Chương 5

Sau đó, chúng tôi cùng thi vào một trường cấp ba.

Trưởng thành hơn một chút, chúng tôi cũng không chơi cùng một hội giống như hồi cấp hai nữa.

Mà còn có một chút gì đó... ừm, tôi gọi nó là bệnh xấu hổ của thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy thì.

Tôi hát khá tốt, ngày lễ ngày tết mà có tiệc tối thì đều sẽ bị chủ nhiệm lớp xách lên sân khấu biểu diễn.

Những ngày tập luyện văn nghệ mà không cần học tiết tự học buổi tối đó là những ngày tháng tôi mong chờ nhất trong quãng thời gian cấp ba tẻ nhạt của tôi.

Trong phòng tổng duyệt, Tần Từ cũng đang tập luyện.

Lớp bọn họ diễn kịch, nghe nói là bởi vì diện mạo xuất sắc của Tần Từ.

Rốt cuộc thì có rất nhiều bạn nữ cho rằng, chỉ cần Tần Từ đứng ở đó thì lớp bọn họ đã nắm chắc phần thắng rồi.

Tôi chọn bài [Quật cường] của Ngũ Nguyệt Thiên.

Tiệc tối tết Nguyên Đán năm lớp 11, là tiệc tối Nguyên Đán lần thứ hai của thời cấp ba, cũng là buổi tối cuối cùng chúng tôi tham dự bữa tiệc thời học sinh.

Thế cho nên bữa tiệc tối lần này vô cùng quan trọng với chúng tôi.

Nhưng tới lúc quan trọng thì máy tính và hệ thống loa mic lại hỏng.

Tôi đứng ở chỗ cánh gà há mồm trợn mắt, hội học sinh đang phụ trách điều khiển máy tính cũng suýt chút nữa là bật khóc.

Khi đó mọi người vẫn còn là những cô cậu học sinh, không có ai có ý thức làm việc là phải chuẩn bị nhiều phương án, cho nên lúc này cũng không có thiết bị dự phòng.

Phó hội trưởng đứng trong cánh gà lôi kéo tôi nói muốn tôi đi kéo dài thời gian.

Sau đó bọn họ liền đẩy tôi lên sân khấu.

Họ gọi tôi là kế hoạch B.

Bạn học phụ trách ánh đèn lập tức đem tất cả đèn trên sân khấu chiếu thẳng về chỗ tôi...

... Ha ha, cảm ơn nhé.

Tôi đang chuẩn bị tinh thần có nên kể câu chuyện cười mình đọc được trên mạng hôm nọ cho mọi người nghe hay không thì bên người lại đột nhiên xuất hiện một người.

Là Tần Từ, hắn ôm một cái đàn ghi-ta điện, gảy một đoạn freestyle.

Bầu không khí lập tức bị hành động của hắn kéo lên cao trào, hội trường đều ngập trong tiếng ồn ào huýt sáo.

Các thầy cô muốn duy trì trật tự cũng không được nữa rồi.

Tôi bị hắn gảy đàn rung đến mức da đầu tê dại, nhỏ giọng thì thầm: "Làm gì thế?"

Tần Từ nhướng mày với tôi: "Hát đi!"

Nói xong liền bắt đầu dạo một khúc nhạc.

Tôi liền lấy lại tinh thần, nhanh chóng bắt kịp tiết tấu của hắn.

"Khi tôi và thế giới không hợp nhau

Vậy thì cứ để chúng tôi khác biệt khác biệt...

Đối với tôi mà nói, kiên trì chính là lấy nhu khắc cương..."

Chúng tôi đứng trên sân khấu, mặt đối mặt nhau.

Chỉ với bản nhạc ghi-ta đệm đơn giản.

Hát được một nưa, hội trưởng hội học sinh đã ôm một cái máy tính khác tới.

Vì thế, ngay khi tôi hát tới đoạn cuối cùng, trừ tiếng đàn ghi-ta điện ra thì tiếng nhạc đệm cũng theo đó mà vang lên.

Bầu không khí nháy mắt đã lên cao trào.

Những học sinh dưới sân khấu trộm mang theo điện thoại đều nhịn không được mà cùng bật đèn flash lên.

Đó là quật cường thuộc về riêng thời thanh xuân, cũng là một nét bút in đậm trong thời kỳ thiếu nữ tuổi dậy thì của tôi.

Buổi biểu diễn kết thúc, tiệc tối vẫn chưa xong.

Tôi và Tần Từ cũng không ở lại xem nữa, chúng tôi ngồi xổm dưới cột đèn ven đường, không ai lên tiếng, yên lặng hút trà sữa.

Trà sữa rất ấm áp.

Tôi thở một hơi thôi cũng có thể nhìn thấy sương trắng trong đêm đông.

"Cậu học đánh đàn ghi-ta lúc nào thế?"

"À," Tần Từ nói, "Lần trước không phải đi diễn vai quần chúng... bị bố tôi đánh lúc nửa đêm sao, nhân vật tôi diễn là một tay ghi-ta đang trong tuổi phản nghịch, đẹp trai không?"

Diễn viên chuyên nghiệp cũng hiếm có ai chăm chỉ như hắn.

Huống chi Tần Từ chỉ là một nhân vật phụ không thể phụ hơn, lên hình còn chưa được mười phút, thế mà hắn đã học xong cách chơi đàn ghi-ta chuyên nghiệp như vậy.

Tâm tôi khẽ rung động.

Lại hỏi: "Vậy sao cậu lại đàn bài [Quật cường]?"

Tần Từ đứng ngược sáng nhìn tôi một lúc lâu, không có đáp lại.