Chương 82: Bầu bạn.
Bên trong phòng tắm đặc biệt an tĩnh, khoảng cách giữa Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly, chỉ thiếu chưa được nửa thước nữa, Lục Ly đi lên trước một chút, hoặc là cô ngửa đầu ưỡn ngực một chút, hai người liền dính vào nhau.
Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, đưa tay đẩy đẩy Lục Ly, cắn môi dưới thấp giọng nói: “Anh…… Đừng tới gần em."
Lục Ly nhìn chằm chằm cô: "Hử?"
"Em nói cái gì?" Anh hơi hơi khom lưng, càng dựa càng gần.
Lập tức, Nguyễn Nhuyễn cũng không biết sức lực từ nơi nào tới, trực tiếp đẩy Lục Ly ra, từ trên bồn rửa mặt nhảy xuống, trực tiếp chạy ra ngoài.
Lục Ly nhìn, nhướng mày, nhưng không ngăn cản cô, còn ở lúc Nguyễn Nhuyễn nhảy xuống, đưa tay đỡ, tùy ý cô chạy đi.
Tiểu bạch thỏ không thể đùa giỡn, không thể nổi giận cũng không dễ dỗ.
Lục Ly nghĩ nghĩ, nghe tiếng bước chân bên ngoài truyền tới càng ngày càng xa, cười khẽ mới cúi đầu đánh răng rửa mặt.
Hai người sau khi rửa mặt, liền cùng đi phim trường.
Còn mấy ngày quay nữa, về chuyện nữ chính, đoàn phim vẫn luôn giữ bí mật, cho dù phóng viên muốn biết, đều không tìm được một chút tin gì ở Cố đạo.
Mọi người chỉ biết, nữ chính là người mới, một người mới lần đầu tiên đóng phim có thể làm cộng sự với Lục Ly, theo báo cáo Lục Ly còn rất hài lòng với lần này.
Mọi người vô cùng tò mò với Nguyễn Nhuyễn, nhưng cho dù hiếu kỳ đi nữa, Cố đạo cũng định chờ đến lúc tuyên truyền mới bật mí nói cho mọi người.
Nhân viên công tác bên trong đoàn phim càng phải từng bước từng bước bảo mật, nghiêm cấm mọi người nói chuyện này ra bên ngoài.
Cũng may đoàn phim công tác Cố đạo đều là những nhân viên có kinh nghiệm, cũng hiểu rõ yêu cầu của Cố đạo, cho nên đoàn người vẫn luôn giữ bí mật.
Ngoài diễn viên trong đoàn phim ra, thật đúng là không còn ai biết Nguyễn Nhuyễn là nữ chính bộ phim này.
Hai ngày quay cuối cùng thoáng một cái đã qua.
Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly, hoàn mỹ diễn xong cảnh cuối cùng, hạ màn.
Giai đoạn trước của bộ phim " Con mèo cuối cùng " này, coi như chính thức làm xong.
Sau đó bắt đầu cắt nối biên tập, phối âm, còn cần dùng đến Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly, vai nam nữ chính của phim Cố đạo quay đều dùng phối âm của nguyên chủ, như vậy có thể để cho mọi người nhập diễn tốt hơn.
Cho nên Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly, không hề nghi ngờ chính là dùng giọng của mình.
Lục Ly khá tốt, trên căn bản đều là nguyên thanh, nhưng Nguyễn Nhuyễn, Cố đạo lại có chút lo lắng, cho nên trước đó thông báo cho cô đầu tiên.
"Đúng rồi, Nguyễn Nhuyễn tôi còn có chuyện muốn nói."
Nguyễn Nhuyễn quay đầu qua, nhìn về phía Cố đạo: “Chuyện gì ạ?”
"Phối âm của mèo trước đó, tôi không quá vừa lòng, nếu cô sau đó không có chuyện gì, tôi hy vọng đến lúc đó phối âm của mèo cô cũng tới làm, dù sao thì cũng coi như là một người, dùng giọng giống nhau sẽ không để cho người xem cảm thấy đang diễn, cô cảm thấy sao?" Cố đạo sau khi nói xong, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn.
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly bên cạnh hai mắt nhìn nhau.
Cô trầm ngâm hồi lâu: "Vâng Cố đạo, tôi sẽ phối âm cho mèo."
Trên mặt Cố đạo tràn đầy nụ cười: "Không tệ không tệ, yên tâm, thù lao phương diện này nhất định sẽ không ít."
Nguyễn Nhuyễn bật cười, cong cong môi nói: “Cho dù không có, tôi cũng nguyện ý."
Cố đạo a một tiếng: "Đừng, phải có chứ, nếu không Lục Ly tìm tôi tính sổ thì sao."
Nguyễn Nhuyễn: “……” Chỉ có thể cười gượng hai tiếng với Cố đạo.
“Được rồi, đi tháo trang sức đi, buổi tối có tiệc đóng máy, mọi người không say không về nha."
Nguyễn Nhuyễn: “Vâng."
Lục Ly trầm mặc, cũng đi theo phía sau Nguyễn Nhuyễn, đi đến phòng hóa trang bên kia.
Sau khi tháo trang sức ra, các nhân viên công tác khác cũng gần như thu dọn xong mọi thứ ở đây.
Mọi người đều chuẩn bị rời đi, Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly đi trước, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi một chút, lúc này mới giữa trưa, cách tiệc đóng máy buổi tối còn một thời gian.
Lúc đi ra cửa phòng, Nguyễn Nhuyễn nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Đây là bộ phim đầu tiên của cô, cũng là bộ đầu tiên cùng Lục Ly, cô nghĩ về sau bất kể là bộ phim gì, rốt cuộc cũng đều kém hơn bộ phim mang đến ý nghĩa cho mình như bộ phim này.
Trong bộ phim này, bao hàm quá nhiều thứ thuộc về cô.
Tất cả chuyện cô gặp, đều có quan hệ với nơi này.
Nguyễn Nhuyễn nhìn thật lâu, vào lần thứ hai Lục Ly kêu tên cô, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại.
“Lục Ly.”
"Hử?"
Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn anh: "Em luyến tiếc nơi này.”
Lục Ly nhẹ ừ, vươn tay xoa xoa tóc cô, thấp giọng đáp lời: "Anh biết."
Anh sao có thể không biết cô luyến tiếc chứ, Lục Ly cũng như vậy, chưa bao giờ có cảm giác như vậy với bộ phim nào.
Luyến tiếc đóng máy, luyến tiếc rời đi.
Hai người nhìn nhau, yên lặng nhìn hồi lâu, Nguyễn Nhuyễn vươn tay khoác tay Lục Ly, thấp giọng nói: "Đi thôi."
"Được."
Hai người đi tới thang máy, nơi này sau này, chỉ có thể trở thành hồi ức đơn độc thuộc về bọn họ.
Cũng may, ký ức sẽ không biến mất.
Nếu ký ức biến mất, những thứ bọn họ đã từng có được tuyệt sẽ không rời đi.
*
Sau khi về nhà, Nguyễn Nhuyễn tắm xong liền lên giường ngủ.
Cô cũng mệt mỏi, cả người mệt mỏi, cho nên Lục Ly cũng theo cô, chờ cô ngủ xong, Lục Ly mới đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại cho Trần Bân.
"Điều tra được chưa?"
Trần Bân bên kia đáp, "Tra được, đó là người của Tư Đồ gia gọi."
"Người phía sau là ai?"
"Là người cùng trường của Nguyễn Nhuyễn."
Nghe vậy, Lục Ly nhíu nhíu mày: “Tư Đồ Nguyệt?”
Trần Bân gật gật đầu: “Không ngoài dự liệu chính là cô ta." Dừng một chút, Trần Bân tiếp tục nói: "Tôi tra được một chút mâu thuẫn giữa Tư Đồ Nguyệt cùng Nguyễn Nhuyễn."
"Là gì?" Lục Ly chỉ biết Nguyễn Nhuyễn không thích người này, ngược lại không suy nghĩ nhiều giữa hai người còn có những mâu thuẫn khác.
Trần Bân ngừng một chút nói: "Hai người ở trong trường học vẫn không thân quen."
"Ừ?" Lục Ly hơi giương giọng, dừng một chút nói: “Có ý tứ gì?”
Trần Bân bên kia hơi ngừng, tiếp tục nói: “Bởi vì một ít vấn đề về việc học, ngoài cái này ra, tôi còn phát hiện một chuyện quan trọng."
"Là gì?" Lục Ly nhíu nhíu mày, đối với Trần Bân muốn nói lại thôi có chút bất đắc dĩ, “Một lần nói xong.”
Trần Bân ho khan hai tiếng: "Còn có một nguyên nhân quan trọng là cậu."
Lục Ly: “……”
“Nói rõ ràng một chút.”
Trần Bân à một tiếng, bắt đầu nói: “Tư Đồ Nguyệt hình như có chút chấp nhất quá độ với cậu, đã có chút biếи ŧɦái."
"Ừ?"
Trần Bân trầm mặc thật lâu sau, mới nói một câu làm Lục Ly cảm thấy có chút ghê tởm.
Tay cầm di động của Lục Ly hơi siết, thấp giọng nói: "Cái này có quan hệ thế nào với Nguyễn Nhuyễn."
"Chuyện Nguyễn Nhuyễn hình như sau gặp sự cố, bản thân Nguyễn Nhuyễn có thể không biết người ở bên trong là cô ta, nhưng Tư Đồ Nguyệt điều tra quản chế, biết được người kia là Nguyễn Nhuyễn trước."
“Bởi vì cái này, cho nên cô ta liền muốn gϊếŧ Nguyễn Nhuyễn?”
"Chắc có tích lũy rất nhiều, tôi vừa nói đó, cô ta có chút cố chấp. Tinh thần có lẽ có chút vấn đề."
Nghe vậy, Lục Ly nhíu mày, lúc đóng phim, hình như cũng không có cảm giác này không phải sao??
Anh trầm mặc chốc lát, mới thấp giọng sắp xếp: "Muốn lấy được tất cả chứng cớ, một kích tức trúng."
Trần Bân hiểu rõ: “Yên tâm, không cần bao lâu sẽ lấy được."
"Ừ, làm phiền anh rồi."
Trần Bân cười: "Vì nghệ sĩ làm việc, không phải là chức trách của người đại diện sao, đúng rồi Cảnh Việt bên kia tôi đã nói chuyện của Nguyễn Nhuyễn, hắn nói cậu chừng nào thì qua?"
"Tôi sẽ liên lạc với Cảnh Việt, đến lúc đó cùng qua."
"Được, chính cậu chú ý một chút."
"Ừ."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Ly cảm thấy đáy lòng ghê tởm, nghĩ tới chuyện Trần Bân vừa nói kia, Lục Ly liền không nhịn được chạy về phía phòng vệ sinh phun ra ngoài.
Chưa từng nghĩ tới…… Sẽ bị người đối đãi như vậy.
Hồi lâu sau, Lục Ly mới từ phòng vệ sinh ra, hai tay đút trong túi đứng ở phòng khách hồi lâu, Lục Ly mới đi vào trong phòng.
Nhìn Nguyễn Nhuyễn ngủ say sưa, anh nhìn chằm chằm hồi lâu, mới vén chăn lên, mình cũng nằm lên.
Ôm người vào trong ngực cúi đầu hôn một cái, Lục Ly mới xóa bỏ.
Nguyễn Nhuyễn không chút giãy giữa, chỉ biết người ôm mình là Lục Ly, cho nên nhích lại gần anh, liền tiếp tục ngủ.
Chờ tới lúc hai người tỉnh lại, đã là năm giờ chiều.
Ánh mặt trời có chút chói, từ ngoài cửa sổ chiếu vào, kim quang điểm xuyết vào căn phòng an tĩnh.
Nguyễn Nhuyễn xoa xoa mi tâm, nhìn về phía người nằm bên cạnh.
"Lục Ly."
"Ừ."
"5 giờ rồi."
Lục Ly ừ một tiếng, đặt cằm ở trên đầu cô, thấp giọng nói: “Nguyễn Nhuyễn.”
"Dạ?"
“Nguyễn Nhuyễn.”
“A? Làm sao vậy?” Nguyễn Nhuyễn kinh ngạc nhìn về phía Lục Ly vẫn đang nhắm mắt, luôn cọ cọ mình.
Làm sao vậy chứ, chỉ ngủ qua trưa thôi mà.
Lục Ly lắc đầu: “Không có gì, chỉ muốn gọi em."
Nguyễn Nhuyễn bật cười, đưa tay ôm eo Lục Ly thấp giọng ừ: "Vậy anh liền kêu nhiều thêm mấy tiếng? Em thích nghe anh kêu tên em."
Lục Ly cong cong môi, thấp giọng đáp lời: “Được."
Nói, thật đúng là lặp lại rất nhiều rất nhiều lần Nguyễn Nhuyễn.
Cho đến khi hai người mệt mỏi, mới nhìn nhau cười.
Hành động như vậy, thật là có chút ngốc.
Rời giường rửa mặt chải đầu, hai người liền xuất phát đi tới tiệc đóng máy khách sạn tổ chức.
Thật ra thì không xa, từ bên này Nguyễn Nhuyễn đi qua, lái xe khoảng 30 phút.
Lúc hai người đến tiệc đóng máy, Cố Y đã uống cùng mấy nhân viên công tác, vừa nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn, hai mắt hơi sáng đi tới, gọi to: "Nguyễn Nhuyễn tới chị bên này này."
Nguyễn Nhuyễn hơi ngừng, thấp giọng nói một câu với Lục Ly liền đi tới bên Cố Y.
"Chị đến khi nào vậy."
Cố Y ừ hử một tiếng, đưa nước trái cây trong tay cho cô: "Tiểu bạch thỏ uống nước trái cây đi.”
Nguyễn Nhuyễn: “……Không cần kỳ thị tiểu bạch thỏ như vậy chứ." Cô đối với cách Cố Y gọi mình, đã là bất đắc dĩ, dù sao tiểu bạch thỏ liền tiểu bạch thỏ, cũng tùy cô gọi.
Vươn tay nhéo nhéo mặt Nguyễn Nhuyễn, Cố Y cảm khái: “Thật trắng nõn, tiện nghi cho Lục Ly."
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, liếc nhìn cô một cái: "Chị Cố Y, chị uống say sao?"
Cố Y bật cười: “Không uống say đâu, trêu em thôi."
Nguyễn Nhuyễn trừng cô, hai người tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Nguyễn Nhuyễn liền chống cằm nhìn về phía người cách đó không xa, Lục Ly đang ở bên kia nói chuyện với Cố đạo, một tay cầm ly, một tay đút vào túi quần đứng ở nơi đó.
Rõ ràng không có bao nhiêu động tác, nhưng nhất cử nhất động, lại vô cùng hấp dẫn người.
Nguyễn Nhuyễn nhìn nhìn, có chút mê mẩn.
“Nguyễn Nhuyễn.” Cố Y gọi cô chừng mấy tiếng, cô mới hoàn hồn lại, quay đầu nhìn về phía Cố Y: "Sao vậy?"
Cố Y hận sắt không thành thép nhìn cô một cái: "Biết em thích Lục Ly, mỗi ngày đều nhìn, vẫn không chán sao?"
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nghiêm túc nhìn Cố Y, rồi sau đó lắc lắc đầu phản bác: “Sẽ không, nhìn người mình thích sao lại chán chứ."
Cố Y: “……” Không khỏi cảm thấy mình bị nhét đầy miệng cẩu lương.