Chương 30: Nhiệm vụ thứ mười sáu (1)

Fans cũng chỉ là thuận miệng đùa giỡn, nhưng lại không nghĩ tới Lục Ly sẽ nghiêm túc cự tuyệt như thế.

Sau khi nghe được anh trả lời, fans đồng thời xì cười ra tiếng: "Nam thần anh quá keo kiệt rồi."

Lục Ly nhướng mày: "Ừ." Không chút nào phủ nhận, với chuyện của Nguyễn Nhuyễn, anh quả thật là có chút keo kiệt.

Fans: "....."

Cười cười, fans tiếp tục nói: “Chúng em chỉ nói mà thôi, cũng không dám cướp đi thú cưng của nam thần."

"Nam thần anh làm sao có thể nuôi mèo tốt như vậy."

"Nam thần có thể sờ sờ mèo của anh không, đặt tên rất hay, vì sao lại lấy cái tên này?"

Có fans tò mò nhìn về phía Lục Ly hỏi.

Lục Ly hơi ngừng lại, sau khi suy nghĩ một chút trả lời vấn đề của fans: "Bởi vì nó thật sự rất nhuyễn manh."

Cười cười, Lục Ly bở sung một câu: "Nhuyễn Nhuyễn, rất đáng yêu, cũng rất thoải mái."

Còn hai chữ thoải mái, Lục Ly không chỉ nói đến cảm giác sờ lên Nguyễn Nhuyễn, mà còn có ở chung.

Nguyễn Nhuyễn sẽ làm cho Lục Ly có cảm giác, lúc cùng cô ở bên nhau, Lục Ly sẽ không cảm thấy cô đơn, tuy rằng rất khó giải thích loại cảm giác này, nhưng không thể không nói xác thật cũng không tệ lắm.

Hơn nữa Nguyễn Nhuyễn cũng rất ngoan, đặc biệt nghe lời, Lục Ly thích vô cùng.

Fans vẫn bởi vì lời nói của Lục Ly mà thét chói tai, bởi vì sau chuyện ngày hôm nay, cơ hồ toàn dân đều hâm mộ con mèo này.

Đây là lần đầu tiên Lục Ly bởi vì chuyện ở trên mạng, trực tiếp mở cuộc họp báo mà sáng tỏ những tai tiếng này.

Dựa theo thông lệ trước kia, Lục Ly căn bản cũng sẽ không chú ý.

Tất cả người quen thuộc đều biết rõ, Lục Ly là đang vì chính mèo của mình mà chứng minh thân phận.

...

Chuyện liên quan tới Nguyễn Nhuyễn chấm dứt ở đây, những tin đăng lên của chủ Weibo, cũng nhận được văn kiện luật sư của phòng làm việc Lục Ly.

Ngay tại khi mọi người đều cảm thấy sẽ không kiện lên, văn kiện luật sư cũng chỉ để dọa người, phòng làm việc của Lục Ly, lại thật sự xuống tay chuẩn bị chuyện này.

Dùng lời nói của Lục Ly đó là, con mèo này không thể chịu nửa điểm ủy khuất.

Lục Ly cùng Trần Bân từ sau khi rời khỏi cuộc họp báo liền trở về nhà.

"Mọi chuyện đều nói rõ ràng sao?"

"Ừ, đợi lát nữa tôi lại đi nhìn xem."

Lục Ly gật đầu: "Dù sao cũng phải truy cứu trách nhiệm tới cùng." Trong mắt anh thoáng qua một tia ác quyết, "Đặc biệt là nhằm vào những lời bảo mèo đi chết."

Trần Bân: “……”

"Fans của cậu thật đúng là nói không sai."

"Cái gì?"

"Cậu không muốn để cho mèo của cậu bị một chút xíu ủy khuất."

Nghe vậy, Lục Ly cười cười: “Đúng là như thế thật."

Trần Bân cạn lời, liếc anh một cái nói: "Chẳng lẽ không phải là nói, cậu không thể chịu nửa điểm ủy khuất sao?”

Lục Ly: “……”

"Đều cùng một ý."

Trần Bân hiểu rõ, lúc này đây nếu không làm rõ chuyện, đoán chừng không bao lâu sau, lại có người nhảy ra nói, mèo của Lục Ly theea này thế nọ.

Mèo của Lục Ly không có một chút ý thức của chủ nhân, ai cũng đều đi theo.

Mèo ngu ngốc...

"Tôi đã biết, bên này tôi sẽ đi làm."

"Ừ."

Lục Ly hơi dừng lại, nhìn về phía Trần Bân nói: “Cố đạo bên kia, anh trả lời cho tôi một chút, tôi sẽ nhận bộ kịch bản về mèo kia."

"Thật sự nhận?"

Lục Ly gật gật đầu, duỗi tay nhéo nhéo tai Nguyễn Nhuyễn, thấp giọng nói: "Cũng coi như là lưu lại cho mình một hồi ức."

Trần Bân hồ nghi nhìn anh một cái: "Cái gì mà lưu lại hồi ức?"

Nghe vậy, Lục Ly mỉm cười: "Dù sao qua mấy năm nữa, tôi không chừng cũng đã già rồi, chờ đến lúc già, còn có thể xem phim chính mình cùng mèo quay, không phải rất tốt sao?"

Trần Bân: “……”

Vô cùng ghét bỏ liếc anh một cái: "Cậu cho đến khi già vẫn còn lâu lắm." Anh ta dời đi đề tài nói: "Việc này tôi nhớ kỹ, vừa vặn vẫn còn mấy kịch bản kia tôi vẫn đang sàng lọc, nếu như vậy, tôi liền từ chối cho cậu."

"Ừ."

"Quảng cáo cũng tạm thời đừng nhận cho tôi."

Trần Bân: “…… Vì sao?”

Lục Ly xoa xoa ấn đường nói: “Quay xong bộ phim này, muốn nghỉ ngơi một thời gian."

Trần Bân gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Lục Ly nói: "Đã biết."

Lục Ly mấy năm nay, cũng thật sự bận rộn cùng vất vả, cũng nên có lúc thả lỏng nghỉ ngơi một chút.

Sau khi về nhà, Trần Bân không ở bên Lục Ly quá lâu liền tiếp tục trở về phòng làm việc.

*

Vào nhà, Nguyễn Nhuyễn liền chạy tới bên kia, cô muốn đi vệ sinh, nhịn cả ngày rồi.

Lục Ly nhướng mày nhìn, nhưng thật ra cũng không đuổi theo, mèo của mình thẹn thùng, anh vô cùng rõ ràng.

Hơn nữa mèo của mình thông minh đến không thể tưởng, muốn đi vệ sinh còn biết chạy tới toilet, có đôi khi Lục Ly sẽ có một loại ảo giác, mèo của mình như là có tư duy năng lực giống con người bình thường.

Lặng im nhìn nhà vệ sinh bên kia hồi lâu, Lục Ly mới cười lắc đầu, hướng phòng bếp đi đến.

Nguyễn Nhuyễn sau khi đi vệ sinh xong, liền nhận được một nhiệm vụ biếи ŧɦái mới.

"Mi nói gì, bảo ta đi đập vỡ đồ cổ trong nhà Lục Ly?"

"Đúng vậy."

Nguyễn Nhuyễn: “……”

“Mi có phải cảm thấy, Lục Ly sẽ không đánh ta không hả?” Cô coi như là không có mắt nhìn, cũng biết hai món đồ cổ đặt trong thư phòng Lục Ly đáng giá bao nhiêu tiền.

Lục Ly rất thích những đồ vật có niên đại, cho nên trong nhà bài trí rất nhiều thư họa cùng đồ vật, đều là đồ có giá trị xa xỉ.

Cô làm sao dám đi đập vớ, huống chi Nguyễn Nhuyễn có lúc đi vào thư phòng đều rất cận thẩn, sợ sơ ý một chút lại đυ.ng phải thứ gì.

"Không đến mức đó đâu."

"Ta cảm thấy mi đang đào hố cho ta đấy.”

Hệ thống nhàn nhạt nói: "Không thể nào, tôi chỉ là một hệ thống tuyên bố nhiệm vụ bình thường mà thôi."

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, thật sự không biết làm sao với hệ thống: "Nhiệm vụ này thật sự không được, ta sẽ bị Lục Ly đánh mông.”

"Vậy không phải vừa đúng sao, lại cho cô có cơ hội tiếp xúc thân mật."

Nguyễn Nhuyễn trầm mặc một hồi nói: “Hệ thống mi trở nên dơ bẩn."

"Đều là cô mang lại."

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Một lát sau, hệ thống hỏi một lần cuối: "Cô rốt cuộc có muốn làm hay không?"

“Làm làm làm.” Coi như là sẽ bị mắng, nhiệm vụ này cũng phải làm.

Nếu không... Cô làm sao biến thành người.

Hệ thống hừ lạnh: "Nhiệm vụ này có hai điểm, quý trọng thật tốt đi."

Nguyễn Nhuyễn: “??? Gì?”

Chỉ có hai điểm?

Cô có thể thu hồi lời vừa nói hay không?

Không làm!

Cũng không làm, chỉ có hai điểm mà muốn cô mạo hiểm bị đánh mông để đập nát đồ cỏ của Lục Ly, đó không phải là tìm đánh sao.

Nguyễn Nhuyễn oán hận ở trong lòng nghĩ.

*

“Nhuyễn Nhuyễn.” Lục Ly ở bên kia kêu cô, Nguyễn Nhuyễn theo tiếng đi đến bên kia, bộ dáng nhảy nhót, cái đuôi ở phía sau lắc lắc, nhìn qua đặc biệt đáng yêu.

Cô đến gần, lúc nhìn thấy trong tay Lục Ly cầm cái bát, hai mắt cô liền sáng lên, kinh ngạc vui mừng nhìn Lục Ly.

Lục Ly cười khẽ, bị bộ dáng khả ái của cô làm cho tức cười.

“Đói bụng?”

"Meo."

Là rất đói bụng, buổi sáng bởi vì khẩn trương, ăn cũng không nhiều.

Lục Ly khom lưng, cầm bát đặt trên bàn ăn, ôm Nguyễn Nhuyễn ngồi xuống ở trên ghế, duỗi tay lấy một cái bát bên kia, lấy thức ăn cho cô.

Cầm lấy cái muỗng, từng chút từng chút đút vào trong miệng cho cô.

Nguyễn Nhuyễn ăn rất thỏa mãn.

Sau khi ăn xong, Lục Ly quay đầu nhìn về phía mèo con đang vui vẻ chơi đùa một bên, suy nghĩ một chút nói: "Nhuyễn Nhuyễn, lại đây một chút.”

Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng nhảy đến trước mặt Lục Ly, ngồi xuống trước mặt anh, mong đợi nhìn anh.

"Chúng ta cùng nhau chụp một tấm ảnh?"

Thật ra thì Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn vẫn chưa có ảnh chụp chung, Lục Ly chụp rất nhiều ảnh của Nguyễn Nhuyễn, nhưng ôm nhau chụp chung, ít lại càng ít.

"Meo."

Cô đương nhiên nguyện ý.

Lục Ly không thể không nói, năng lực tự chụp thật sự rất rất kém cỏi.

Nguyễn Nhuyễn nhìn hình ảnh trong điện thoại di động của anh, có chút không dám nhìn thẳng.

Lục Ly chỉ chụp Nguyễn Nhuyễn đẹp, còn chính mình thì ỷ vào giá trị nhan sắc, tùy tiện loạn chụp, so với lúc anh chụp, xấu hơn nhiều.

Nguyễn Nhuyễn quay đầu, không muốn xem điện thoại di động.

Lục Ly nhướng mày, cúi đầu nhìn nó: "Chụp không hài lòng?"

Nguyễn Nhuyễn: “……”

“Chụp mày khó coi?"

Nguyễn Nhuyễn muốn nói, là Lục Ly chụp chính mình quá khó coi.

"Meo meo."

Lục Ly kinh ngạc nhìn nó một cái, đối diện với tầm mắt nghiêm túc của Lục Ly, kêu một tiếng.

"Meo."

Đúng vậy, chính là anh... Một chút cũng không đẹp trai.

Lục Ly: “……”

*

Mười phút sau, Lục Ly ôm Nguyễn Nhuyễn lần nữa chụp mấy tấm hình.

Dẫu sao bị thú cưng của mình ghét bỏ kỹ thuật tự chụp của mình, cũng rất bi thương.

Khi Nguyễn Nhuyễn bày tỏ cũng không tệ lắm, Lục Ly lên Weibo, thực hiện đáp ứng tặng phúc lợi cho fans.

Lục Ly V: Hôm nay Nhuyễn Nhuyễn siêu cấp ngoan. 【 ảnh chụp 】【 ảnh chụp 】【 ảnh chụp 】.

Weibo mới vừa đăng lên, rất nhiều fans liền ở dưới tích cực bình luận.

“Ngao ngao ngao, Nhuyễn Nhuyễn sao lại có thể đáng yêu như vậy, quá nhuyễn manh, tên cũng rất họp."

"Ông trời, cầu nam thần để cho em sau này mỗi ngày đều ăn mèo lương có thể không?"

“A a a a a muốn sờ sờ thân thể Nhuyễn Nhuyễn, khẳng định rất thoải mái, hâm mộ nam thần có thể cùng Nhuyễn Nhuyễn tiếp xúc gần gũi như vậy."

"Tôi trước kia hâm mộ mèo, nhưng tôi bây giờ, thế mà lại hâm mộ Lục Ly có thể cùng Nhuyễn Nhuyễn mỗi ngày sớm chiều ở chung ở bên nhau.”

“Trên lầu đừng đi, tôi cũng như vậy."

......

Lục Ly nhìn bình luận bên dưới Weibo của mình không giống với phong cách bình thường, bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, duỗi tay nhéo nhéo tai Nguyễn Nhuyễn, có chút chua: "Làm sao liền được hoan nghênh như vậy, hử?"

Âm cuối hơi nâng lên, có chút ủy khuất, nhưng lại giống như trêu ghẹo người.

Nguyễn Nhuyễn chỉ cảm thấy lỗ tai mình nóng lên, sau khi suy nghĩ một chút, nhìn về phía Lục Ly vẻ mặt ghen tuông, cô trực tiếp chui vào trong ngực Lục Ly, ở trên đùi anh cọ cọ, một bộ dáng ngoan ngoãn, Lục Ly nhìn tâm cũng mềm nhũn.

Đột nhiên, Lục Ly nói: “An ủi ta.”

Nguyễn Nhuyễn: “???”

Có ý tứ gì?

Lục Ly thẳng tắp nhìn về phía nó, kéo kéo râu của nó, cả giận nói: “Nghe không hiểu?”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Không phải nghe không hiểu, là nam thần anh nói có chút... Không thể hiểu được.

Lục Ly dừng một chút, có chút khó có thể nói: "Giống như hôm qua vậy, an ủi ta một chút.”

Nguyễn Nhuyễn còn đang rơi vào trạng thái mơ hồ, trợn tròn mắt nhìn anh.

Nam thần... Hình như hơi sai sai.

Cuối cùng, Lục Ly thẳng tắp nhìn về phía cô, mím môi chật vật nói: "Hôn ta một chút."