Xuân ý dạt dào, cỏ xanh mơn mởn.
Ánh mặt trời dồi dào, chiếu vào trên người ấm áp.
Bởi vì Lục Ly lái xe, Nguyễn Nhuyễn đơn độc bị đặt ngồi ở phía sau, cho dù là như vậy, Nguyễn Nhuyễn cũng cảm thấy thông suốt, đưa móng vuốt đặt lên trên cửa xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài vụt qua.
Đáy mắt tràn đầy vui sướиɠ.
Lục Ly thỉnh thoảng nhìn cô qua kính chiếu hậu, cười nhẹ ra tiếng.
"Nhuyễn Nhuyễn mày hôm nay hưng phấn như vậy sao?"
"Meo." Nguyễn Nhuyễn kêu, từ trên cửa sổ xuống, từ trên ghế bò tới Lục Ly.
Có chút khó khăn. Cô thử muốn leo lên, nhưng bên cạnh không có thứ gì có thể giúp cô bám lấy.
"Bịch." Nguyễn Nhuyễn từ trong không trung té xuống, cũng may trong xe Lục Ly đều trải thảm dày, cho dù bị quăng ngã trên xe, cũng không có vết thương gì.
Nguyễn Nhuyễn lắc lắc đuôi, muốn phủi bụi trên người.
Từ trong xe leo lên, lại lần nữa leo lên trên hàng ghế phía sau, ngửa đầu nhìn ghế lái.
Cô muốn nhảy một cái, nhảy lên trên, nói như vậy, hình như có thể vươn móng vuốt, cào cào của Lục Ly.
Nguyễn Nhuyễn đối với lần này, rất có hứng thú.
Tóc của nam thần Lục Ly, không phải ai cũng có thể chạm.
Cô trầm tư một chút, chuẩn bị tinh thần, sau đó quyết định, trực tiếp nhảy lên.
Thất bại lần nữa.
Lục Ly nhìn qua kính chiếu hậu, nhíu nhíu mày nói: "Nhuyễn Nhuyễn, đừng lộn xộn, sắp tới rồi."
Nguyễn Nhuyễn không nói, hướng Lục Ly kêu một tiếng.
"Meo."
Cô vẫn muốn thử một lần.
Lục Ly nhìn, dứt khoát cũng không để ý cô.
Dù sao ngã đau tự nhiên sẽ tìm đến mình làm nũng, liền tùy cô vậy.
Thử sáu bảy lần, Nguyễn Nhuyễn hít sâu một hơi, ngồi ở ghế phía sau, ngoan ngoãn nghỉ ngơi.
Cô quyết định, thử một lần cuối cùng nữa, nếu còn không được thì bỏ cuộc.
Dù sao cũng không cần nhất định phải thành công, cô ở trong lòng âm thầm cổ vũ chính mình.
Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, sức lực cũng đã trở lại, Nguyễn Nhuyễn đột nhiên nhảy một cái, thế nhưng vững vàng treo trên ghế.
Cô giãy giụa, sau một lát, rốt cục thì cũng ngồi trên đỉnh ghế, cúi đầu có thể nhìn thấy đỉnh đầu Lục Ly.
Hai mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lấp lánh nhìn đầu tóc Lục Ly, lúc tầm mắt nhìn Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn vươn móng vuốt, ở trên đầu anh cào cào.
Lục Ly nhíu mày, thấp giọng khiển trách: "Làm sao lại đi lên, mau đi xuống."
"Meo."
“Đi xuống.”
"Meo."
Cô càng không xuống, thật sự một chút cũng không muốn đi xuống.
Nơi này rất tốt, phong cảnh đẹp, còn có thể nhìn thấy đỉnh đầu Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là leo đến trên đầu.
Lúc làm người không có hưởng thụ qua, lúc này cũng nên hưởng thụ một lần chứ.
Thật đúng là cảm thấy thỏa mãn.
Lục Ly bị cô chọc tức cười lên, kêu mấy tiếng Nguyễn Nhuyễn cũng không xuống dưới, cũng may Nguyễn Nhuyễn cũng không quá mức nghịch ngợm lộn xộn, chẳng qua ngồi ở trên, thỉnh thoảng vươn móng vuốt động vào tóc Lục Ly, cũng không có làm hành động gì không tốt.
...
Từ trong nhà đi ra cửa, lái xe hơn bốn mươi phút, Lục Ly rốt cuộc dừng xe.
Trước khi xuống xe, võ trang đầy đủ cố gắng hết sức không để cho người khác nhận ra mình.
Chuẩn bị xong hết thảy, Lục Ly mới ôm Nguyễn Nhuyễn ra, ánh mắt trời ấm áp, lúc này là thời điểm mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu vào hai người.
Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn để cho Lục Ly ôm, đi tới bên kia.
Một khu này, không xem như là thị trường, nhưng các nhãn hiệu nổi tiếng đều tụ tập ở đây, rất nhiều hàng nước ngoài nổi tiếng, đều ở trong những cửa tiệm này, đi qua toàn bộ khu phố, tất cả đều là đồ sang quý.
Quần áo, châu báu vân vân mây mây.
Lục Ly quen cửa quen nẻo ôm Nguyễn Nhuyễn, nhanh chóng vào một cửa hàng.
Vừa vào ấn tượng đầu tiên của Nguyễn Nhuyễn liền cảm thấy nơi này rất lớn, tầm mắt rộng lớn, vừa tiến vào, liền có người phục vụ đi lên: "Chào ngài, hoan nghênh đến xem."
Lục Ly gật đầu, tháo khẩu trang và mũ ra, nhìn về phía người phục vụ nói: "Ông chủ các người ở đây không?"
Hai mắt người phục vụ sáng lên, giọng có chút vui mừng, cười nói: "Ở, ở tầng hai, tôi đưa ngài lên?"
"Không cần, tôi tự mình đi lên."
"Vâng."
Nguyễn Nhuyễn an tĩnh nhìn, đột nhiên phát giác phục vụ ở nơi này rất có tư chất, nếu như ở các cửa hàng khác, thấy nghệ sĩ như Lục Ly, đã sớm hét lên.
Mà cô gái trước mắt này, chỉ hơi vui mừng.
"Meo."
Nguyễn Nhuyễn thân thiện chào hỏi với người trước mắt.
Nghe tiếng kêu của mèo, Lục Ly duỗi tay xoa xoa lông trên đầu Nguyễn Nhuyễn, cười nhẹ: "Qủy lanh lợi."
Nguyễn Nhuyễn cũng không phủ nhận.
Cô chỉ là cảm thấy người phục vụ trước mắt có chút đáng yêu, muốn chào hỏi cô ấy mà thôi.
Lục Ly không dừng lại ở tầng một, trực tiếp ở chỗ rẽ đi lên tầng hai.
Đây là phòng làm việc của một nhà định chế trang phục, tầng một bán một ít quần áo, nhưng tầng hai, là chuyên môn dùng để tiếp đãi khách quý địa phương.
Cũng hợp tác cung cấp buôn bán.
“Trần Nặc.” Lục Ly vừa lên, liền kêu một người đang ngồi cách đó không xa.
Nguyễn Nhuyễn theo Lục Ly nhìn lại, đó là một người đàn ông cao gầy, nhìn qua tuổi cũng tương đương với Lục Ly.
Nghe vậy, Trần Nặc kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía bên này.
"Cậu sao lại tới đây?" Anh ta đứng dậy đi lại.
Sau khi đến gần, Trần Nặc mới nhìn mèo trong tay Lục Ly, cong cong môi: "Đây là mèo của cậu?"
"Ừ." Lục Ly đem Nguyễn Nhuyễn đặt xuống mặt đất, duỗi tay xoa xoa đầu nó nói: "Đừng chạy loạn."
"Meo." Nguyễn Nhuyễn ngồi ở trên mặt đất, ngửa đầu nhìn hai người đang nói chuyện, ngoan ngoãn.
Trần Nặc nhìn cũng bật cười: "Sao lại mang mèo con tới đây."
"Có việc." Lục Ly cùng Trần Nặc là bạn bè lâu năm, lúc hai người còn nhỏ là hàng xóm, Lục Ly còn cùng với anh trai Trần Nặc là Trần Diễm là bạn học nhiều năm, cho nên quan hệ rất tốt.
“Chuyện gì chứ, muốn định chế* quần áo?”
*May.
Lục Ly gật đầu, chỉ vào mèo con nhỏ bên chân nói: "Đúng vậy, cho nó."
Trần Nặc: “……”
Chớp chớp mắt, bởi vì nhiều năm ở trong nhà, Trần Nặc so với Lục Ly còn trắng hơn, lúc này trên mặt tràn đầy nghi hoặc: "Cho mèo, cậu tìm tôi?"
Lục Ly không chút khách khí nhướng mày: “Đúng vậy, không thể sao?”
Dừng một chút, Lục Ly hơi uyển chuyển một chút: " Chủ yếu là tôi muốn cho mèo những thứ tốt nhất, nhưng những cửa hàng khác cũng không quen thuộc, cậu hiểu chứ."
Trần Nặc rất muốn nói không hiểu, nhưng lúc này cũng không thể ra sức, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu một cái.
"Như vậy sao, muốn kiểu dáng như thế nào?"
Lục Ly cười, trực tiếp lấy bản thiết kế của chính mình ra: "Cậu trước nhìn xem, cảm thấy được, liền dựa theo cái này mà làm, một tuần sau tôi tới lấy."
Trần Nặc: “……” Nhìn thẳng, vẫn bất đắc dĩ nhìn vào màn hình điện thoại của Lục Ly, trầm ngâm một hồi, hắn phê bình nói: "Tôi cũng chưa làm qua quần áo cho mèo, nhưng nhìn qua cũng không tệ lắm, hơi chế biến một chút là được rồi."
" Ừ, cái này thì giao cho cậu."
Nói xong, Lục Ly cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, cười nhẹ nói: "Mau cảm ơn trần nặc."
Nguyễn Nhuyễn: "Meo."
Trần nặc cười một tiếng: "Mèo của cậu thật thông minh."
Lục Ly mặt đầy tự hào: "Mèo của tôi đương nhiên phải thông minh."
Trần Nặc cười, “Là rất thông minh, còn biết xé quần áo.”
Lục Ly: “……”
Trần Nặc cũng không thèm để ý Lục Ly xấu hổ, nói thẳng: " Lần trước định chế quần áo đều xong, vừa lúc cậu lại đây, liền miễn cho tôi đỡ đi một chuyến, trước thử xem có vừa người không."
Nghe vậy, Lục Ly gật đầu: “Ừ, tôi tùy tiện thử một bộ là được."
Vừa nói xong, Lục Ly ngừng một lát, cúi đầu nhìn hai mắt Nguyễn Nhuyễn lóe ánh sáng, dừng một chút, bổ sung một câu: "Vẫn nên thử toàn bộ một lần đi.”
Trần Nặc nhướng mày: “Tùy cậu."
Sau khi nói xong, Trần Nặc liền nói nhân viên cửa hàng bên cạnh đi lấy trang phục cho Lục Ly.
Có áo cũng có quần, nhưng mà quần không nhiều lắm, lại vừa lúc là cuối mùa hè, mọi người mặc cũng đơn giản, vốn Lục Ly mặc trên người một chiếc áo khoác, sau khi cởi ra, bên trong là một áo sơ mi trắng.
Thật ra thì anh may đều là áo sơ mi, dù sao đối với đàn ông mà nói, áo sơ mi trắng hoặc là áo sơ mi màu đen rất dễ phối hợp.
Đương nhiên Trần Nặc làm, cũng có hai bộ quần áo thường.
Nguyễn Nhuyễn nhìn Lục Ly cởϊ áσ khoác ra, hai mắt liền sáng hơn, ngay cả Trần Nặc một bên cũng cười lên: "Mèo của cậu... Rất có hứng thú với thân thể cậu đấy."
Lục Ly nghẹn nghẹn, liếc Nguyễn Nhuyễn một cái.
Nguyễn Nhuyễn không chút khách khí nhìn trở về, dù sao chính mình là mèo, cũng không cần thẹn thùng.
Lục Ly nhìn cười nhẹ hai tiếng, lấy quần áo phục vụ đưa, liền vào phòng thay.
Nguyễn Nhuyễn ngồi ở cửa phòng thay đồ, Trần Nặc đi nghiên cứu quần áo Nguyễn Nhuyễn, vừa nãy còn đo kích cỡ Nguyễn Nhuyễn.
"Nhiệm vụ mới tới."
“Cái gì?” Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn lên, dương cao giọng hỏi hệ thống.
Hệ thống hừ lạnh: “Cho cô vừa lòng."
"Ừ?"
"Cô có phải muốn nhìn cơ bụng Lục Ly không?"
"A?" Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, nói: "Cái này mi cũng biết sao."
Hệ thống nhàn nhạt nói: "Đương nhiên, tôi là hệ thống của cô, phải thỏa mãn tâm nguyện của cô."
Nguyễn Nhuyễn nghẹn lời, nháy mắt dâng lên một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, giây tiếp theo, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, cô liền ngây ngốc tại chỗ.
“Nhìn lén Lục Ly thay áo.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Im lặng, cô vẫy vẫy đuôi: "Chỉ nhìn lén thay áo?”
"Ừ, hai điểm."
Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, tiếp tục lắc đuôi, khàn giọng hỏi: "Vậy nhìn lén thay quần thì sao, tính như thế nào?"
Hệ thống: “……”
Không còn lời nào để nói.
Như cảm nhận được hệ thống xấu hổ, Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng giải thích một câu: “Dù sao như mi biết, lúc nãy Lục Ly cầm quần cùng áo đi vào, vạn nhất nếu lúc ta đi vào, Lục Ly thay quần bị ta nhìn thấy, liền tính như thế nào?"
Hệ thống tiếp tục trầm mặc.
“Ai, mi sao lại không nói chứ.”
Ước chừng qua nửa phút sau, hệ thống sâu xa nói: " Vậy cô kiềm chế một chút, nhiệm vụ lần này, chỉ để cho cô nhìn thay áo, không có cho cô nhìn người ta thay quần."
Nguyễn Nhuyễn: "..."
“Mi không đáng tin cậy chút nào."
Cô còn còn tưởng rằng, có thể tăng điểm lên.
"Cô quá háo sắc."
Nguyễn Nhuyễn: "... Háo sắc là trạng thái bình thường của con người, mi không biết sao."
Hệ thống: "Tôi không phải là người, cô cũng không phải là người, cho nên không cần để ý tới cái này."
Nguyễn Nhuyễn cạn lời, hừ lạnh nói: "Ta chỉ muốn nhiều điểm hơn một chút mà thôi, tuyệt đối không có ý nghĩ muốn nhìn Lục Ly thay quần."
Hệ thống: “Càng giải thích càng đen, cô biết không?"
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Nghĩ nghĩ, hình như là như vậy.
Cô trầm mặc, trực tiếp xua tay nói: “Được rồi được rồi, ta đã biết, nhiệm vụ này đúng không, ta sẽ mau chóng hoàn thành, mi tạm thời đừng đi ra."
Nói xong, Nguyễn Nhuyễn cũng không để ý hệ thống, dù sao hệ thống cũng biết mình đang làm gì.
Đối với hai điểm của nhiệm vụ, nói thật, cô cũng không phải rất muốn làm, nhưng điểm ít cũng là điểm, cô nghĩ nghĩ, vẫn vui sướиɠ tiếp nhận nhiệm vụ này.
Dù sao phúc lợi của nhiệm vụ cũng không tệ lắm.
Nguyễn Nhuyễn ngồi ở cửa, cúi đầu trầm tư, suy nghĩ nên đẩy cửa vào lúc nào mới thích hợp.
Cô nghĩ, sau khi đẩy cửa vào, có thể trực tiếp ném cô ra ngoài không.
Nguyễn Nhuyễn vươn móng vuốt, khó khăn gãi gãi mặt, hít sâu một hơi, Nguyễn Nhuyễn liền thừa dịp người phục vụ không chú ý, khẽ meo meo đi đến cạnh cửa.
Mới vừa vươn móng vuốt, chuẩn bị đẩy cửa ra đi vào, người bên trong liền mở cửa ra.
Nguyễn Nhuyễn ngừng một lát, tư thế còn duy trì không nhúc nhích.
Lục Ly thay một chiếc áo sơ mi màu đen, trên người trầm ổn hơn nhiều, nhưng nhìn qua, lại càng thành thục, ít đi hơi thở thư hương, nhiều thêm một chút hương vị của đàn ông.
Nguyễn Nhuyễn nhìn, trợn tròn mắt, hoàn toàn không nhớ tới nhiệm vụ của mình, cũng quên mất hành động của mình bây giờ có bao nhiêu quẫn bách.
Lúc Lục Ly nhìn thấy cô vươn móng vuốt, hơi ngẩn ra, đợi suy nghĩ ra, cười một tiếng, trực tiếp đứng ở trước mặt Nguyễn Nhuyễn, đưa tay nhẹ nhàng kéo mấy sợi râu trên mặt cô một cái, tiếng cười tê tê dại dại truyền vào lỗ tai cô.
" Muốn đẩy cửa đi vào?"
Nguyễn Nhuyễn: "Meo."
"Muốn nhìn ta thay quần áo?"
Nguyễn Nhuyễn tiếp tục: "Meo."
Trình độ giả ngu rất quan trọng.
Lục Ly cong môi cười, thấp giọng nói: “Thật đúng là con mèo nhỏ háo sắc."