Chương 34: Nhiệm vụ thứ mười bảy (3)

Lục Ly im lặng trong chốc lát, mới gật đầu cười, cúi đầu liếc nhìn mèo con mặt đầy mong đợi ở bên chân.

Trong lòng Nguyễn Nhuyễn vui vẻ, quá tốt rồi, nhiệm vụ chắc sẽ rất nhanh liền có thể hoàn thành.

Đơn giản là ông trời cũng giúp cô.

Lục Ly vẫn còn tiếp tục bàn luận về vấn đề của kịch bản với Cố Y, nói nói, chẳng biết tại sao liền tới tuyển chọn nữ nhân vật chính.

"Trong kịch bản của tôi nữ chính khá thấp, nữ diễn viên như vậy tìm được không? Muốn đổi không?"

Nghe vậy, Lục Ly hơi giật mình: “Không cần, khi nào bắt đầu tuyển chọn?"

Cố Y nhìn về phía Cố đạo: “Khi nào ạ?”

Cố đạo nghẹn nghẹn, nhìn hai người đó: "Tùy thời đều có thể thông báo, còn sân trường bên kia, tôi đi khai thông, nếu tuyển chọn thuận lợi, nửa tháng sau liền khởi động máy?"

Lục Ly trầm ngâm chốc lát, gật gật đầu: “Tôi không có vấn đề gì."

Cố Y càng tỏ vẻ không có bất kỳ vấn đề nào.

Ở Cố đạo bên này cùng nhau ăn cơm trưa, buổi chiều Lục Ly cùng Cố Y tiếp tục đàm luận kịch bản, nơi nào yêu cầu cần sữa chữa.

Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn nằm ở bên chân Lục Ly, thỉnh thoảng đứng lên hoạt động một chút.

Giọng Lục ly rất êm tai, Nguyễn Nhuyễn rất là thích.

Nhưng có đôi khi nghe được anh cùng Cố Y nói chuyện, Nguyễn Nhuyễn lại cảm thấy rất buồn cười.

"Cái này cũng muốn bỏ đi?" Cố Y dương cao thanh âm, ghét bỏ nhìn về phía Lục Ly nói: “Anh cùng mèo có hành động thân mật đều không bỏ đi, vì sao sau khi mèo biến thành người, anh đều xóa bỏ cảnh hôn cùng cảnh diễn thân mật?"

Lục Ly nghẹn nghẹn, suy nghĩ đáp án: "Tôi có bệnh sạch sẽ."

"Bệnh sạch sẽ gì?" Cố Y chớp chớp mắt nói: “Có bệnh sạch sẽ với phụ nữ?"

Cố Y vỗ xuống bàn nói: "Không đến mức như vậy chứ, vậy anh về còn có muốn kết hôn hay không?"

Lục Ly: “……”

Không có ý kiến.

Cố Y tiếp tục nói: “Chẳng lẽ… Anh chưa từng quen bạn gái? Chẳng lẽ anh chưa từng thích cô gái nào?"

Lục Ly: “……”

Nguyễn Nhuyễn cũng ngửa đầu nhìn Lục Ly, chờ mong câu trả lời.

Tuy rằng biết Lục Ly vẫn luôn chưa từng yêu đương, nhưng muốn biết Lục Ly có người thích hay không.

Như là nghĩ tới cái gì, Cố Y kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ anh thích đàn ông?"

Lục Ly: “……”

“Không phải.”

Anh dừng một chút, kiên trì suy nghĩ muốn đem những cảnh diễn kia xóa bỏ.

"Cô vì sao lại viết nhiều cảnh diễn thân mật như vậy?"

Cố Y trả lời đúng lý hợp tình: “Vốn dĩ yêu cầu nhiều như vậy nha."

Lục Ly nghẹn nghẹn, hoàn toàn không còn lời để nói.

“Hiện tại không xóa cũng có thể, đến lúc đó xem tình huống quay phim như thế nào?" Nói đến cùng, Lục Ly vẫn là không quá thích kịch bản có nhiều cảnh diễn thân mật như vậy.

Cùng mèo anh còn có thể tiếp thu, nhưng cũng nữ diễn viên khác, nói thật, có chút khó khăn.

“Có thể có thể.” Hai người đều thối lui một bước, ở lúc hai người khắc khẩu, Cố đạo bên kia đã liên hệ với diễn viên xong.

“Đúng rồi, diễn viên bên kia tôi thông báo ngày mai nên phỏng vấn như thế nào?"

Lục Ly gật gật đầu, tỏ vẻ không có gì ý kiến.

"Tuổi phải phù hợp." Cố Y ở bên cạnh bổ sung, “Không thể quá già, có hơi thở của thanh xuân, quá cao cũng không được, Lục Ly hình như là một mét tám năm, nữ diễn viên kia nhất định phải trên dưới một mét sáu."

Cố đạo nghiêm túc gật gật đầu, trả lời con gái của mình: "Đã biết, sẽ suy xét tốt."

Lục Ly gật đầu, mắt nhìn đồng hồ trên tường nói: "Tôi đây đi trước, ngày mai lại qua đây bên này.”

"Được, thời gian là hai giờ chiều ngày mai, ở phòng làm việc thử sức dưới lầu."

Lục Ly gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

*

Đã là lúc chạng vạng, sau khi Lục Ly ôm Nguyễn Nhuyễn từ phòng làm việc Cố đạo đi ra, Trần Bần liền tới, cốp xe còn mang theo quần áo của Lục Ly.

"Đi một chuyến tới Trần Nặc bên kia."

"Đi tới đó làm gì?"

"Lấy quần áo."

"Của cậu sao?"

Lục Ly hơi ngừng lại, nhìn về Nguyễn Nhuyễn một bên, cười khẽ: “Nhuyễn Nhuyễn.”

Trần Bân: “……”

Xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn Lục Ly, nhịn không được nói: “Cậu không cảm thấy cậu đối với mèo quá tốt sao?"

“Có sao?” Lục Ly làm bộ không hiểu hỏi, cười cười: "Tôi chỉ có một con mèo này."

Ý tứ kia rất rõ ràng, không đối với nó tốt thì đối tốt với ai.

Trần Bân im lặng, không nói cái gì nữa, trực tiếp lái xe tới phòng làm việc của Trần Nặc.

Đèn trong phòng làm việc vẫn sáng, lúc này đang có khách.

Lục Ly nhướng mày, trực tiếp ôm Nguyễn Nhuyễn lên lầu hai.

"Bận rộn?"

Trần Nặc vừa lúc đang cắt trang phục, nghe được giọng nói phía sau quay lại nhìn, "Tới."

"Ừ, quần áo đâu?"

Trần Nặc bật cười, bất đắc dĩ nói: “Cậu lại đây chỉ là vì quần áo?"

"Bằng không thì sao." Lục Ly cười khẽ, tiếp nhận quần áo Trần Nặc đưa cho mình, nhìn một cái, mới nhìn về Nguyễn Nhuyễn ngồi bên chân mình, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ muốn mặc không?"

"Meo."

Đương nhiên muốn.

Lục Ly cười khẽ, ngồi xổm xuống trước mặt Nguyễn Nhuyễn mặc quần áo cho cô.

Sau khi mặc xong, Lục Ly cười khẽ, cong cong khóe môi nói: “Thật đúng là đáng yêu.”

Đôi mắt Nguyễn Nhuyễn sáng ngời, trực tiếp từ trong tay Lục Ly chui ra, nhảy nhót tới chiếc gương bên kia.

Nguyễn Nhuyễn trong gương, đặc biệt đáng yêu.

Tuy rằng lúc không mặc quần áo cũng đẹp, nhưng bây giờ thoạt nhìn, thật giống như một sủng vật được nhà giàu nuôi dưỡng.

Cô nhìn trong gương hồi lâu, mãi cho đến khi Trần Bân nhịn không được nói: “Nhuyễn Nhuyễn thật đúng là có chút tự luyến."

Lục Ly nhướng mày: “Nó đẹp, đáng giá được tự luyến."

Trần Bân: “……”

Hắn cảm thấy mình không còn là người đại diện của Lục Ly nữa, từ khi có mèo, Lục Ly vô cùng ghét bỏ Trần Bân.

Trần Bân cảm thấy, người đại diện như mình thật đúng là có chút thất bại.

Lục Ly bên này cũng thay quần áo xong, thuận tiện để cho nhân viên công tác dưới trướng Trần Nặc trang điểm, liền xuất phát đi dạ tiệc.

Khu biệt thự ánh đèn sáng trưng, Nguyễn Nhuyễn được Lục Ly ôm đi vào.

Cô mở to mắt nhìn bốn phía, tất cả mọi người đều mặc đồ rất ngay ngắn, đàn ông cơ bản đều là tây trang, mà các phu nhân, trên cơ bản đều là lễ phục.

Lục Ly vừa đi vào, liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người tại hiện trường.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy anh ôm một con mèo, mọi người lại càng kinh ngạc.

"Lục Ly tại sao lại ôm mèo tới chứ?"

"Con mèo kia của anh ấy thật đáng yêu, hôm nay còn mặc quần áo, thật muốn sờ một cái."

"Tôi cũng vậy, chút nữa tìm Lục Ly trò chuyện xem có thể sờ mèo của anh ấy một cái hay không?"

"Được đấy."

.....

Nguyễn Nhuyễn yên lặng nghe mọi người nói muốn sờ sờ chính mình, thân thể run lên, chui vào trong ngực Lục Ly.

Lục Ly duỗi tay nhẹ nhàng trấn an cảm xúc của cô, sau khi đưa quà chúc thọ cho người bên kia, Lục Ly liền lui xuống.

Thật ra thì anh cùng người này không quá quen biết, nhưng thư mời cũng nhận được, để tỏ lòng lễ phép, Lục Ly vẫn phải tới.

Lầu một là phòng yến hội, ăn uống linh đình, tất cả mọi người đều mỉm cười khéo léo nói chuyện.

Nâng ly rượu đứng ở một nơi, Lục Ly không thể nào vẫn luôn ôm Nguyễn Nhuyễn, cho nên sau khi có người tiến lên, Lục Ly liền giao Nguyễn Nhuyễn giao Trần Minh Vũ.

Dù sao Trần Bân cũng phải đi tạo quan hệ tốt với mọi người, có thể chiếu cố Nguyễn Nhuyễn cũng chỉ có Trần Minh Vũ.

Cũng may Nguyễn Nhuyễn còn rất thích Trần Minh Vũ, đi theo Trần Minh Vũ ra sân bên ngoài biệt thự, ban đêm ánh trăng sáng tỏ, nhìn qua phá lệ ôn nhu.

Nguyễn Nhuyễn ghé vào ghế dài, nâng đầu lên nhìn ánh trăng đạm như nước.

Có chút thương tâm, cô rất muốn đi về.

Vô cùng muốn trở thành người, cũng không biết bạn tốt của cô nghe được tin cô qua đời có thể khổ sở hay không, cũng không biết, buổi lễ tốt nghiệp lúc nào cử hành.

Nguyễn Nhuyễn thật ra thì vẫn luôn muốn biết, mình chẳng qua là đi phòng trệt bên kia xem nhà, tại sao lại ngã xuống.

Cô ở trong đáy lòng nhớ lại chuyện ngày hôm đó, nhưng nhớ hơn nửa ngày, ký ức của cô giống như tạm thời dừng lại ở một khắc ngã xuống kia.

Cô thậm chí quên mất cô đi tới bên kia như thế nào, đi cùng với ai.

Suy nghĩ cả buổi, Nguyễn Nhuyễn cũng không nghĩ ra cái gì , đơn giản an tĩnh ghé vào một bên.

Trần Minh Vũ chơi điện thoại, Nguyễn Nhuyễn thì yên lặng.

Đột nhiên, cách đó không xa dưới tàng cây truyền tới tiếng nói chuyện huyên náo, không lớn không nhỏ, nhưng Nguyễn Nhuyễn vừa vặn có thể nghe rõ.

"Cô đã kính rượu cho Lục Ly chưa?"

"Còn chưa có." Một cô gái ngượng ngùng xoắn xuýt nói.

"Tại sao còn chưa đi?"

Bên kia giữ yên lặng.

Sau một lát, giọng nghiêm khắc kia lại lần nữa vang lên: "Thuốc đưa cho cô vẫn còn sao?"

"Vẫn còn."

"Đi nhanh bỏ vào trong ly rượu, sau đó đưa tới cho Lục Ly, Lục Ly là một người thân sĩ như vậy, nhất định sẽ uống."

"Nhưng nếu vạn nhất bị phát hiện thì làm thế nào?"

"Sợ cái gì, sẽ không bị phát hiện, cũng không có chứng cớ, cô rốt cuộc có muốn nổi danh hay không?"

Nghe đến đó, Nguyễn Nhuyễn mới bừng tỉnh, thì ra là muốn mượn Lục Ly lên chức nữ minh tinh.

Cô suy nghĩ một chút, cũng không kinh động hai người bên kia, trực tiếp từ trên ghế dài nhảy xuống, nhanh chóng chạy vào phòng khách tìm Lục Ly.

Cô không thể để cho nam thần của mình bị làm dơ bẩn.

"Meo."

Vừa đi vào, Nguyễn Nhuyễn liền kêu một tiếng, Lục Ly thuận lợi tìm được cô.

Nhưng mà, Nguyễn Nhuyễn nghĩ lầm rồi, Lục Ly hoàn toàn không có tìm được cô.

Lúc này Lục Ly đang bị những nghệ sĩ khác vây quanh, đang nói chuyện.

Là Trần Diễm phát hiện Nguyễn Nhuyễn đầu tiên.

"Ái chà, đây không phải là ái sủng của Lục Ly sao?"

Nguyễn Nhuyễn quay đầu lại, vẫy đuôi nhìn về phía người đi tới.

Người trước mắt, có chút quen mắt.

Cô suy nghĩ một chút mới nhớ ra, đây là anh trai của Trần Nặc, cũng là bạn tốt của Lục Ly- Trần Diễm.

"Meo meo." Cô sốt ruột cào quần Trần Diễm, muốn để hắn mang theo mình đi tìm Lục Ly.

Trần Diễm nhướng mày, nhìn mèo bên chân dừng một chút, nói: "Mày muốn tao mang mày đi tìm Lục Ly?"

"Meo."

Trần Diễm vui vẻ, duỗi tay đem Nguyễn Nhuyễn ôm lên nói: "Mày thật đúng là rất thông minh."

Nguyễn Nhuyễn: "Meo."

Vì tìm Lục Ly, cô không tiếc bán manh.

Không bao lâu, Trần Diễm liền ôm Nguyễn Nhuyễn tìm được Lục Ly.

Lục Ly có chút kinh ngạc nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, vươn tay nhận lấy: “Ở bên ngoài đợi không thoải mái?”

"Meo."

Lục Ly có chút kinh ngạc, hạ thấp giọng hỏi: "Muốn ta về nhà?"

"Meo."

Hơi ngẩn ra, Lục Ly mím môi gật đầu, gật đầu với mọi người chung quanh, bày tỏ áy náy của mình.

"Xin lỗi, tối nay có thể phải về nhà sớm."

Mọi người cũng bày tỏ đã hiểu.

"Mèo không muốn ở nơi này đợi?"

Lục Ly duỗi tay vuốt ve sau lưng nó trấn an nói: "Có thể là do hoàn cảnh xa lạ, có chút sợ hãi."

Có người trêu chọc nói: "Mèo của anh thật đúng là giống một tiểu cô nương."

Lục Ly cong cong môi, vô cùng sủng nịch nói: “Nó vốn dĩ chính là một tiểu cô nương, là một con mèo cái nhỏ."

Tất cả mọi người đều vui vẻ, hiếm khi nhìn thấy tâm tình Lục Ly tốt như vậy.

"Trở về đi, hầu hạ con mèo nhỏ này thật tốt."

Lục Ly gật đầu, sau khi chào hỏi với người được chúc thọ bên kia xong, liền mang theo Nguyễn Nhuyễn .

*

Bóng đêm thanh lãng*.

*Trong sáng, sáng sủa, trong trẻo.

Buổi tối gió thổi mát mẻ.

Lục Ly hơi mở cửa kính xe, ôm Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Anh thấp giọng hỏi: "Đói?"

"Meo meo."

Nguyễn Nhuyễn tỏ vẻ không phải như thế, nhưng muốn cô bây giờ nói ra vì sao muốn rời đi, cô cũng không nói nên lời.

Lục Ly nhìn về phía Trần Minh Vũ ngồi một bên hỏi: "Vừa rồi mang Nguyễn Nhuyễn ra ngoài, có gặp chuyện gì khác hay không?"

"Không có." Trần Minh Vũ hơi chau mày nói: "Đột nhiên, Nhuyễn Nhuyễn liền chạy đi vào.”

Trần Minh Vũ cũng là không hiểu ra sao.

Mới vừa rồi ở bên ngoài chơi di động, nghe xong giọng lời thoại của một người bạn phát tới, liền không thấy tăm hơi của Nhuyễn Nhuyễn.

Cậu vội vã tìm xung quanh, mới vừa tìm một hồi Trần Bân liền gọi điện thoại cho cậu nói phải đi về.

"Vậy mày tại sao lại muốn đi về?"

Anh suy đoán, "Không muốn để ta ở nơi đó?"

"Meo."

Nguyễn Nhuyễn bày tỏ đồng ý.

Lục Ly cười cười, cong cong môi.

"Được, nghe mày." Giọng của anh sủng nịch, tay còn nhẹ nhàng xoa đầu Nhuyễn Nhuyễn, đặc biệt thoải mái.

Nguyễn Nhuyễn đột nhiên cảm thấy, tất cả mọi người thích Lục Ly, một chút cũng không kỳ quái.

Người này quá tốt.

Tốt tới mức Nguyễn Nhuyễn không muốn rời anh đi.

Cọ cọ lòng bàn tay Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn an an tĩnh tĩnh ghé vào trên đùi anh nghỉ ngơi.

Lục Ly nhìn thoáng qua, cũng không lại quấy rầy cô, tùy ý Nguyễn Nhuyễn ngủ.

Phong cảnh ngoài cửa kính nhanh chóng xẹt qua, hai bên đường phố người đi đường rất nhiều, vừa đến ban đêm, mọi người đều đi ra hoạt động.

Lục Ly liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, sau đó lại dừng tầm mắt ở trên người Nguyễn Nhuyễn.

Anh đột nhiên nghĩ tới lời nói ban ngày của Cố Y, phải ngủ cùng mèo.

Ở lúc trước, Lục Ly cũng nói không rõ cảm xúc của chính mình, không biết có nên tiếp nhận cô hay không.

Nhưng hiện tại, nhìn bộ dáng mèo điềm tĩnh ngủ như vậy, Lục Ly cảm thấy, bệnh sạch sẽ của mình kia, hình như biến mất không thấy.

Dù sao, anh cũng có thể tùy ý để cho mèo hôn mình, cũng không quá chán ghét, chỉ là ngủ trên một chiếc giường, chắc sẽ không có chuyện gì lớn.

Sau khi về nhà, Nguyễn Nhuyễn bị Lục Ly nhẹ nhàng ôm lên, vừa ôm lên cô liền tỉnh.

Từ trong lòng ngực Lục Ly nhảy xuống.

Lục Ly nhìn về phía Trần Bân: “Trở về chú ý an toàn.”

"Được."

"Ừ."

Chờ Trần Bân cùng Trần Minh Vũ đi rồi, Lục Ly ôm Nguyễn Nhuyễn vào nhà.

Đi vào, Nguyễn Nhuyễn liền trực tiếp đi đến phòng bếp, tuy vừa mới nói là không đói bụng, nhưng thật ra vẫn có chút chút.

Lục Ly cười khẽ, chuẩn bị một chút đồ ăn cho Nguyễn Nhuyễn, đặt ở trước mặt cho cô ăn.

Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng ăn, ăn ngon lành, cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.

Lục Ly ngồi ở một bên xem điện thoại, Nguyễn Nhuyễn cũng không biết anh đang xem cái gì, nhưng nhìn biểu tình của Lục Ly, chắc là tin tức tốt.

Sau khi ăn xong, Lục Ly đứng dậy nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Muốn ta tắm cho mày không?"

Nguyễn Nhuyễn: “……” Cô cảm thấy Lục Ly đang ghét bỏ chính mình.

Bằng không, vì sao lại muốn tắm rửa cho mình? !

"Meo."

Tuy rằng không phải rất nguyện ý, nhưng vì muốn lưu lại một ấn tượng tốt cho nam thần của mình, Nguyễn Nhuyễn vẫn đáp ứng.

Lục Ly trực tiếp ôm cô vào phòng tắm, tắm rửa cho cô.

Qúa trình tắm rửa tiến hành thuận lợi, ngoài Nguyễn Nhuyễn nửa đường vẫn có chút xấu hổ ra, cũng không có gì khác.

Tắm xong, Lục Ly liền lấy máy sấy khô lông ướt nhẹp của cô.

Toàn bộ quá trình, vô cùng ôn nhu.

Nguyễn Nhuyễn yên lặng hưởng thụ.

Sấy khô lông xong, Lục Ly cười nhẹ: "Ta đi tắm trước, tắm xong ra ngủ?"

"Meo."

Nguyễn Nhuyễn bày tỏ, vô cùng đồng ý.

Lục Ly vừa đi, hệ thống liền bắt đầu cùng Nguyễn Nhuyễn nói chuyện.

"Chúc mừng cô, nhiệm vụ rất nhanh sẽ hoàn thành."

Nguyễn Nhuyễn không chút khách khí đồng ý: “Cảm ơn cảm ơn, đa tạ nhiệm vụ của mi.”

Hệ thống nghẹn nghẹn, “Hừ.”

Tâm tình bây giờ của Nguyễn Nhuyễn không tồi, không so đo với hệ thống.

"Mi nói xem, Lục Ly sẽ cho ta ngủ chung chăn gối với anh ấy sao? Hay vẫn là cho ta nằm trên một cái chăn nhỏ khác?" Nguyễn Nhuyễn vô cùng ưu sầu nói.

Cô nhớ không lầm, hiếm khi có chủ nhân cùng ngủ chung một giường với thú cưng của mình.

Một là sợ người mình đè nặng lên thú cưng, còn cái khác, cũng quả thật có chút không thoải mái.

Dù sao thú cưng cũng không phải là người, cũng không thể ôm ngủ, tuy rằng Nguyễn Nhuyễn lông rụng không nhiều, nhưng nếu nằm cả một đêm, nhất định vẫn sẽ rụng lông.

Cô cảm thấy chính mình sầu sắp chết, nếu Lục Ly chỉ cho cô ngủ trên chăn, cô nên vùng vẫy thế nào, lén chui vào trong chăn sao.

"Cô lúc này còn muốn gì nữa, không bằng đợi một hồi len lén làm là được rồi."

Hệ thống nhắc nhở cô: "Dù sao ngày thứ hai tỉnh lại, cô liền ra vẻ cái gì cũng không biết, Lục Ly cũng sẽ không nói gì nhiều."

Nghe vậy, ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, trong nháy mắt cảm thấy cái phương pháp này có thể được.

"Có thể có thể, cái này không tệ, dù sao ta giả bộ vô tội, buổi tối mộng du chui vào."

Hệ thống: “……”

"Mèo còn có thể mộng du, ý nghĩ này của cô cũng không tồi."

Nguyễn Nhuyễn hừ nhẹ: “Bên trong mèo vẫn là người, mi tại sao không nói cái này lại càng không tệ?"

Hệ thống: “……”

“Đúng rồi, mi có biết ta rốt cuộc chết như thế nào hay không?"Nguyễn Nhuyễn truy vấn nói, lúc trước hỏi hệ thống, cũng chỉ nói chính mình chết rất thảm.

Cô biết chính mình chết rất thảm, nhưng tại sao lại chết thảm, Nguyễn Nhuyễn cũng không biết.

Hệ thống trầm mặc một hồi sau đó nói: "Chờ tới lúc cô tích đủ điểm, thì sẽ khôi phục đoạn trí nhớ đó."

"Thật?"

"Ừ."

"Vậy ta đến lúc đó, là trực tiếp từ mèo biến thành người sao? Vậy có quái dị không?" Nguyễn Nhuyễn suy tính những vấn đề này.

Hệ thống không lên tiếng, yên lặng nghe Nguyễn Nhuyễn.

"Mi tại sao lại không trả lời ta?"

Hệ thống an tĩnh một hồi lâu nói: "Không phải là không."

"Vậy thì là vì cái gì?"

"Đây là bí mật, tạm thời không thể nói."

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Còn định nói cái gì đó cho hệ thống thì Lục Ly đi ra.

Nguyễn Nhuyễn nhìn Lục Ly mặc quần áo ngủ, có chút thất vọng.

Vì sao Lục Ly ngủ không giống các nam minh tinh khác chứ, cởϊ qυầи áo ngủ rất thoải mái, không rõ Lục Ly vì sao luôn mặc quần áo ngủ.

Cô tỏ vẻ, vô cùng tò mò.

*

“Nhuyễn Nhuyễn, lại đây.” Lục Ly vẫy vẫy tay với Nguyễn Nhuyễn.

Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng chạy qua.

Lục Ly cười khẽ, ôm cô lên sau đó hỏi: "Đêm này ngủ cùng ta không?"

"Meo."

Đương nhiên muốn.

Cô tha thiết ước mơ đấy.

Lục Ly cười khẽ, duỗi tay nhéo nhéo lỗ tai nó, cười nói: "Mày thật đúng là một chút cũng không khách khí."

Nguyễn Nhuyễn: “Meo meo."

Lục Ly nhìn chằm chằm cô, mím môi cười cười.

Liền đứng dậy thu dọn ổ cho Nguyễn Nhuyễn.

Nhìn đến Lục Ly từ trong ngăn tủ lấy một cái thảm ra, Nguyễn Nhuyễn nháy mắt ủ rũ cụp đuôi.

Cô biết mà, Lục Ly sẽ không để cho mình cùng anh ngủ cùng chăn gối.

Cũng may, Lục Ly cũng không để cho Nguyễn Nhuyễn nằm ở một góc nhỏ, mà trải thảm bên cạnh mình, liền giống như hai người đang ngủ chung, chỉ là mỗi người mỗi chăn thôi.

Nguyễn Nhuyễn an tĩnh nhìn, cũng không lên tiếng.

Mãi cho đến khi Lục Ly trải chăn xong, trên giường, cũng lót một chiếc thảm khác, mới ôm Nguyễn Nhuyễn đi lên.

“Thích không?”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Không biết nên trả lời như thế nào.

Xem như thích, cũng coi như là không thích.

Cái này nên trả lời như thế nào.

Lục Ly cũng không cùng cô rối rắm, trực tiếp ôm cô lên, tùy ý đặt cô nằm lên chỗ ngủ kia.

Mình từ bên kia đi lên, nằm ở trên giường, Lục Ly cầm lấy kịch bản bên cạnh, dưới ánh đèn đầu giường, tiếp tục an tĩnh xem kịch bản.

Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, bò lên, ở bên cạnh Lục Ly cùng anh xem kịch bản.

Tay Lục Ly cầm một chiếc bút, nơi cần yêu cầu sửa chữa, đánh xuống.

Nguyễn Nhuyễn nhìn nhìn, đột nhiên đôi mắt trừng lớn không ít.

Lục Ly đang xem, vừa lúc là phần kịch của mèo kia, mà bên trong kịch bản, có sự tương tác lẫn nhau của chủ nhân cùng mèo.

Cô hoàn toàn không thể tin được khi mình nhìn đến kịch bản của Cố Y viết, lúc mèo cùng chủ nhân ngủ, mèo trộm từ trong chăn chui vào trong ngực chủ nhân, thậm chí… Vươn móng vuốt, vén quần áo của chủ nhân lên, ngày thứ hai tỉnh lại, mèo ở trong lòng ngực chủ nhân tỉnh.

Giữa một người một mèo, không có bất kỳ chướng ngại vật, da thịt dính vào nhau.

Nguyễn Nhuyễn nhìn, đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, không thể hiểu được từ bên cạnh Lục Ly nhảy xuống, nằm ở trên ổ của mình, ngủ.

Nhưng trong đầu, vẫn luôn hiện lên hàng chữ kia.

Lục Ly quái dị nhìn hành động của cô, sau đó như nghĩ đến cái gì đó, Lục Ly ho nhẹ, buông kịch bản xuống một bên.

Đèn cũng tắt đi, một người một mèo chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lục Ly không bao lâu liền ngủ, Nguyễn Nhuyễn liếc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, lén lén lút lút động người, chật vật chui tới Lục Ly bên kia.

Cũng may là vào cuối mùa xuân, chăn cũng không dày, nếu không cô thật sự không thể xốc được chăn của Lục Ly.

Cô thật cẩn thận chui vào, mới vừa điều chỉnh tư thế tốt, chuẩn bị nhắm mắt lại, Lục Ly lại đột nhiên duỗi tay, trực tiếp vén chăn lên.

Lúc vén lên, Nguyễn Nhuyễn kinh ngạc ngẩng đầu, ở dưới ánh trắng nhàn nhạt, đối mặt với Lục Ly.

Vị trí cô nằm bây giờ, vừa lúc không khác với trong kịch bản miêu tả.

Ngoại trừ. . . Giữa hai người còn cách một lớp quần áo ngủ của Lục Ly.