Chương 35: nhiệm vụ thứ mười tám

Trong lúc nhất thời, một người một mèo yên lặng không tiếng động nhìn nhau.

Nguyễn Nhuyễn cảm thấy, sợ nhất có lẽ là không khí đột nhiên an tĩnh.

Lục Ly không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô, Nguyễn Nhuyễn vô hình run người lên, từ trên bụng Lục Ly rơi xuống.

Đi tới một bên len lén muốn chạy đi.

Vừa mới chuẩn bị chạy đi, Lục Ly liền vươn tay nắm được chân Nguyễn Nhuyễn.

"Còn muốn chạy?"

Nguyễn Nhuyễn nghe giọng trầm thấp Lục Ly trầm thấp, có chút nghe không ra cảm xúc của Lục Ly.

Cô trầm mặc một hồi, sau đó hướng Lục Ly nho nhỏ kêu một tiếng.

"Meo."

Lục Ly nhìn cô, không lên tiếng.

Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ một chút, dứt khoát vứt liêm sỉ, tới bên người Lục Ly cọ cọ, vùi ở trên tay anh, vẻ mặt đáng yêu nhìn lên trên.

Lục Ly nhìn, muốn khiển trách cô cũng không nói ra lời.

Nguyễn Nhuyễn được một tấc lại muốn tiến một thước đi tới gần bên người Lục Ly, đặt đầu ở phía trên, mặt đầy vô tội nhìn anh.

Lục Ly nhìn một chút, không nhịn được bật cười, vươn tay nhéo mặt cô, thấp giọng nói: "Không muốn ngủ ở bên kia?"

"Meo."

Lục Ly nhướng mày, tiếp tục nói: "Không thoải mái?"

Nguyễn Nhuyễn trầm mặc một hồi, đang rối rắm không biết nên trả lời như thế nào.

Đương nhiên không phải không thoải mái, chỉ là như vậy sẽ càng thoải mái hơn mà thôi.

"Meo meo."

Nguyễn Nhuyễn vươn móng vuốt, đặt ở trên cổ tay Lục Ly, nhẹ nhàng chạm chạm.

Một người một mèo trầm mặc không nói gì.

Lục Ly nhìn, đột nhiên cười ra tiếng.

"Thật đúng là một con mèo biết hưởng thụ."

Nguyễn Nhuyễn: "Meo."

Đúng vậy, cô rất biết hưởng thụ đấy.

Cô an tĩnh chờ đợi, muốn biết Lục Ly có ném cô ra ngoài không.

Cũng may, Lục Ly chỉ nhìn vài giây, sau đó thấp giọng nói: "Buổi tối đừng lộn xộn?”

“Meo."

Lục Ly nhẹ ừ một tiếng, duỗi tay xoa xoa đầu cô, "Ngủ đi."

Nguyễn Nhuyễn vô cùng kinh hỉ, điều này đồng nghĩa với nhiệm vụ này thuận lợi hoàn thành, cô cùng Lục Ly cùng chui vào một cái chăn ngủ.

Lục Ly ngủ, Nguyễn Nhuyễn vẫn còn trong trạng thái hưng phấn.

Nhưng lại không dám có động tác quá lớn, dẫu sao sợ Lục Ly bị cô đánh thức, ném cô ra ngoài là xong rồi.

Cũng may Lục Ly cũng không làm như vậy, sau khi hưng phấn xong, Nguyễn Nhuyễn cũng bất tri bất giác ngủ say.

Ánh trăng nhàn nhạt dừng ở trong phòng, Nguyễn Nhuyễn ngủ say, thân mình bất giác chui ra ngoài, muốn hô hấp.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Lục Ly mở mắt ra, vừa quay đầu liền thấy được Nguyễn Nhuyễn vùi ở trong cổ mình.

Đầu cô gần sát trên cổ Lục Ly, ngủ không hề có ý thức nào.

Lông mèo có chút mềm mại chạm vào trên cổ anh, mang đến từng cơn ngứa.

Lục Ly nhìn nhìn, bất tri bất giác liền cảm thấy cả người mình khác lạ.

Ở lúc muốn trào ra, anh nhanh chóng vén chăn lên xuống giường, mặc cho Nhuyễn Nhuyễn ở trên giường thay đổi tư thế tiếp tục ngủ.

Nguyễn Nhuyễn ngủ say không biết gì, cũng không biết mình tối hôm qua yên lặng từ phía dưới chăn chui lên, vẫn luôn ngủ ở trên cổ Lục Ly.

Mãi cho đến lúc tỉnh, cô yên lặng xuống lầu, lúc nhìn đến ánh mắt thâm thúy của Lục Ly nhìn tới mình, vẻ mặt của cô còn đang mơ màng.

Chẳng lẽ, tối hôm qua mình làm chuyện không có khả năng làm?

Ví dụ như, lại len lén hôn Lục Ly? Hay không cẩn thận làm cái gì?

Nguyễn Nhuyễn yên lặng suy nghĩ, khi nhìn đến sau bữa ăn sáng của mình, càng chắc chắn mình tối hôm qua nhất định chọc cho Lục Ly không vui.

Bữa ăn sáng tại sao lại là thức ăn cho mèo cô ghét nhất!

Nguyễn Nhuyễn bày tỏ, vô cùng tức giận.

Nhưng chút tức giận này, cô cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể ai oán nhìn Lục Ly, sau đó cúi đầu ăn bữa sáng.

Lục Ly nhìn mèo con ủy khuất, nhẹ nhàng cong cong khóe môi, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi mặc cho cô ăn thức ăn cho mèo.

Làm gì có mèo nào không thích ăn thức ăn cho mèo đâu.

*

Một buổi sáng, Lục Ly đều ở nhà xem kịch bản, không để mắt tới Nguyễn Nhuyễn hồi lâu.

Cho đến buổi trưa, Lục Ly nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, thấp giọng hỏi: "Có muốn đi ra ngoài không?"

"Meo."

Lục Ly nhướng mày: “Nhưng mà không thể chạy loạn, hôm nay không có người chiếu cố mày."

Nguyễn Nhuyễn trầm mặc một hồi, tiếp tục kêu: “Meo."

So với một mình cô đơn ở nhà, chi bằng đi theo Lục Ly đi xem tuyển chọn.

Nguyễn Nhuyễn không quên, hai giờ chiều nay, Lục Ly phải đi xem tuyển chọn nhân vật cho con mèo trong bộ phim này.

Lục Ly cười nhạt, ôm Nguyễn Nhuyễn ở trên người, mang theo cô cùng ra cửa.

Trần Bân có công việc khác, vừa lúc đi phòng làm việc, cho nên Lục Ly cũng hoàn toàn không cần người đại diện cùng đi, dù sao cũng coi như rất quen thuộc.

Lúc Lục Ly đến phòng làm việc, mới một giờ ba mươi phút, nhưng lúc này, trong đại sảnh đã có không ít nữ nghệ sĩ tới ngồi phỏng vẫn.

"Trời ạ, nam chính là Lục Ly sao?"

"Được thông báo là Lục Ly, nếu không cô cho rằng làm sao lại có nhiều nữ diễn viên tới đây quay thử như vậy?"

"Tôi tưởng là bởi vì Cố đạo là đạo diễn."

"Hai người đều có, Cố đạo đạo diễn, hơn nữa Lục Ly là nam chính, bộ phim này còn chưa bắt đầu quay đã hot rồi."

"A. . . Tôi đây càng phải nỗ lực."

"Bất kể như thế nào, đều phải bắt lấy."

. . .

Bên trong đại sảnh truyền tới tiếng nghị luận, đều rơi vào trong tai Nguyễn Nhuyễn.

Cô đứng trên mặt đất, ngước mắt nhìn về phía mấy người diễn viên nữ kia, thật ra đều nhìn quen mắt, trước kia Nguyễn Nhuyễn có xem một hai bộ phim, kỹ thuật diễn cũng không tệ lắm, nhưng hiện tại. . . Tưởng tượng đến người nọ muốn cùng Lục Ly quay phim, cô liền cảm thấy trong lòng chua lòm, đặc biệt khó chịu.

"Cô cho rằng vì sao lại có cảm giác này?" Hệ thống đột nhiên lên tiếng hỏi.

Nguyễn Nhuyễn a một tiếng, "Không biết."

Thật ra mình cũng không nói nên lời, lúc trước tuy rằng cảm thấy không vui, nhưng nhiều nhất cũng chỉ oán giận, như cùng bạn học thảo luận vài câu, cũng không cảm thấy chua xót bao nhiêu, khó chịu biết bao nhiêu.

Nhưng lúc này, Nguyễn Nhuyễn thật sự cảm thấy không thoải mái.

Cô nghĩ nghĩ, đáp lại một câu: "Có lẽ là bởi vì, ta là người đời trước?"

Hệ thống cười nhạo: "Cô vốn dĩ cũng chỉ là một con mèo, chẳng lẽ cô còn có thể đi diễn bộ phim này?"

Hệ thống tiếp tục nói: "Bộ phim này vốn không phù hợp với sắc thái hiện thực, cho nên cô cảm thấy cô vừa có thể là mèo, vừa có thể là người sao?"

Nguyễn Nhuyễn: "...."

Cô trầm mặc hồi lâu, mới hỏi: "Tại sao lại không thể?"

Hệ thống: "... Hôm nay phải tuyển chọn, cô còn chưa trở thành người, cho dù cô trở lại thành người, vậy cô cũng không thể đóng con mèo trong bộ phim, không phải sao?"

Nguyễn Nhuyễn trầm mặc.

Hệ thống khuyên bảo cô nói: "Cá cùng tay gấu* là đạo lý, cô làm một cao tài sinh** có thể hiểu được chứ?"

*Không thể có cả hai cùng một lúc (thành ngữ, từ Mạnh Tử), phải chọn cái này hoặc cái kia.

**高材生:/Cao tài sinh/: Là chỉ người thông qua sự nỗ lực ở những phương diện nào đó đạt được thành tích vượt trội. Đặc biệt là trong vấn đề học tập. “Cao tài sinh” không nhất định phải thông minh, không nhất định phải có thiên phú, nhưng chắc chắn phải trải qua sự cố gắng nỗ lực để đạt được thành tích. Có ý nghĩa đã trở thành “nhân tài”.

Nguyễn Nhuyễn ừ hử một tiếng: "Hiểu."

Hiểu là một chuyện, có chấp nhận hay không lại là một chuyện khác.

"Đúng rồi, nhiệm vụ của ta hoàn thành, mi cho ta nhiệm vụ mới đi."

"Chờ lát nữa lại nói cho cô."

"A? Vì sao, ta muốn nhanh biến thành người."

Hệ thống cạn lời: "Sau khi biến thành người liền không quay bộ phim này sao?"

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, nói: "Cho dù mi hiện tại cho ta nhiệm vụ, đoán chừng ta quay xong bộ phim này mới biến lại thành người không phải sao?"

Dù sao, còn bốn mươi hai điểm nữa.

Hệ thống bày tỏ không biết làm sao.

"Cô thật đúng mỗi ngày đều so đo điểm."

"Vậy thì sao chứ."

Nguyễn Nhuyễn trả lời đúng lý hợp tình: “Nhanh lên tuyên bố nhiệm vụ, Lục Ly muốn tới đây."

Hệ thống bế tắc, chỉ có thể tuyên bố nhiệm vụ cho cô: "Nhiệm vụ mới, đợi lát nữa để cho Lục Ly đưa cô đi siêu thị mua đồ."

Nguyễn Nhuyễn: "..."

Cô ngửa đầu nhìn về phía Lục Ly đang đi tới nơi này, meo một tiếng.

Lục Ly cười cười, ôm Nguyễn Nhuyễn lên, một bên Cố Y nhướng mày nói : "Anh đúng như hình với bóng với mèo của mình."

"Ừ, trong nhà không có ai chăm sóc."

"Cho nên mèo vẫn luôn là anh chăm sóc."

"Ừ."

Cố Y chậc một tiếng: "Tôi cảm thấy fans của anh nhất định sẽ rất hâm mộ con mèo này, thế nhưng có thể làm cho nam thần của các cô ấy tự mình chăm sóc."

Lục Ly bật cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Không, fans của tôi đều rất thích con mèo này."

Cố Y: “……”

“Vào đi thôi, vòng sơ tuyển sắp bắt đầu rồi."

"Ừ."

Hai người đi vào bên trong, mới vừa ngồi xuống không bao lâu, Cố đạo liền đưa tài liệu của các diễn viên nữ tới thử sức phát cho hai người, trừ Lục Ly cùng Cố Y ra, còn có nhà sản xuất phim cùng với phó đạo diễn xuất hiện, tổng cộng có năm người.

Nữ diễn viên vòng sơ tuyển chiều cao cũng xấp xỉ, trong giữa một mét năm tám đến một mét sáu, không có chênh lệch quá lớn, chủ yếu là phải phù hợp với hình tượng nữ chính bên trong kịch bản.

Lục Ly ôm Nguyễn Nhuyễn ngồi ở một bên an an tĩnh tĩnh nhìn, không nói gì.

Vẫn luôn là Cố đạo an bài nữ diễn viên tiến vào, tổng cộng có sáu người tới phỏng vấn, Cố đạo liếc nhìn, sau đó hỏi: "Mấy người ai tới trước?"

Một nữ diễn viên tình thế bắt buộc nói: "Tôi tới trước."

Cố đạo gật đầu: "Không thành vấn đề."

Cố đạo nhìn kịch bản nói: "Cô tới diễn trạng thái của mèo sau khi phát hiện mình biến thành người đi."

Đây chắc là phần diễn khó nhất, muốn biểu hiện ra vui sướиɠ của mình, lại cảm thấy khổ sở.

Dù sao, cô sau này cũng không thể là một con mèo nữa, đương nhiên còn có hoảng sợ, cô rất khó tưởng tượng, sau khi chủ nhân phát hiện ra mình là một con mèo, sẽ biểu hiện như thế nào.

Sẽ xem chính mình như là một con quái vật, hay là thứ gì khác.

Nhưng thứ khác là gì mèo cũng không biết.

Cô lo sợ bất an, muốn thâm nhập sâu vào lòng người, mới có thể đưa tới đồng tình.

Nữ diễn viên kia có chút chần chờ, nhưng vẫn đồng ý.

"Được."

Một người lại một người thử diễn hoàn thành, Cố đạo trầm ngâm trong chốc lát, nói với mọi người: "Ngày mai sẽ có kết quả thông báo, hôm nay cảm ơn mọi người tới thử sức."

Mọi người cười cười, đi ra ngoài.

Sau khi diễn viên đều đi hết, Cố đạo mới nhìn về phía Lục Ly vẫn chưa lên tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào?"

"Chẳng có gì đặc sắc cả." Lục Ly nhướng mày nhìn về phía Cố đạo nói: "Không hài lòng lắm."

Cố đạo nghẹn nghẹn, có chút bất đắc dĩ: "Đây là dựa theo điều kiện để tìm, nữ diễn viên coi như là có diễn xuất."

Lục Ly trầm ngâm chốc lát, nhìn về phía Cố đạo nói: "Ngài chưa từng nghĩ tới đi Học Viện Điện Ảnh tìm diễn viên sao?"

Anh giải thích: "Thật ra có đôi khi, học sinh ở Học Viện Điện Ảnh, kỹ thuật diễn cũng không tồi, càng quan trọng hơn, những diễn viên vừa nãy, tuổi tác cũng chênh lệch khá nhiều, lúc diễn sẽ không có cảm giác như trong kịch bản."

Lời này ngược lại là sự thật, những nữ diễn viên này kỹ thuật diễn đều quá mức trung quy trung củ, ngược lại có chút trói buộc không gian phát triển của nhân vật.

Cố Y cũng ở một bên tỏ vẻ đồng ý: “Đi Học Viện Điện Ảnh nhìn xem đi, dù sao không vội."

Cố đạo bị hai người làm cho tức chết, quay đầu nhìn về phía phó đạo diễn.

Phó đạo diễn cũng đề nghị: "Đi Học Viện Điện Ảnh xem, Lục Ly cậu không phải là ở Học Viện Điện Ảnh ra sao, tìm mấy người thầy cô trước của cậu giới thiệu mấy học sinh nữ chứ?"

Lục Ly nhướng mày, cười nói: “Không thành vấn đề, đợi lát nữa tôi liên lạc hỏi một chút."

Tất cả mọi người đều nhất trí tỏ vẻ đồng ý.

Không bao lâu Lục Ly liền gọi điện thoại hỏi giáo viên trước kia của mình, sau khi lấy được đồng ý, Lục Ly nhìn về phía mọi người nói: "Không thành vấn đề, chúng ta bên này ngày mai sẽ ngày mai sẽ Học Viện Điện Ảnh nhìn một chút."

"Xong rồi?"

Lục Ly gật đầu: "Ừ, buổi sáng chín giờ đến bên kia."

Những người khác đều không ý kiến.

Mà đây Nguyễn Nhuyễn nằm ở bên chân Lục Ly nghe được tin tức này, đặc biệt hưng phấn.

Lục Ly nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn, mới nhẹ giọng hỏi: "Mày sao lại cao hứng như thế, hửm?"