6/5/22
______________
"Tôi ..." Hạ Minh Thâm giơ tăm trúc lên, xấu hổ nói: "Nghe thấy được."
"Tôi không phải cố ý! Thật sự!" Cậu theo bản năng chỉ bốn ngón tay chửi thề, "Tôi có chút nghe được, nghe được cha anh hình như sắp tới, tôi nhanh chóng tránh ra rồi! Những thứ khác một chữ đều không nghe! "
Hạ Minh Thâm nói xong, cảm thấy mình giống như một con chó trong xã hội cũ, quá không có cốt khí, không khỏi bĩu môi, tức giận nói: "Anh không ăn cơm tối đi. Chà, có bạch tuộc viên mà anh thích đây, lại ăn nhanh không nguội."
Nhạc Khuynh nhận thấy cậu không vui, vẻ mặt lộ ra một chút bất lực, nhưng cuối cùng cái gì cũng không giải thích, nói: "Tôi không trách cậu."
Hạ Minh Thâm làm hình dáng tín nhiệm : "Ừm, tôi biết."
"Tôi đã nói không có," cậu tự lẩm bẩm, "Vừa nghe không có nghe nhiều. Hơn nữa tôi không có ý tứ muốn nghe chuyện riêng tư của gia đình anh."... Trước đây cũng không này tật xấu.
Nhạc Khuynh lại liếc cậu một cái, từ trong túi áo bên cạnh lấy ra một cái khăn lau ướt, đưa cho cậu.
Hạ Minh Thâm: "?"
Nhạc Khuynh nói: "Lau miệng."
Hạ Minh Thâm liếc nhìn màn hình điện thoại di động, kinh ngạc phát hiện khóe miệng dính đầy nước sốt, cùng với vẻ mặt không ngừng lẩm bẩm, cậu giống như một đứa trẻ đang hờn dỗi.
Cậu ngậm miệng, lấy khăn lau khô khóe miệng.
Nhạc Khuynh ngồi xuống, tay áo trắng không tì vết, lông mày rũ xuống, nhẹ nhàng bình tĩnh, ánh sáng khẽ đung đưa theo gió chiếu vào người, như có một tấm lọc ánh sáng dịu dàng, anh là một mỹ nam không gì sánh được.
Hạ Minh Thâm theo dõi hành động của Nhạc Khuynh một cách sâu sắc, và cậu luôn cảm thấy rằng họ không phải đang ăn ở một quán ven đường có muỗi bay, mà là nếm Lafite vào năm 1982 tại một buổi tiệc có đàn violin.
Người xưa nói tú sắc khả xan, cậu rất tán thành.Người đàn ông đẹp trai duyên dáng nuốt một quả bóng nhỏ, thản nhiên hỏi: "Cậu không đi ăn tối với lão à? Tại sao? Ăn chưa đủ à?"
Hạ Minh Thâm nói: "Tôi lại đói."
Đây là sự thật.
Sau khi sống lại, cái dạ dày cô đơn nhiều năm của cậu trở nên vô độ, biểu hiện cụ thể là cậu ăn năm bữa một ngày, nếu không sẽ đói đến mức như một dạ dày bình thường phân thành nhiều bào tử háu ăn .
Cậu không béo lên, nhưng hơi phiền phức, cần thiết mang theo đồ ăn nhẹ bên mình. Nhưng cái miệng của cậu vẫn rất kén ăn, không ăn cái này cái kia, nóng quá cũng không đυ.ng vào, ngoài ra mang theo vài món tráng miệng nho nhỏ, buổi tối vội vàng trở về nấu nướng. Một tô phở gà ăn vội cũng có thể làm no bụng.
Hạ Minh Thâm như thế hình dung một phen, tập trung vào việc miêu tả cơn đói khiến người ta quay cuồng như thế nào, để khắc phục hình ảnh tham lam của cậu.
Cậu vốn là vừa nói như thế, không nghĩ tới Nhạc Khuynh nhớ kỹ. Anh thực sự đã chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho ngoài ba bữa ăn. .
Lúc đầu, anh không thể kiểm soát lượng nhiệt, và những gì anh làm ra có thể bị nhão hoặc quá ngọt hoặc quá nhạt nhẽo. Hạ Minh Thâm sẵn sàng làm chuột bạch cho anh, chủ động nếm thử tất cả những chiếc bánh nướng dở.
Cuối cùng Nhạc Khuynh cũng có tiến bộ vượt bậc về nghề làm bánh, vào ngày huấn luyện quân sự, anh đã có thể nướng bánh ngọt không thua gì tiệm bánh. Được đóng gói trong một chiếc túi nhỏ để dễ dàng di chuyển và phù hợp với sở thích của mình, không còn gì thích hợp hơn so với anh.
Trong cuộc họp thường kỳ của tuần đầu tiên năm học ở Sở Tuyên truyền, Hạ Minh Thâm lấy bánh quy tự làm rồi ăn chúng một cách bí mật trong khi bộ trưởng không chú ý.
Để không bị người khác phát hiện, cậu từ tốn nhai từng miếng một, giống như một chú chuột lang nhỏ với hai má phồng lên, hầu như không phát ra âm thanh. Nhưng những người bên cạnh không nghe thấy, không có nghĩa là Nhϊếp Hằng ngồi bên cạnh không để ý.
"Này," Nhϊếp Hằng thấy cậu ăn ngon miệng, nuốt nước miếng, từ dưới bàn ra hiệu với cậu, "Cho tôi một miếng."
Hạ Minh Thâm là người có chút "che chở đồ ăn", có thể chia túi bánh quy mua ở siêu thị, nhưng túi bánh quy này là do Nhạc Khuynh đặc biệt nướng cho cậu. Không muốn cùng nguồi khác chia
Nhϊếp Hằng xoa xoa bụng, nói thầm dưới bài phát biểu truyền cảm của bộ trưởng, "Đói bụng chết tôi rồi."
Hạ Minh Thâm bình tĩnh đẩy túi bánh quy vào sâu trong cặp sách, sau đó từ trong túi lấy ra một miếng thịt bò khô đưa cho anh, thản nhiên hỏi: "Đói quá? Ăn trưa chưa đủ sao?"
Nhϊếp Hằng đứng lên sách giáo khoa che nửa người dưới, vẻ mặt dữ tợn cắn miếng thịt bò: “Đừng nói, buổi trưa tôi trực ở thư viện nên không có thời gian. "
Hạ Minh Thâm vô cùng cảm động.
Bây giờ ăn của Nhạc Khuynh, ở nhà của Nhạc Khuynh, không có nguồn thu nhập. Mặc dù Nhạc Khuynh không đề cập đến việc yêu cầu cậu trả tiền sinh hoạt, mà thời gian ngắn dựa vào hắn nuôi còn được, cứ mãi thế thì cũng không phải là biện pháp.
Vốn dĩ cậu cũng đang tìm việc nhưng lại bất ngờ gặp phải Nhạc Khuynh nên bị gián đoạn, hiện tại cuộc sống của cậu đã ổn định, công việc bán thời gian cũng được đăng lên.
Vì vậy Hạ Minh Thâm hỏi: "Trong thư viện còn có thời gian làm việc sao?"
"Không," Nhϊếp Hằng nhìn Hạ Minh Thâm vẻ mặt buồn nản, hỏi "Cậu muốn kiếm thêm tiền?"
Khi nhận được câu trả lời khẳng định, anh ta hăng hái lấy điện thoại di động ra kéo Hạ Minh Thâm vào nhóm WeChat tên là "Người lao động di cư đại học C, người thân trong gia đình". Đã một năm rồi, học trang điểm kiểu gì, học thay thế, giúp đỡ nhận chuyển phát nhanh, còn trung tâm thương mại bên cạnh thuê người phát tờ rơi quảng cáo, tất cả sẽ được dán trong đó, nếu có ý định gì thì cứ thò ảnh đại diện lên và trò chuyện riêng ”.
Hạ Minh Thâm cảm ơn anh ta liền dùng hai miếng thịt bò khô còn lại để đáp lại.
Nhóm việc làm bán thời gian rất sôi động, không chỉ đăng thông tin liên quan đến tên nhóm mà còn tán gẫu với số lượng lớn sinh viên nhàn rỗi, có thể tăng vọt lên đến 99+.
Hạ Minh thâm cuộn nhật ký trò chuyện lên, duyệt qua thông tin không hợp lệ trong năm phút và tìm thấy một mục tiêu tương tự trong đó:
Vào lúc 3:30 chiều thứ Ba tuần này, trên giảng đường sẽ có bài giảng vật lý kéo dài hai tiếng, bạn chỉ cần vào điểm danh thù lao 30.
Hạ Minh Thâm nói chuyện riêng với người bạn cùng lớp này từ khoa Vật lý và được biết rằng anh ấy có thể thêm tín chỉ sau khi nghe bài giảng vật lý này, nhưng anh ấy phải vắng mặt vì có việc ở nhà và anh áy không thể chịu được số tín chỉ, vì vậy anh ấy muốn tìm ai đó để thay anh ấy điểm danh.
Hạ Minh Thâm ghi lại thời gian và địa điểm, sau đó tìm thấy thông tin hữu ích khác trong nhóm làm việc, và viết chúng ra từng người một.
Một cuộc họp thông thường đã trôi qua, thu hoạch tràn đầy.
Sau khi tan học, Hạ Minh thâm không vội về nhà, cậu đi đến khu phố thương mại gần đó và tìm thấy một cửa hàng đồ chơi trẻ em theo địa chỉ. Người quản lý cửa hàng đồ chơi này muốn thuê người mặc quần áo búp bê để phát tờ rơi, và để thu hút các khách hàng nhỏ, nên đã tuyển một nữ sinh viên đại học làm Judy Rabbit, và Hạ Minh Thâm đã có được vị trí của Nick Fox.
Và cậu cũng gặp một người không ngờ tới.
Chương Vũ, quỷ tóc dài - bạn cũ của Hạ Minh Thâm, đi giày đinh tán và quần tất không phù hợp với bầu không khí trẻ thơ của cửa hàng đồ chơi, từ bên ngoài cửa hàng ngạc nhiên bay vào và bay đến trước mặt Hạ Minh Thâm: "Cậu tới đây làm gì ?"
“Công việc bán thời gian.” Hạ Minh Thâm gõ cằm vào bộ đồ Nick trên tay.
Cậu còn nhớ người anh thân thiết này từng nói sẽ chăm sóc em gái, cậu lo lắng nói: "Em gái của anh thế nào rồi?"
Chương Vũ kiêu ngạo bay qua "Judy" đang phát tờ rơi ngoài cửa véo tai thỏ: "Tiểu Tĩnh cũng làm việc ở đây."
Như cảm nhận được, ngay sau khi Chương Vũ véo tai thỏ xong, Chương Tĩnh cởi bỏ mũ đội đầu của bộ đồ, ngượng ngùng cười với Hạ Minh Thâm.
Cô gái không cao, nhìn trông rất giống anh trai, hai đuôi ngược được kẹp 2 chiếc kẹp tóc, đôi mắt hạnh nhân và chiếc mũi tròn tròn, rất ngọt ngào và dễ thương.
Là phố thương mại, không phải thông thoáng, nhưng mặc một bộ đồ búp bê dày và nặng như vậy sẽ khiến bạn cảm thấy nhàm chán. Lúc này, vai diễn hồn ma của Chương Vũ được đề cao - anh đứng giữa Hạ Minh Thâm và Chương giống như một chiếc máy điều hòa không khí dạng đứng với hiệu suất tuyệt vời thoát ra khỏi không khí loãng, truyền điều hòa nhiệt độ cho hai người họ theo mọi hướng.
Chương Vũ như một hồn ma lang thang bên ngoài gần nửa tháng, không ai nói chuyện, cả người cô đơn như tuyết, chỉ có Hạ Minh Thâm là ngoại lệ. Cậu đã chết một lần, câu là hồn ma nên dù có sống lại vẫn có thể nhìn thấy anh, Chương Vũ, người đã ngồi thiền từ lâu, tâm sự với Hạ Minh Thâm như thể anh đã được đại xá.
"Tôi nghĩ bạn trai của Tiểu Tĩnh có điều gì đó không ổn", anh kể lại những gì chàng trai đã làm trong suốt quá trình hẹn hò - lơ đãng, thường xuyên kiểm tra giờ giấc, miệng lưỡi trơn tru dỗ dành mọi người, v...v. rồi suy đoán "Không giống như một người tử tế."
Hạ Minh Thâm hỏi: "Hắn một chân đạp hai thuyền ?"
"Kia thật không có," Chương Vũ nói, "Nhưng có lẽ là tôi chưa phát hiện ra."
"Đừng nói về điều đó nữa, còn cậu? Cuộc sống của cậu thế nào? Cậu đã tìm được nơi ở chưa?", Anh hỏi lại.
Hạ Minh Thâm nói ngắn gọn cô đọng: "Tôi không sao, tôi gặp bạn học cũ và được anh ấy giúp đỡ."
Chương Vũ hít một hơi thật sâu: "Tôi đi đây! Đừng nói đến chuyện xui xẻo từ cõi chết sống lại, chỉ nói riêng về bạn học kia của cậu, không bị nhồi máu não khi lần đầu tiên gặp người bị mất tích bảy tám năm đi.! "
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Một nhân viên bước ra khỏi cửa hàng đồ chơi, cầm điện thoại di động không ngừng đổ chuông, trên màn hình hiển thị tên Nhạc Khuynh, hét lớn: "Tiểu Hạ, có người gọi tới."
-------------------------------------‐‐------------------------------
------------------------
Hiện tại mình đang tập trung ôn thi THPTQG nên không thể ra chương mỗi ngày nhưng mình sẽ cố gắng để hoàn thành nhanh nhất có thể <3