Chương 5: Chạy

Nhạc Khuynh nói, "Sống một mình, nên liền học đi."

Họ chất đầy ba túi nhựa lớn, từ dầu, muối, nước sốt và giấm, đến trứng, thịt, rau và trái cây, và trở về nhà một cách hùng dũng. Nhạc Khuynh đeo tạp dề vào bếp, trong vòng một tiếng đồng hồ đã bưng ra một nồi cá ngâm chua cay thơm phức, hai bát cơm sủi cảo và một nồi canh trứng thả rong biển.

Trong khi ăn cá, Hạ Minh Thâm kể câu chuyện về cuộc sống sau khi chết của mình. Nhưng nói được nửa chừng thì Hạ Minh Thâm nhận ra rằng nội dung không có gì nổi - khi làm linh hồn vất vưởng, cậu đã làm mọi cách để tìm việc để làm, để thoát khỏi cảm giác cô đơn bám theo mình.

Nhạc Khuynh rất chăm chú lắng nghe, nhưng không hề hé răng nửa lời. Hạ Minh Thâm nói xong khóe miệng khô khốc lời nói dừng lại, trong phòng khách im lặng thật lâu.

“Anh hiểu không?” Hạ Minh Thâm nói, “Đó là chuyện đã xảy ra.”

Nhạc Khuynh nói: "Tôi hiểu."

"Thật sự?"

" Thật."

Anh không có vấn đề gì, Hạ Minh Thâm có vấn đề. Cậu hỏi: "Thế thì anh ... anh đi học ở tỉnh khác, sao lại muốn mua nhà chung ở thành phố này?"

Việc thuê một căn hộ chưa sử dụng và mua cho anh vài năm sau đó là không đáng giá theo bất kỳ quan điểm nào, đặc biệt là khi Nhạc Khuynh vẫn còn là một sinh viên nghèo đã chia tay gia đình và nguồn tài chính của anh không đủ để duy trì một số chi tiêu.

Nhạc Khuynh hỏi ngược lại, "Cậu nghĩ là tại sao?"

Hạ Minh Thâm có một ý tưởng, nhưng rất khó nói ra.

"A .....cái này....." Hạ Minh Thâm do dự, "Nếu không phải hỏi, nếu như không có mượn tiền, vậy..."

“Bởi vì Nhạc Thịnh?” Nhạc Khuynh đoán được cậu đang suy nghĩ gì.

Nhạc Thịnh là cha của Nhạc Khuynh, ông có một công ty và bất động sản, giàu đến mức không thể đếm được, Nhạc Khuynh cùng với cha trên một phương diện nào đó bất đồng liền nháo đi. Sau đó vị này liền hết lần này tới lần khác đến tiểu khu Vân Thành chủ động làm hòa, đưa đến hàng hiệu, đưa tiền muốn con trai vui vẻ, nhưng đều bị Nhạc Khuynh chặn ở ngoài cửa.

Đối với một người như anh , bỏ ra một ít tiền để thuê nhà giống như mua một túi kẹo cao su bong bóng, hơn nữa ai cũng nghĩ rằng Nhạc Khuynh nhất định sẽ ở lại trường đại học C. Nếu Nhạc Thịnh nghe được chuyện này, có lẽ ông đã lén lút thuê nhà, tiền mua liền trả đủ nhân cơ hội này để tăng cường mối quan hệ của mình với con trai.

Tính toán sai lầm duy nhất có lẽ là Nhạc Khuynh đã không đăng ký thi vào Đại học C mà lại mang theo hành lý đến một tỉnh khác, điều này khiến cho những nỗ lực chăm chỉ của Nhạc Thịnh trở nên lãng phí.

“Cậu nói không sai,” Nhạc Khuynh nói, “Nhạc Thịnh đã trả tiền thuê nhà trong nhiều năm, nhưng tôi không muốn dính dáng gì đến ông ấy nữa, vì vậy sau khi tiết kiệm đủ tiền cho dự án, tôi đã mua lại nó từ trong tay chủ nhà. Lúc đó, tôi đã quyết định học Tiến sĩ tại Đại học C, và sớm muộn gì tôi cũng sẽ quay lại. "

" Cậu còn điều gì muốn hỏi sao?"

Hạ Minh Thâm trực giác cảm thấy giọng điệu của mình có chút gấp gáp, có vẻ không được vui vẻ cho lắm, còn tưởng rằng là do mình nhắc tới Nhạc Thịnh nên vội vàng im bặt.

Nhạc Khuynh ngừng nói, xoay người trở về phòng ngủ.

Sự im lặng của căn 2 số 301 vẫn duy trì cho đến tận mười giờ tối Hạ Minh Thâm đi ra khỏi nhà vệ sinh, mang giày vào, vừa vặn nắm cửa thì đã thấy Nhạc Khuynh lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ, trong tay cầm chiếc máy tính xách tay.

" Cậu phải đi?"

"A, không, không," Hạ Minh Thâm vô tội nói, "Tôi không có kem đánh răng và bàn chải đánh răng ở nhà, nên đi mua cái mới."

Bọn họ đi siêu thị trước bữa tối, họ mua ba túi lớn thức ăn, nhưng lại quên mua một số nhu cầu thiết yếu hàng ngày.

Nhạc Khuynh đặt máy tính xuống, nói: "Tôi cũng đi."

Muộn như vậy, ngay cả trường cấp hai trực thuộc cũng đã cho tắt đèn, các siêu thị đều khóa chặt cửa sổ, chỉ có cửa hàng tiện lợi 24 giờ là vẫn mở cửa. Khi Nhạc Khuynh mở cửa cửa hàng đi vào, âm thanh đã đánh thức anh thu ngân đang ngủ gật, nửa đêm có rất nhiều anh em trẻ tuổi tới đây, anh chỉ vào người dễ thấy nhất bên cạnh quầy thu ngân. Vị trí: "Chương trình khuyến mãi cửa hàng của chúng ta, mua hai tặng một. "

Những cái hộp vuông đó, Nhạc Khuynh đỏ mặt nhìn thoáng qua, phủ nhận: "Không phải."

Cậu em trai biết điều đó trong lòng, thầm nghĩ nhanh nhảu nói : "Cửa hàng này không bán thuốc tránh thai."

Nhạc Khuynh: "..."

"Cái gì không bán?"

Hạ Minh Thâm tiến vào cửa hàng phía sau vài bước, kéo kéo Nhạc Khuynh cổ tay áo, "Cửa hàng tiện lợi này không có sao?"

Tiểu đệ nhìn thấy hắn, toàn thân không tốt, rêи ɾỉ sờ sờ dưới đáy quầy: "Có... Ẩm ướt, bôi trơn..."

Nhạc Khanh lớn tiếng ngắt lời hắn: "Chúng tôi đi mua kem đánh răng!"

Cả Hạ Minh Thâm và anh thu ngân đều sửng sốt. Hạ Minh Thâm nói: "Tôi biết! Anh tại sao hét lớn như vậy!"Nhạc Khuynh phớt lờ cậu và sải bước về phía khu đồ thiết yếu hàng ngày, giấu đôi tai đỏ bừng sau giá sách.

Trước khi đi ngủ, Hạ Minh Thâm và Nhạc Khuynh đã tắm rửa xong quấn khăn mới quanh cổ, gặp nhau ở trước nhà vệ sinh trên một con đường hẹp, cậu cân nhắc lời nói, cẩn thận bày tỏ sự tò mò với Nhạc Khuynh: " Anh mới vừa nãy đến muốn trộm mua thứ gì ? "

Nhạc Khuynh: "..."

Nhạc Khuynh sắc mặt thay đổi mấy lần, hắn lạnh lùng nói: "Hạ Minh Thâm."

Hạ Minh Thâm: "Hả?"

Nhạc Khuynh: "... cậu đi ngủ ngay"

Hạ Minh Thâm bị đuổi về nhà một cách không thương tiếc.

Cái chăn bông là cái cậu làm hồi cấp 3. Nó hơi cũ, nhưng nó rất quen thuộc. Hạ Minh Thâm chìm vào giấc ngủ gần như ngay lập tức.

Không bao lâu, đèn trong phòng khách và phòng bên cạnh cũng đã tắt.

Trước khi bước vào giấc ngủ, Hạ Minh Thâm mơ hồ nghĩ đến tình cảm giữa cậu và người bên cạnh, từ xưa đến nay có thể nói là một vòng tuần hoàn rất lớn.

Nhạc Khuynh trước đây là một thiếu niên nổi loạn bỏ nhà đi, tình cờ được cậu đón về, cậu sống ở nhà thuê ba năm. Bây giờ trật tự đã được đảo ngược, giờ đến lượt Nhạc Khuynh đón cậu - nhặt cậu đến so với anh ta thổ hào không cần cậu trả tiền ăn ở.

Cha mẹ của Hạ Minh Thâm qua đời từ khi còn nhỏ, cậu được ông nội nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ. Ông lão bị tim mạch, đột ngột qua đời vì xuất huyết não hồi cấp 2, sau đó giao cho dì nuôi dưỡng.

Cô cậu là một người bận rộn, cô ấy điều hành công việc kinh doanh cho gia đình trên khắp thế giới, cô ấy có thể không có mặt ở thành phố một ngày trong một năm rưỡi.

Sau khi Hạ Minh Thâm được nhận vào trường trung học trực thuộc đại học C, cô cho rằng nhà cũ quá xa trường, lại gặp phải sự thay đổi nhân sự ở công ty mà cô đang làm việc nên cô định dọn qua bên cạnh cùng cháu trai. Không ngờ, sau khi thanh toán xong tiền đặt cọc, hội sở ra lệnh điều động và điều chuyển dì cậu về chi nhánh, để trống một phòng hai phòng ngủ.

Sống một mình quá tốn kém, vì thế Hạ Minh Thâm đã giao cho chủ nhà tìm một người bạn cùng phòng khác và chia sẻ tiền thuê với anh ta.

Hiện tại vẫn chưa tìm được bạn cùng phòng, Bàng Hoa lần đầu đến chơi nhà mới với tư cách khách, và mang theo rất nhiều xiên nướng , được buộc như bó hoa, đó là lời chúc mừng tân gia của hắn.

Bàng Hứa là bạn học tiểu học của Hạ Minh Thâm, bạn học trung học cơ sở và bạn học trung học tương lai. Bàng Hoa còn được gọi Béo Hứa, nhưng người này không hề béo, ngược lại còn hơi gầy. Nghe nói hắn bị gầy từ nhỏ, để con trai tròn trịa hơn, mẹ hắn đặt nhiều kỳ vọng vào biệt danh "Bàng Hứa", nhưng khi Bàng Hứa được gọi vào cấp 3, con trai vẫn gầy như cũ, vẫn làm cột tre.

Hạ Minh Thâm và Bàng Hứa chia sẻ xiên que, và sau một hồi mây gió, họ quyết định ra ngoài mua vài chai đồ uống.

Mấy năm đó, thị trấn đại học đang trong giai đoạn sơ khai phát triển, ngoài sinh viên, khu dân cư bên cạnh trường học có thể càng thêm sôi động. Họ mua hai chai nước cam đá từ máy bán hàng tự động, dạo quanh tiểu khu Vân Thành để tiêu hóa thức ăn. không gian mở của quảng trường.

Bàng Hứa rất thích động vật có lông, nhưng không may mẹ hắn bị viêm mũi dị ứng nên hắn không thể nuôi một mình được, hắn chỉ có thể truyền tình yêu rộng rãi của mình đến những chú mèo của nhiều bạn cùng lớp và những chú mèo hoang. Hắn ngồi xếp bằng tại chỗ, vui vẻ vuốt ve con mèo.

Hạ Minh Thâm ôn nhu nhắc nhở: "Cẩn thận bị bắt được."

Bàn tay của Bàng Hứa chạm vào lưng một con mèo cầy, con mèo cầy hương hất đuôi lạnh lùng, không để ý đến con thú hai chân đang tâng bốc này.

Thần thú hai chân nở nụ cười: "Vắc xin lần trước tớ uống vẫn còn trong thời hạn hiệu lực, không sợ bắt được."

Hắn thích thú với nó, và kỹ năng của hắn điêu luyện đến mức hắn có thể cảm nhận được tiếng mèo cầy kêu trong cổ họng của nó. Không mất nhiều thời gian để xung quanh hắn là những con mèo hoang bị thu hút bởi hắn.

Một con mèo mướp đi quanh chân Hạ Minh Thâm, chiếc đuôi to bằng lông tơ của nó móc vào quần cậu. Hạ Minh Thâm đã vô tụe nhiên sờ mèo và nhận xét một cách khách quan: "Ngươi có vẻ như một kẻ nghiện ma túy đã nửa tháng không động đến một cây kim vậy ".

“Gần đến nơi rồi”, Bàng Hứa nói - “Trong cộng đồng của tớ có một người buôn bán chó, suốt ngày bắt chó hoang, khiến lũ chó mèo sợ hãi bỏ chạy”.

So với các khu vực khác, các sinh viên ở các thị trấn đại học có rất nhiều không có nơi nào để bày tỏ tình yêu của mình, bởi vậy, số lượng chó mèo giao thông tụ tập ở đây cũng đặc biệt lớn, và hầu hết chúng không sợ người.

.... Nếu bạn nhắc nhở những người buôn bán chó, bạn sẽ bị thiệt hại.

Ngay khi Hạ Minh Thâm nghĩ đến điều này, cậu đã nghe thấy tiếng sủa hoảng hốt từ trong bụi cây.

Những con mèo sợ hãi và bỏ chạy ngay lập tức.

Hận mới và hận cũ chồng chất, Béo Hứa giận lắm, xắn tay áo kêu tên buôn chó giải quyết.

Họ men theo âm thanh chạy tới, quả nhiên họ thấy một người đàn ông cầm một chiếc túi dệt dính máu và một tay cầm cây gậy, chú chó Shiba vừa bị anh ta đánh gãy chân và ngồi trên mặt đất tang tóc và gầm gừ.

Ngay khi người buôn chó giơ gậy lên lần nữa, Bàng Hứa đã dùng một cú đá vào lưng anh ta, và Hạ Minh Thâm lợi dụng lúc người buôn chó ngã xuống đất và nhanh chóng bế chú chó Shiba đi.

"Thằng nhóc! Mày làm gì vậy!" Một người đàn ông hút thuốc khác bước xuống từ chiếc xe tải đậu bên đường, trên tay cũng cầm theo một cây gậy.

“Chạy đi!” Béo Hứa đẩy Hạ Minh Thâm và hai người họ chạy trốn với con chó trên tay.

Ở góc phố đứng một nam sinh đội mũ đánh cá, chỉ có một mình anh ta, dáng người ngay ngắn, thẳng thắn, khiến Hạ Minh Thâm không khỏi liếc nhìn lần thứ hai. Nam sinh đang cầm cặp sách trên tay trái, đang trả lời một cuộc điện thoại với giọng điệu lạnh lùng.

Bàng Hứa không cần ôm con chó, hắn phi đến trước mặt cậu, thường xuyên quay đầu lại để xem người buôn chó có đuổi theo mình hay không, nhưng hắn nhìn và chợt nhận ra người bạn của mình đang chạy càng lúc càng chậm. , và cuối cùng dừng lại, đúng không. Hắn trầm ngâm chạy qua các con phố.

“Nhìn cái gì vậy!” Béo Hứa vươn tay kéo cậu.

Hạ Minh Thâm không khỏi đem Shiba ôm vào trong tay: "Cậu đi trước, lát gặp ở phòng bảo vệ!"

“Này!” Béo Hứa hét lên, nhưng Hạ Minh Thâm đã quay lại và biến mất ở chỗ ngõ.

--------------------