Không khí giống như ngừng lại, nháy mắt an tĩnh mấy phần.
Ngoài cửa sổ, gió không ngừng thổi vào, gió nhẹ từ từ, thổi bay rèm cửa sổ hai bên cửa kính.
Nguyễn Nhuyễn trợn tròn mắt nhìn Lục Ly, mặt đầy luống cuống, một bộ dáng cái gì cũng không hiểu.
Lục Ly nhìn chằm chằm cô thật lâu, sau đó cười nhẹ, duỗi tay sờ sờ mặt mình, lại xoa xoa đầu Nguyễn Nhuyễn nói: "Thật là một con mèo háo sắc."
Anh thấp giọng nói: "Thích hôn ta sao?"
Nguyễn Nhuyễn vẫn chưa trả lời, Trần Bân ngồi ở một bên trợn mắt há hốc mồm.
Cái gì vừa mới xảy ra vậy?
Hắn rốt cuộc đã nhìn thấy gì?
Mèo của Lục Ly, thế mà lại hôn Lục Ly.
Quan trọng nhất là, Lục Ly không những không tức giận, còn dùng giọng cưng chiều như vậy nói với mèo của mình.
Nếu Trần Bân nhớ không lầm mà nói, Lục Ly là một người đàn ông chòm sao Xử Nữ có bệnh sạch sẽ, lúc trước hắn tới đây, có một lần quên đổi giày, Lục Ly cứng rắn đứng ngay trước mặt hắn, đuổi hắn ra ngoài, sau đó lau chùi sàn nhà sạch sẽ.
Về sau nữa, nói đến vấn đề thân phận của Lục Ly.
Bởi vì là diễn viên, lúc quay phim khẳng định sẽ lơ đãng tiếp xúc, Lục Ly tiến vào giới giải trí cho tới nay, vẫn chưa có quay qua cảnh diễn thân mật.
Cho dù là có, tất cả cũng đều có diễn viên đóng thế.
Lục Ly đối với phương diện này, rất sạch sẽ.
Trần Bân nhớ không lầm mà nói, là ở một phim trường, có một nữ diễn viên làm bộ không cẩn thận té ngã, muốn ăn đậu hủ của Lục Ly.
Kỳ thật lúc đó suýt nữa mới hôn môi, nhưng Lục Ly lại về nhà, rửa mặt vô số lần, đánh răng không biết bao nhiêu lần.
Lúc ấy Trần Bân nhìn, cũng cảm thấy khủng bố.
Sau đó, Lục Ly mới nói cho Trần Bân, chỉ cần có người đối với anh như vậy, anh sẽ rất chán ghét.
Cho nên ở phương diện này, Lục Ly rất chú ý.
...
Lục Ly có thói ở sạch, ở trong giới giải trí coi như là nghiêm trọng số một số hai.
Những chuyện khác khá tốt, sẽ không tức giận, chỉ là nói với người khác anh có chút chịu không nổi, nhưng đối với việc tiếp xúc thân thể này, Trần Bân ngồi cũng phải cách Lục Ly một khoảng nhất định, sẽ không dựa vào quá gần, để tránh Lục Ly khó chịu.
Từ ban đầu Lục Ly nguyện ý ôm mèo về nhà nuôi, Trần Bân liền cảm thấy kinh ngạc.
Dẫu sao mèo nhất định sẽ rụng lông, còn muốn đi vệ sinh vân vân mây mây các loại chuyện phiền phức khác.
Nhưng Lục Ly vẫn kiên trì nuôi mèo, Trần Bân cũng không tiện nói nhiều.
Chuyện nuôi mèo hắn cũng chậm rãi tiếp thu, nhưng một màn trước mắt này, vô luận như thế nào cũng khó mà tiếp nhận.
Lục Ly thế mà lại cho phép mèo con hôn mình, còn không lập tức đi lấy khăn giấy lau mặt.
Trần Bân cảm thấy, toàn bộ thế giới đều huyền ảo, như thế nào... Mỗi ngày cùng nghệ sĩ của mình ở chung, tại sao lại giống như cách một đời.
Nghệ sĩ của mình cho phép mèo làm những chuyện như vậy.
Trần Bân há to miệng nhìn hồi lâu, sau đó mới nuốt nuốt nước miếng nói: “Lục Ly.”
"Ừ?"
Tay Trần Bân run run, chỉ vào Nguyễn Nhuyễn nói: "Cậu thế nhưng cho mèo hôn, cậu không cảm thấy chán ghét sao?"
Nghe vậy, Lục Ly hơi giật mình, cúi đầu nhìn nước miếng còn dính trên tay, cùng với vẻ mặt vô tội Nguyễn Nhuyễn ngồi một bên.
Mấy giây sau, anh mới lắc lắc đầu: "Ừ, sẽ không."
"Không phải lúc trước cậu nói, rất ghét hôn sao?"
Đây là lời Lục Ly nói với Trần Bân, bởi vì anh yêu cầu không thể diễn cảnh như vậy, muốn cũng chỉ có thể tiếp xúc một chút xíu.
Cho nên lúc Trần Bân chọn kịch bản cho Lục Ly, đặc biệt chú ý tới phương diện này.
Cho dù kịch bản có cảnh diễn như vậy, cũng sẽ tìm biên kịch hoặc đạo diện xóa bớt, đổi thành những thứ khác.
Mọi người trong vòng, đại đa số đều biết.
Lục Ly không diễn cảnh hôn, đây là vấn đề mấu chốt của Lục Ly.
Lục Ly dừng một chút, nhìn mèo con nói: "Chỉ là bên má, không sao."
Trần Bân nghẹn nghẹn, bất đắc dĩ nhìn về phía Lục Ly, vẻ mặt không hiểu.
“Nhưng lúc trước..." Trần Bân còn muốn nói, liền bị Lục Ly ngắt lời.
"Không có lúc trước, mèo không phải là người, tôi có thể tiếp thu."
Trần Bân nghẹn nghẹn, cái này, nhìn ánh mắt của con mèo, có chút quỷ dị.
Nguyễn Nhuyễn đặc biệt thành thật, biết chính mình phạm sai lầm, cho nên ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Lục Ly, an tĩnh phụng bồi.
Qua chuyện này, sau khi Trần Bân chẫm rãi tiếp thu, mới gọi Lục Ly.
"Nói cho cậu cái người lần trước véo mèo kia."
Nghe vậy, Lục Ly nháy mắt đứng dậy, “Ừ, đi tới thư phòng nói."
"Được."
*
Bên trong thư phòng, Lục Ly rót trà cho Trần Bân.
Hương trà từ trong ly sứ Thanh Hoa tản ra, trong phòng, còn có sương khói nhàn nhạt quanh quẩn.
Trần Bân nhấp nhấp trà, mới nói: "Chuyện hợp đồng, tôi đã đề nghị."
"Ừ. Tiến độ như thế nào?"
"Còn chưa nhanh như vậy, bên kia đối với việc cậu hủy bỏ hợp đồng, có chút không hiểu được.”
Trần Bân dừng một chút, giải thích: "Chủ yếu là, mọi người đều cảm thấy không cần phải làm như vậy, thái độ chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không có."
Nghe vậy, Lục Ly nhíu mày, nhìn về phía Trần Bân nói: "Vậy tổn thất mèo của tôi, ai tới bồi thường?"
Trần Bân nghẹn một cái, nói: "Thái độ của nhà quảng cáo bên kia sẽ bồi thường tiền chữa bệnh cho mèo, nhưng giải hợp đồng, bên kia vẫn muốn tranh thủ hẹn một chút."
Lục Ly im lặng, cười một tiếng nói: "Anh cảm thấy thế nào?"
"A?" Trần Bân sửng sốt, chỉ chỉ mình: "Cậu hỏi thái độ của tôi?"
"Ừ." Lục Ly gật đầu.
Trần Bân suy tư giây lát, nói đúng trọng tâm: "Thật ra thì tôi cảm thấy không cần phải làm ầm ĩ lên như vậy, thương hiệu quảng cáo bên kia, lúc trước vẫn luôn hợp tác, bởi vì chuyện của mèo quả thật có chút không quá thích hợp."
Dừng một chút, Trần Bân tiếp tục nói: "Nhưng anh tôn trọng thái độ của cậu, dù sao bọn họ đối với mèo, quả thật không thân."
Sau khi nói xong, Lục Ly hồi lâu cũng không trả lời.
Chờ trà cũng đã nguội lạnh, anh mới thấp giọng nói: "Giải ước."
Lục Ly mím môi, sắc mặt trầm trầm nói: "Thái độ của thương hiệu quảng cáo, giống như ly trà này, bọn họ đại khái cho rằng, tôi đã bình tĩnh, sẽ không muốn giải ước, nếu muốn bồi thường, lúc nhìn đến, nên nghĩ đến kết quả này."
Lúc ấy ở hiện trường sắc mặt anh khó coi như vậy, cũng không thấy được đạo diễn hoặc là người phụ trách tới xin lỗi, hiện tại chính mình muốn giải ước, lại nói như thế.
Dừng một chút, Lục Ly lại lần nữa nói làm cho Trần Bân tỉnh táo: "Nhuyễn Nhuyễn tuy rằng là mèo, nhưng cũng là một sinh mạng."
Trần Bân cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía Lục Ly.
Nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc lại, Trần Bân gật đầu: "Tôi đã biết."
Lần hủy bỏ hợp hồng này, có lẽ không còn đường để xoay chuyển.
Lục Ly trầm mặc hồi lâu, nhìn về phía Trần Bân: "Còn cô gái kia thì sao?"
"Cô gái kia..." Hai người ở thư phòng nói chuyện hồi lâu, cho đến buổi trưa mới đi ra ngoài.
Trần Bân không ở lại ăn cơm, nói công việc cho Lục Ly liền đi.
Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn ăn bữa trưa xong, Lục Ly liền trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nguyễn Nhuyễn cũng giống vậy, bị Lục Ly ôm về phòng.
Cô đang ở trong lòng suy nghĩ nhiệm vụ tối nay, làm công tác tư tưởng cuối cùng.
*
Thời gian trôi đi, chỉ chớp mắt liền tới bảy giờ năm mươi tối.
Đồng hồ báo thức của Lục Ly vang lên, anh liền xuống lầu, lấy ipad ở trên bàn phòng khách, camera hướng tới vị trí sofa.
Phía trước đồ vật cũng đều đã chuẩn bị thỏa đáng.
Lục Ly tối nay sẽ phát sóng trực tiếp với fans hâm mộ, trừ trả lời mấy vấn đề ra, thì vẽ một chút.
Vẽ vẽ, đến lúc đó thông qua phát sóng trực tiếp nhắn tới fans, tặng cho mấy người.
Lục Ly vẽ không tồi, nhưng lúc này anh chỉ vẽ đơn sơ, trừ vẽ ra, anh còn biểu diễn gảy đàn ghi-ta.
Tài nghệ của Lục Ly rất nhiều, mà đàn ghi-ta cùng vẽ tranh, cũng đúng là rất lâu không làm.
Lúc này đây, cũng là vì thỏa mãn tâm nguyện của fans, lại lần nữa cầm lên.
Trần Bân vào phút năm mươi lăm mới vào cửa, nhìn về phía Lục Ly: "Đều chuẩn bị tốt sao?”
"Ừ."
Lục Ly ngồi trên sofa, tùy ý để cho Trần Bân điều chỉnh một số thứ.
"Đừng để iPad quá xa, phải xem fans bình luận."
Trần Bân gật gật đầu: “Tôi biết."
Lục Ly đối với fans, hữu cầu tất ứng*, cho nên bình luận, khẳng định sẽ xem.
* Cầu gì được đó.
Đúng tám giờ, bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Fans rối rít tiến vào phòng nhắn cho Lục Ly.
Bình luận rất nhanh spam.
"A a a, ông xã thịnh thế mỹ nhan."
"Ông xã đẹp trai nhất."
"Lục Ly mặc thật giản dị, ở nhà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng sao? Nam thần mặc áo sơ mi thật là đẹp trai."
"Không được, nhìn ông xã ở khoảng cách gần như vậy, ta thật muốn chảy máu mũi."
"Ngao ngao ngao ngao ngao, thật kích động, ông xã phải chú ý thân thể nha."
...
Fans giống như điên cuồng, hết sức spam.
Lục Ly cười cười với màn hình, vẫy tay chào hỏi: "Chào mọi người, buổi tối an lành, đã lâu không gặp."
Anh dừng một chút, nhìn fans nhắn lại: "Cảm ơn mọi người ủng hộ, mọi người hỏi mèo sao, mèo lúc này đang ở bên chân."
Lục Ly vừa nói, vừa giơ Nguyễn Nhuyễn lên cao, cho fans hâm mộ nhìn.
Fans nhịn không được ngao ngao nhắn lại.
"Mèo quá đáng yêu, muốn ôm."
"Muốn nuôi mèo, nam thần đối với mèo vẫn luôn tốt như vậy sao?"
.....
Lục Ly bật cười, đặt Nguyễn Nhuyễn ngồi ở vị trí bên cạnh mình, bởi vì Lục Ly ngồi trên ghế sofa, cho nên Nguyễn Nhuyễn ngồi song song với anh, camera ngẫu nhiên có thể quay đến Nguyễn Nhuyễn.
Để cho fans xem trực tiếp, toàn bộ đều hét to.
Mèo của Lục Ly, thật giống Lục Ly, đều làm người thích như vậy.
Lục Ly cầm bàn vẽ vẽ tranh, phác họa qua, không bao lâu liền vẽ ra rất nhiều tấm.
Còn Nguyễn Nhuyễn, thừa cơ hội này, đang cúi đầu ở bên eo Lục Ly bận rộn, cô đang dùng răng ra sức cắn vạt áo Lục Ly.
Cắn hơn nửa ngày, cũng không có thấy bất cứ động tĩnh gì.
Nguyễn Nhuyễn có chút nóng nảy, hỏi hệ thống: "Cắn không rách thì làm sao?"
Hệ thống: "... Nếu không cô mượn một chút ngoại lực?"
Nguyễn Nhuyễn không nói, bây giờ có cái gì để dùng, cô lại không cầm được kéo.
"Mi đổi nhiệm vụ cho ta được không?"
"Không được."
Nguyễn Nhuyễn than thở, chuẩn bị tâm lý, tiếp tục cắn, không có biện pháp, cô chỉ có thể cắn ở nút áo trước mặt, dù sao ở trên nút áo đó, có một lỗ rách nho nhỏ, rất thích hợp hạ miệng.
Vẽ xong, Lục Ly liền lấy đàn ghi-ta một bên, gảy cho mọi người một khúc.
Nguyễn Nhuyễn càng ngày càng sốt ruột, cảm giác thời gian đang trôi nhanh.
Cô quyết tâm, trực tiếp cắn, xé rách một mảnh.
"Roẹt" một tiếng, áo bị xé rách một lỗ cực lớn, tay Lục Ly cầm đàn ghi-ta dừng một chút, nhưng mặt vẫn không đổi sắc đàn một khúc.
Sau khi đàn xong, Lục Ly cũng không lấy gì che đậy, phía sau chỉ có mèo cùng đàn ghi-ta, cúi đầu lại lần nữa nhìn người trên mạng bình luận.
“Lục Ly nam thần, chúng em còn muốn nhìn mèo của anh một chút được không?"
"+1."
"Muốn nhìn mèo con."
.....
Lục Ly nhíu mày, xoa xoa ấn đường, gật đầu bất đắc dĩ: “Được, chờ một lát."
Anh cúi người đem mèo ở bên chân mình ôm đến trước mặt, bình luận trên màn hình, nháy mắt spam lên.
"A a a mèo làm cái gì? Vì sao trong miệng lại ngậm quần áo xé rách vậy?"
"Trời ạ, mèo không phải cắn rách quần áo nam thần chứ?"
"A a a ta liền nói tại sao nam thần không dịch chuyển đàn ghi-ta chứ, rõ ràng trước đó vẽ xong còn buông bàn vẽ đi."
"Ông trời, cho nên phía sau nam thần là gì, trần trụi?"
“Muốn nhìn muốn nhìn, cầu nam thần lấy đàn ghi-ta ra."
Lục Ly: “……”
Sắc mặt đỏ hồng, hơi híp mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng "Meo" một tiếng, bò vào trong ngực Lục Ly cọ cọ, làm nũng.
Lục Ly ngơ ngẩn nhìn cô, mím môi không nói chuyện.
Trên màn hình còn đang không ngừng spam.
Nguyễn Nhuyễn rụt rụt cổ, cô cũng không nghĩ tới, vừa mới cắn liền rách như vậy, cô thật sự không phải cố ý.
Muốn trách, cũng chỉ có thể trách hệ thống không phải sao?
"Cho cô một nhiệm vụ phụ thế nào?"
“Cái gì?”
"Để cho Lục Ly lấy đàn ghi-ta ra, cho mọi người trên mạng nhìn thấy vị trí cô cắn rách."