Chương 4: Nhiệm vụ thứ ba (1)

Nguyễn Nhuyễn không thể nói chuyện, thế nhưng con mắt tầm thường kia, lại biểu đạt tất cả ý nghĩ của mình.

Lông xù trên đầu cô, ở trong lòng bàn tay Lục Ly cọ cọ.

Lục Ly cong môi, duỗi tay ôm cô lên: "Vậy tạm thời cùng ta về nhà đi."

Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục cọ, một bộ lười biếng ngoan ngoãn.

Trần Bân ở một bên nhíu mày nhìn, có chút lo lắng: "Đây là mèo hoang?"

Lục Ly thấp giọng đáp: "Hình như là vậy."

"Vậy đến bệnh viện thú cưng kiểm tra xem, tiêm vắc- xin phòng bệnh, cậu cứ như vậy mà ôm mèo về nhà?" Trần Bân lo lắng không phải không có lý.

Chẳng qua vào lúc này, Lục Ly lại suy nghĩ khác.

Anh ngẫm nghĩ trong chốc lát: "Ngày mai đi."

"Hôm nay quá muộn." Lúc Trần Bân còn muốn nói tiếp, Lục Ly lại nói, đánh gãy suy nghĩ của Trần Bân.

Trần Bân nhíu mày nhìn, trầm mặc hồi lâu.

Nhuyễn Nhuyễn hơi nâng đầu, đáng thương hề hề nhìn chằm chằm Trần Bân.

Làm cho lòng Trần Bân mềm nhũn không thôi, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, vậy tối nay liền để ở phòng khách, ngày mai tôi cùng cậu đi bệnh viện thú cưng."

"Ừ."

Hai người lên xe, Trần Bân lái xe, Lục Ly ôm mèo ngồi ở đằng sau, vẫn luôn cúi đầu trêu chọc Nguyễn Nhuyễn.

Bàn tay dày rộng nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô.

Cô thoải mái không nhịn được ngủ đi.

"Nhớ rõ nhiệm vụ của cô."

Nguyễn Nhuyễn trong nháy mắt, bị giọng nói của hệ thống dọa cho tỉnh lại.

Đầu ngừng một lát, từ trên đùi Lục Ly nâng lên, đôi mắt đen nhánh vừa lúc nhìn tới vẻ mặt kinh ngạc của Lục Ly.

Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, trước làm nũng, sau đó cắn, hẳn là không đến mức bị ném ra ngoài cửa chứ?!

Cô ngẩng đầu lên, mắt nhìn ra ngoài cửa xe.

Thân xe cao, hình như là xe bảo mẫu, cho nên... Nguyễn Nhuyễn đang suy nghĩ nếu ở trong xe cắn Lục Ly còn có khả năng kế tiếp hay không.

Cô cúi đầu cọ cọ đầu vào đùi Lục Ly, trầm tư, suy nghĩ những về Lục Ly trước kia, Nguyễn Nhuyễn nghĩ, Lục Ly có đạo đức nghệ sĩ như vậy, không đến mức bị mình cắn một cái liền đem mình ném ra ngoài cửa chứ.

Dẫu sao cũng là minh tinh nghệ sĩ, danh tiếng rất quan trọng.

Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi buông lỏng.

Cô quay đầu, thận trọng nhìn Lục Ly.

Vừa vặn chống với đôi mắt thâm thúy của anh, Nguyễn Nhuyễn run lên, run rẩy xê dịch hai chân của mình, từ trên đùi Lục Ly, muốn dời sang bên cạnh một chút.

Còn chưa có di chuyển, bàn tay Lục Ly liền đặt trước mặt cô, Lục Ly thấp giọng hỏi: "Mày muốn đi đâu?"

Chân ngắn của Nguyễn Nhuyễn run lên, trực tiếp nằm xuống, ngã ở trên đùi Lục Ly.

Lục Ly nhìn, không nhịn được cười nhẹ, giọng nói trầm thấp dễ nghe, Nguyễn Nhuyễn không nhịn được dựng thẳng lông, có chút không chịu nổi.

Hệ thống: "A a, cô lại không làm nhiệm vụ, bản hệ thống thật sự không chịu nổi cô."

Nguyễn Nhuyễn: "...... Câm miệng."

Hệ thống: "Tôi câm miệng, cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đi."

Nguyễn Nhuyễn: "Vì sao chứ, không phải vẫn chưa đến 12 giờ sao?"

"Bởi vì tôi muốn thông báo nhiệm vụ mới, cô có nghĩ muốn nhanh một chút biến thành người không hả?"

Nguyễn Nhuyễn nghẹn họng, nhanh chóng đáp: "Đương nhiên muốn?"

Tuy rằng làm mèo cũng rất tốt, nhưng cô vẫn muốn làm người, làm mèo một chút là tốt rồi, còn phải làm người cả đời.

Hệ thống: "Ồ."

Nguyễn Nhuyễn: "... " Cô thật muốn đánh cái hệ thống này mà.

"Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang mắng tôi."

"Ta không có." Cái này Nguyễn Nhuyễn kiên quyết phủ nhận, cô cũng không tin, hệ thống còn biết suy nghĩ của mình.

Đang nghĩ tới, hệ thống nói: "Tôi biết."

"A?"

"Tôi biết nội tâm cô đang suy nghĩ cái gì."

Nguyễn Nhuyễn: .......Ồ." Cô giả bộ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục nắm lấy chân Lục Ly, ngồi chổm hổm ở phía trên.

Ngước đầu ngồi xổm nhìn Lục Ly.

Đối với tầm mắt của anh, cô thật sự không đành lòng cắn nam thần của mình đâu.

Trong lòng đấu tranh mãnh liệt, lúc sau, Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm ngón tay khớp xương rõ ràng của anh, cô muốn, nhẹ nhàng cắn một ngón tay, chắc không sao nhỉ?!

Nghĩ nghĩ, không tự chủ liền nhào tới, nhẹ nhàng dùng răng xẹt qua ngón tay Lục Ly.

"Hử?" Ngón tay Lục Ly hơi đau, kinh ngạc cúi đầu nhìn mèo con đang ngậm tay mình.

"Làm sao vậy?" Trần Bân quay đầu nhìn.

Nguyễn Nhuyễn buông lỏng ngón tay Lục Ly, nhìn thấy ở trên còn có hai dấu răng nhỏ, có chút bất đắc dĩ.

Lục Ly nhìn chằm chằm cô hồi lâu, mới đáp Trần Bân: "Tìm bệnh viện thú cưng gần đây một chút."

"Xảy ra chuyện gì?"

Lục Ly trầm ngâm, nói: "Con mèo nhỏ cắn tôi một chút."

Nghe vậy, Trần Bân vô cùng nôn nóng, ngay cả tay lái cũng không nắm chặt, bánh xe hơi trượt.

"Lái vững." Lục Ly cau mày, nhìn về phía Trần Bân: "Không có chuyện gì lớn, trước đi bệnh viện thú cưng xem một chút."

Trần Bân lắc đầu: "Trước đi xem tay của cậu, cắn sâu không? Hẳn phải tiêm vắc- xin phòng bệnh đi."

Phải biết rằng, tay Lục Ly rất quý giá đấy.

Ở trong giới giải trí, có người còn mua bảo hiểm cho chân của mình, cũng có người mua bảo hiểm cho mặt, vân vân, nhưng Lục Ly, cánh tay kia, không biết bao người muốn muốn bảo hiểm.

Lục Ly dừng một chút, nhìn vết răng trên ngón tay, thật ra không sâu lắm, lúc mèo con cắn, không dùng sức.

"Không sao, trước xem qua tình huống của con mèo."

" Trước đi bệnh viện."

Lục Ly nhíu mày, nhìn về phía Trần Bân, lại cúi đầu nhìn con mèo lông trắng như biết đã làm chuyện sai, ủ rũ cụp đuôi ngồi một bên.

"Trước đi bệnh viện thú cưng, vừa lúc nhìn xem mèo con, sau đó tiêm vắc-xin phòng bệnh cũng kịp." Lục Ly kiên định nói, lời này của anh vừa nói ra, Trần Bân muốn phản bác, nhưng đối diện với con mắt của Lục Ly, cũng không nói nên lời.

Chỉ có thể nhanh chóng tìm bệnh viện thú cưng gần đây.

Nguyễn Nhuyễn vô cùng ủy khuất, chính mình ngồi một bên nói chuyện với hệ thống.

"Lục Ly sẽ không có chuyện gì chứ?"

"Chính cô cắn mà không rõ ràng sao?"

"Ta chỉ là hoàn thành nhiệm vụ."

"Ừ."

"Nhiệm vụ lần này bao nhiêu điểm?"

"Một điểm."

Nhuyễn Nhuyễn nghẹn, nói: "Nhiệm vụ khó khăn như vậy chỉ có một điểm?"

Hệ thống ân hừ một tiếng: "Bằng không cô muốn bao nhiêu điểm?"

"Ta muốn bao nhiêu điểm là có thể có bấy nhiêu điểm sao?"

"Không thể."

Nguyễn Nhuyễn: "....... Vậy mi nói như vậy làm gì."

Hệ thống ha hả hai tiếng: "Tôi muốn chọc tức cô đấy."

Nguyễn Nhuyễn: "! ! !" Đưa móng vuốt muốn vò đầu, cuối cùng chỉ có thể cào đến bụng.

Cô thật sự nổi giận.

Hừ!

"Lục Ly thật không sao chứ?"

Hệ thống không chút kiên nhẫn đáp: "Có thể có chuyện gì, cô cũng không có bệnh, yên tâm đi."

"Ồ." Vừa nói như vậy, Nguyễn Nhuyễn ngược lại yên tâm, bất quá cô vẫn cẩn thận ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Lục Ly, vừa nâng, liền thấy Lục Ly cũng đang nhìn mình chằm chằm.

Cô rùng mình, chân mềm nhũn, người trực tiếp ngã xuống dưới.

Hung hăng từ trên ghế rơi xuống đất.

Cũng may đang ở trên xe, đều trải thảm, ngã cũng không đau.

Lục Ly cười nhẹ, nhìn hành động của nó, vừa bị mèo cắn thật sự không thoải mái, nháy mắt liền biến mất.

Anh khom lưng, duỗi tay ôm Nhuyễn Nhuyễn lên, cười nhẹ nói: "Mày sao lại có thể đáng yêu như vậy?"

Trần Bân lái xe ở phái trước, nhịn không được dùng tay trái sờ sờ tay phải.

Mọe nó, tại sao lúc trước không phát hiện ra, nghệ sĩ của mình thích mèo?

Người đại diện như hắn có chút thất bại.

*

Hiệu suất làm việc của Trần Bân không tệ, tìm bệnh viện thú cưng, kiểm tra một lượt cho Nguyễn Nhuyễn, nhiệt độ cơ thể của con mèo nhỏ bình thường, cũng không có bệnh gì.

Bởi vì Trần Bân tìm bệnh viện thú cưng cao cấp, cho nên cũng không tốn quá nhiều thời gian, liền kiểm tra hoàn chỉnh cho Nguyễn Nhuyễn.

Nhưng cũng sẽ có những chuyện khác xảy ra, cần cách vài ngày kiểm tra một lần.

"Con mèo nhỏ vẫn chưa lớn, mới vừa cắn cậu phải không?" Bác sĩ mang khẩu trang nhìn về phía Lục Ly.

Lục Ly gật đầu: "Cắn một chút."

"Hẳn là không có việc gì, nhưng mà để ngừa vạn nhất, vẫn nên tiêm vắc-xin phòng bệnh."

Nghe vậy, Lục Ly gật gật đầu: " Mèo con không bị bệnh dại, đi bệnh viện bình thường tiêm là được chứ?"

Bác sĩ gật đầu đáp: "Có thể, không nhất định phải đi bệnh viện trung tâm tiêm."

"Được, cảm ơn bác sĩ."

" Không khách khí."

Trần Bân trả phí, thuận tiện ở bệnh viện thú cưng mua đồ dùng cho mèo, lúc sau, hai người liền đến bệnh viện bên cạnh .

"Đúng rồi, vừa rồi bác sĩ không bảo muốn triệt sản cho mèo con sao, sao cậu lại không đáp ứng?" Trần Bân nhìn về phía Lục Ly.

Lục Ly trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: "Lại hoãn đi, mèo còn nhỏ."

Trần Bân: "..." Không biết nói gì, vô lực phản bác.

Đi bệnh viện đăng ký, sau khi tiêm vắc-xin phòng bệnh, đến khi ra bệnh viện, đã hơn 12 giờ.

Lục Ly mệt mỏi, Trần Bân cũng có chút ủ rũ.

" Chờ một hồi rồi về nghỉ, ngày mai không có lịch quay."

"Ừ."

Trần Bân ngừng một lát, nhìn con mèo đang ngồi dưới đất: " Để tôi chăm sóc mèo đêm nay cho."

" Không cần."

"A.?" Trần Bân kinh ngạc.

Lục Ly mím môi nói: "Tôi chăm sóc cũng được."

Trần Bân liếc nhìn ngón tay anh: "Ngón tay cậu có sao không?"

"Không có vấn đề lớn, mèo nhỏ nghịch ngợm một chút thôi."

Nghe Lục Ly nói như vậy, Nguyễn Nhuyễn không nhịn được đưa tay che mặt, cô thật sự quá có lỗi với nam thần.

Tại sao có thể cắn nam thần, a a a.

Sau khi về nhà, Lục Ly đem mèo an trí ổn thỏa, mới trở về phòng rửa mặt nghỉ ngơi.

Nhìn chằm chằm vết thương trên ngón tay, khẽ cười một tiếng.

Thật giống như, có chút lâu.

*

Sáng sớm hôm sau, nắng sớm chiếu vào.

Nguyễn Nhuyễn tỉnh dậy, lười biếng duỗi móng vuốt.

Tối hôm qua Lục Ly đem ổ trang trí đơn sơ, nhưng đối với cô ở bên ngoài lưu lạc mấy ngày mà nói, cực kì thoải mái.

Cô vừa tỉnh lại, hệ thống cũng tỉnh.

" Nhiệm vụ hôm nay."

"A, là cái gì?"

Hệ thống dừng lại một chút, ý vị thâm trường nói: "Ăn vụng bữa sáng của Lục Ly, hơn nữa không để bị phát hiện."