Lời nói của Cố Y vang lên trong phòng học an tĩnh, ở trong phòng học lớn, còn có tiếng vọng trở lại.
Câu nói kia được lặp đi lặp lại.
Đầu ngón tay cầm kịch bản của Lâm Thanh hơi dùng sức nắm chặt, thần sắc không rõ.
Nguyễn Nhuyễn nhìn, cảm thấy có một chút xíu khó chịu.
Sau một hồi, cô An mới hoàn hồn lại, nhìn về phía Cố Y nói: "Xin lỗi, người học sinh này bây giờ không có ở đây."
"Vậy thì ở đâu vậy? Chúng tôi có thể chờ."
Lục Ly ở một bên khẽ cau mày, nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười trên màn hình hồi lâu, mới ho nhẹ một tiếng nói: "Không có việc gì, chúng ta tiếp tục nhìn xem."
Cô An gật đầu, nói: "Cô đi ra ngoài trước có chút việc, đợi lát nữa lại đây."
"Được."
Cô An đi rồi, Cố Y nhíu mày nhìn về phía Lục Ly: "Vì sao không cho tôi nói, rõ ràng học sinh này rất thích hợp không phải sao?"
Lục Ly khó khi nhìn cô một cái, thấp giọng nói: "Học sinh này hiện tại bây giờ đang nằm trong bệnh viện, đã xảy ra chuyện."
"A?" Cố Y trong nháy mắt ngơ ngẩn: "Như vậy sao, xin lỗi."
Lục Ly không lên tiếng, tiếp tục cúi đầu xem tiếp.
Cố Y ở một bên tiếp tục xem, không nhịn được nói: "Thật là đáng tiếc, lúc nào có thể tỉnh lại?"
"Không biết."
"Nếu không chúng ta đi xem học sinh này một chút?"
Nghe vậy, Lục Ly hơi giật mình, mãi một lúc sau, cũng không lên tiếng.
Không biết tại sao, anh cảm thấy có chút khó chịu, khó chịu nói không nên lời, không phải nói không muốn đi xem hay gì, cũng không phải nói muốn đi xem.
Không thể giải thích được cảm giác có chút kỳ quái hiện ra vào giờ khắc này.
Nguyễn Nhuyễn còn ở bên kia, ngồi bên chân Lâm Thanh.
Lâm Thanh ban đầu an an tĩnh tĩnh xem kịch bản, sau lại đọc thuộc kịch bản, cô cuối cùng cũng có thời gian phản ứng Nguyễn Nhuyễn.
"Em là mèo của Lục Ly?"
Lâm Thanh nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, thấp giọng dò hỏi.
"Meo."
Lâm Thanh cười cười: "Thật là đáng yêu, đáng yêu giống bạn của chị vậy."
Nguyễn Nhuyễn trầm mặc không nói lời nào, dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay của Lâm Thanh.
"Meo."
Cô đang an ủi Lâm Thanh, thật ra đáy lòng Nguyễn Nhuyễn, cũng có khổ sở không nói nên lời.
Nhưng làm gì được chứ, cô bây giờ là một con mèo, không có cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt tình cảm của chính mình, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi người trước mắt này.
Lâm Thanh nhìn nhìn, đột nhiên cười, nhẹ giọng nói: “Em thật đúng là đáng yêu, em đang an ủi chị sao?"
"Meo."
Lâm Thanh cong cong môi, "Chị rất thích em đấy."
Nguyễn Nhuyễn an an tĩnh tĩnh tùy ý cô vuốt ve mình.
Không mở miệng.
Sau một hồi, thời gian vừa lúc tới, mọi người cũng bắt đầu biểu diễn.
Cố đạo cùng những người khác nghỉ ngơi cũng đã trở lại.
Vẻ mặt Lục Ly tự tại, không nhìn ra rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Nguyễn Nhuyễn bị Lục Ly ôm ngồi ở trên đùi, Nguyễn Nhuyễn liền vươn đầu ra muốn xem học sinh biểu diễn.
"Mày muốn xem?"
"Meo."
Lục Ly hơi kinh ngạc, đưa tay xoa xoa đầu cô, thấp giọng hỏi: "Mày thích cô gái kia?"
Nguyễn Nhuyễn nhìn theo hướng Lục Ly chỉ, là vị trí của Lâm Thanh: "Meo."
Thích, rất thích rất thích.
Thích nói không nên lời.
Lục Ly dừng một chút, không nhịn được cười nhẹ: "Thật đúng là quỷ tinh ranh."
Nguyễn Nhuyễn bất đắc dĩ, cọ cọ vào ngực Lục Ly, làm nũng.
"Nếu như trong những người này có một người tới diễn, mày muốn ai diễn?"
Nguyễn Nhuyễn yên lặng không lên tiếng, sau một lát, cô mới vươn móng vuốt ra, chỉ chỉ Lâm Thanh bên kia.
Lục Ly khẽ run, mới vừa muốn nói, Cố Y một bên còn đang cảm khái nói: "Tôi mới vừa đi hỏi, học sinh kia gọi là Nguyễn Nhuyễn đấy, thật là đáng tiếc, cô ấy thực sự rất thích hợp với kịch bản của tôi đúng không."
"Ừ." Lục Ly không chút để ý trả lời.
Cố Y nói: "Huống chi, nữ chính của tôi cũng gọi Nguyễn Nhuyễn nha."
Cô nhìn biểu tình không có bao nhiêu biến hóa của Lục Ly, cảm khái nói: "Còn giống với tên của con mèo anh nữa."
"Ừ."
Cố Y chậc một tiếng: "Anh sao lại không có cảm xúc gì vậy, chẳng lẽ không cảm thấy đau lòng sao?"
Nghe vậy, Lục Ly hiếm khi nhìn cô một cái: "Đau lòng, nhưng không biết nói thế nào."
"Người này còn là fan của anh đấy, anh thật là. . . Cũng không vì fan của mình mà đau lòng sao?"
Lục Ly bị Cố Y oán giận một câu cũng không nói, anh không phải không đau lòng, mà là không biết nên hình dung cảm xúc bây giờ của chính mình như thế nào.
Nguyễn Nhuyễn yên lặng ở một bên nhìn, cô có bao nhiêu ước muốn nhảy ra, nói cho hai người, cô chính là Nguyễn Nhuyễn đây.
Đáng tiếc, mèo không nói được, cũng không có ai sẽ tin tưởng, linh hồn của một người, lại bám vào trên người mèo.
Điều Nguyễn Nhuyễn có thể làm, chỉ có thể kéo Lục Ly từ trong thất thần trở lại.
Vươn móng vuốt ra kéo quần áo Lục Ly.
Lục Ly hơi giật mình, nhìn Nguyễn Nhuyễn cười cười, mới nhìn về phía Cố Y nói: “Tôi đương nhiên đau lòng, đây là một sinh mệnh, nhưng có đau lòng đi nữa, cũng chỉ có thể là như vậy."
Anh dừng một chút: "Ngày mai đi xem học sinh này một chút đi."
Cố Y nhìn anh, "Được."
Chuyện này, hai người cứ như vậy quyết định.
Không bao lâu, người phía trước cũng chuẩn bị thỏa đáng, bắt đầu biểu diễn.
Lâm Thanh vẫn là người cuối cùng, trước cô ấy là Tư Đồ Nguyệt.
Thật ra thì kỹ thuật diễn của các bạn học này cũng không khác nhau là bao, không quá đặc biệt xuất sắc, cho đến Lâm Thanh, Cố đạo hơi chút kinh ngạc nhìn cô ấy, mà thần sắc của Lục Ly cùng Cố Y, cũng không khác lắm.
Có chút nghi ngờ, nhưng lại có một chút sáng tỏ.
Không nhìn lầm, Lâm Thanh biểu diễn, cùng với gương mặt bên trong video, phương thức biểu diễn rất giống Nguyễn Nhuyễn.
Sau khi Lâm Thanh biểu diễn xong, chính là lời bình của mấy người Cố đạo.
Nói thật, cô gái trước mắt này, Cố đạo rất vừa lòng.
"Tôi rất thích em, rất tốt."
Lúc đến phiên Cố Y, Cố Y hơi dừng một chút, nhìn về phía Lâm Thanh nói: “Cô biểu diễn, có chút dấu vết của bắt chước."
Biểu tình của Lâm Thanh không có bao nhiêu biến hóa, chỉ gật đầu một cái.
Đến phiên Lục Ly, Lục Ly trầm ngâm chốc lát , mới nhẹ nói: "Rất tốt, nhưng bắt chước rất nặng."
Lâm Thanh giương môi cười: "Vậy anh cảm thấy, nếu tôi vừa rồibiểu diễn, không phải bắt chước, sẽ được tuyển chọn đi vào sao?"
Nghe vậy, Lục Ly khẽ run, có chút kinh ngạc nhìn về phía cô gái trước mắt này.
Anh không quá muốn trả lời, nhưng Nguyễn Nhuyễn chuyển động, Lục Ly biết Nguyễn Nhuyễn thích người học sinh này, suy nghĩ một chút, nói một câu: "Có lẽ sẽ."
Lâm Thanh gật đầu nói: "Cảm ơn anh, nhưng tôi không định đóng bộ phim này."
Lúc nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc trước mắt, Lâm Thanh đi tới một bên, lấy một thứ gì đó ra.
Cái kia thoạt nhìn như một cuốn sổ tay.
Cô hơi ngừng lại, cô An ở một bên cũng không ngăn cản, cho nên Lâm Thanh ngược lại không có trở ngại gì đem cuốn sổ kia đưa đến trước mặt Lục Ly.
Cô suy nghĩ một chút, nói thẳng: "Tôi sở dĩ tới tham gia thử sức, là bởi vì bạn của tôi, cô ấy thật sự rất thích anh, nếu ở trường học có cơ hội như vậy, cô ấy nhất định sẽ tới tham gia, cô ấy gọi là Nguyễn Nhuyễn, bắt đầu từ cao trung, liền vẫn luôn thích anh, chẳng qua cô ấy bây giờ còn đang trong trạng thái hôn mê, cho nên tôi dùng thói quen biểu diễn của cô ấy tới đây thử kính, rất cảm ơn anh hài lòng, tôi nghĩ cô ấy nếu biết đến, nhất định sẽ rất kích động."
"Cuốn sổ ở trong tay tôi đây chính là cô ấy làm về tất cả hoạt động cùng với phim điện ảnh truyền hình của anh, anh có thể ký tên lên được không?"
Nói xong lời cuối cùng, giọng của Lâm Thanh cũng nghẹn ngào, nhưng cô vẫn rất kiên cường chống đỡ, tiếp tục nói: "Tôi sở dĩ mặt dày tới không phải muốn ký tên, là bởi vì tôi tin tưởng bạn của tôi, nếu biết có anh tự tay ký tên đặt ở mép giường cô ấy mà nói, cô ấy có khả năng sẽ kích động mà tỉnh lại, đương nhiên, đây là kỳ vọng của tôi.”
*
Sau khi Lâm Thanh nói xong, trong phòng học lớn an tĩnh lại.
Nguyễn Nhuyễn vô cùng khổ sở, cô cùng Lâm Thanh từ nhỏ đã là bạn, sau khi cha mẹ qua đời một đoạn thời gian rất dài, là Lâm Thanh mỗi ngày đều chiếu cố cô, kéo cô đi đến nhà Lâm Thanh ăn cơm.
Mà học diễn xuất cũng như nhau, bởi vì Nguyễn Nhuyễn muốn, cho nên Lâm Thanh cũng báo danh ngành diễn xuất.
Sở dĩ đi theo Nguyễn Nhuyễn cùng nhau báo danh vào ngành diễn xuất, đơn giản là bởi vì Lâm Thanh lo lắng cho cô mà thôi.
Cô không có bao nhiêu thân nhân, cho dù có, những người thân kia cũng là quỷ hút máu, cố gắng ép khô tất cả gia sản cha mẹ Nguyễn Nhuyễn để lại cho cô.
Tất cả nghiêm túc mà nói, Nguyễn Nhuyễn chỉ có một người bạn là Lâm Thanh.
Nguyễn Nhuyễn kích động, Lục Ly vẫn luôn nhẹ nhàng an ủi.
Cố Y bên cạnh bi thương khóc thành tiếng.
Lục Ly nhìn chằm chằm cuốn sổ tay trước mắt hồi lâu, sau đó mới vươn tay nhận lấy, cúi đầu ký tên, còn thuận tiện nói cho cô một câu.
"Thay tôi cảm ơn bạn của cô, hy vọng cô ấy sớm ngày tỉnh lại, đến lúc đó có thể tới tìm tôi."
Lâm Thanh gật gật đầu, đưa một cuốn sổ khác cho Lục Ly.
Thật ra Nguyễn Nhuyễn làm rất nhiều sổ tay, đều là về Lục Ly.
"Cuốn này, tôi muốn tặng cho anh."
Lục Ly đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn."
Lâm Thanh lắc lắc đầu, cười nói: “Tôi hôm nay tới thử kính với một nguyện vọng, đã được thỏa mãn, cảm ơn anh."
Lục Ly dừng một chút, nhìn về phía người trước mắt: "Tôi có thể đi bệnh viện xem bạn cô được không?"
Lâm Thanh hơi dừng lại, có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Lục Ly.
"Anh muốn đi bệnh viện?"
"Ừ." Lục Ly gật đầu, tỏ vẻ là điều này.
Lâm Thanh ngơ ngác một chút, mới gật gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Sau khi viết địa chỉ xuống, Lâm Thanh nói với cô An ở một bên một câu, liền nhanh chóng rời đi.
Cố đạo còn tiếc hận nói: "Cái kia. . . Đứa nhỏ này không phải đặc biệt tới thử kính."
Còn lại bốn người, Cố đạo suy nghĩ một chút, trực tiếp phất tay nói "Mọi người chờ thông báo, hôm nay cảm ơn các bạn học biểu diễn, rất xuất sắc.
Sau khi tan cuộc, Lục Ly cùng mấy người Cố đạo thảo luận một chút, liền tách ra.
Vừa vào trong xe, Trần Bân đúng lúc đang chờ, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn thứ trong tay anh: "Đó là cái gì?"
Lục Ly lắc lắc đầu, không nói chuyện.
Trần Bân nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn về phía mèo không có bao nhiêu háo hức giống chủ nhân của mình, không nhịn được trêu ghẹo nói: "Lục Ly tâm tình của cậu không tốt, tâm tình mèo của cậu cũng không tốt theo kìa."
Lục Ly: “……”
Cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly cười khẽ: "Tại sao lại không vui, hử?"
Nguyễn Nhuyễn không nói chuyện, an an tĩnh tĩnh ghé vào trên đùi Lục Ly, cúi đầu nhìn cuốn sổ trong tay anh, muốn mở ra xem.
Lục Ly hơi ngừng, đưa cho Nguyễn Nhuyễn mở ra, bắt đầu xem từng trang từng trang.
Bên trong, toàn bộ đều là liên quan tới hình của anh, đẹp hay không đẹp, có rất nhiều, ký ức của Lục Ly cũng có chút mơ hồ.
Đã sắp không nhớ rõ.
Nhưng toàn bộ lại được cô gái này ghi xuống.
Thật ra thì Lục Ly biết bản thân có rất nhiều fans, từ ngay khi bắt đầu, chẳng qua là chính mắt nhìn thấy, vẫn sẽ cảm thấy có từng tia buồn vui đan xen.
Sẽ cảm thấy cảm động.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn bắt mắt như cũ, Lục Ly nhìn một chút, luôn cảm thấy ánh mắt có chút chua xót.
Cuối cùng, lúc Nguyễn Nhuyễn đang nhìn chăm chú, cuốn sổ tay bị khép lại.
"Mày cũng cảm thấy khổ sở đúng không?"
Lục Ly tiếp tục nói, “Chúng ta ngày mai đi xem cô ấy được chứ?"
"Meo."
Đương nhiên được, cô cũng muốn nhìn xem, tình huống hiện tại của mình rốt cuộc như thế nào.
Trách không được hệ thống nói, mình còn có thể tỉnh lại.
Đối với chuyện quỷ dị này, Nguyễn Nhuyễn vô cùng tò mò.
*
Sau khi về đến nhà, Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn tùy ý ăn chút gì đó liền nghỉ ngơi.
Một ngày, thoáng một cái đã qua.
Ngày này, tâm tình của Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn cũng không quá vui thích.
Thẳng đến buổi tối, Nguyễn Nhuyễn không quên nhiệm vụ của mình.
Lúc cô suy nghĩ làm sao làm hư khóa, lại đột nhiên phát hiện, Lục Ly không có khóa cửa.
Hơi nước từ trong phòng tắm tỏa ra ngoài, Nguyễn Nhuyễn cẩn thận vẫy đuôi, tận lực không để cho mình phát ra tiếng đi tới gần phòng tắm.
Tiếng nước chảy róc rách, thân mình Nguyễn Nhuyễn run lên, khó có thể tưởng tượng sau khi bị Lục Ly phát hiện, cô có còn mạng sống đi ra hay không.
Nhưng vì nhiệm vụ, vì sớm ngày trở thành người, cô liều mạng.
"Ta phải đi làm nhiệm vụ, mi có gì muốn nói với ta không?"
Hệ thống nghẹn nghẹn, bất đắc dĩ nói: "Cố gắng lên."
Nguyễn Nhuyễn: "..."
"Mi còn không bằng không nói thì hơn."
Hệ thống: "... Không phải cô bảo tôi nói sao?"
Nguyễn Nhuyễn cạn lời, nói: "Được rồi, mi giữ yên lặng, ta chỉ cần liếc mắt nhìn là được rồi chứ?"
"Đúng."
Nghe được câu trả lời, trong nháy mắt Nguyễn Nhuyễn cảm thấy tràn đầy sức lực.
Chỉ muốn đẩy cửa ra, bất kể nhìn thấy gì, chắc cũng coi như là nhìn rồi.
Cô ở đáy lòng âm thầm nghĩ.
Thận trọng đến gần, tiếng nước chảy trong phòng tắm càng ngày càng lớn, Nguyễn Nhuyễn đè ép tim nhảy lên quá nhanh, lại lặng lẽ đi tới nơi cửa bị hở kia.
Bởi vì tiếng nước chảy bao trùm lên tiếng di chuyển của cô, cho nên Lục Ly hoàn toàn không phát hiện.
Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ một chút, nếu không liền trực tiếp dùng sức đẩy ra, cùng lắm là bị Lục Ly mắng một trận?
Nghĩ như vậy, Nguyễn Nhuyễn cũng làm như vậy.
Cô đưa ra móng vuốt, dùng thân mình đυ.ng vào cửa.
" Bộp " một tiếng, quấy nhiễu Lục Ly.
Anh ngừng một lát, nhanh chóng quay đầu liếc nhìn, Nguyễn Nhuyễn thẳng tắp từ trên cửa ngã vào phòng tắm.
Trong lúc nhất thời. . . Bên trong phòng tắm chỉ có tiếng nước chảy róc rách vang lên.
Nguyễn Nhuyễn bị đυ.ng choáng váng đầu hoa mắt, mới vừa ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy chân Lục Ly, Lục Ly liền kịp phản ứng tay mắt lanh lẹ, cầm lấy một bên khăn tắm, bao phủ mình lại, cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn, khiển trách: "Đi ra ngoài."
Nguyễn Nhuyễn: “……”