Sau khi hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, Nguyễn Nhuyễn liền rơi vào trong không gian tự hỏi của mình.
Theo cô biết, lúc trước xem qua minh tinh đi thảm đỏ, nhưng cho tới bây giờ không có người nào sẽ ôm thú cưng của mình đi thảm đỏ.
Cô trầm mặc hồi lâu, mới hơi nghi hoặc hỏi hệ thống: "Mi thích ta sao?"
Hệ thống mơ hồ: "Có ý gì?"
Nguyễn Nhuyễn tiếp tục nói: "Mi nói trước có thích ta hay không?"
Hệ thống: "... Có khỏe không, tại sao lại hỏi như vậy?"
Nguyễn Nhuyễn tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu khá tốt, tại sao lại đưa nhiệm vụ khó khăn như vậy cho ta?!"
Hệ thống không nói, yên lặng ở dưới đáy lòng trợn mắt.
"Nhiệm vụ không phải tôi yêu cầu, tôi chỉ tuyên bố thay."
"Đó là ai yêu cầu."
"Cấp trên của tôi."
"Cấp trên của mi là ai?"
Hệ thống: "... Chuyện này bảo mật."
Nguyễn Nhuyễn cực kỳ tức giận, nói: "Mi có biết không, Lục Ly khẳng định sẽ không ôm ta đi thảm đỏ."
Hệ thống trầm mặc: "Nói không chừng, không phải sao?"
Nguyễn Nhuyễn cảm thấy nói không chừng này tỷ lệ chỉ có một phần trăm, cũng không phải là chín mươi chín phần trăm.
Cho nên, cô chỉ có một phần trăm hy vọng này, đi năn nỉ Lục Ly ôm mình đi thảm đỏ.
Nguyễn Nhuyễn cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng lại bất lực.
"Vậy nhiệm vụ này mấy điểm?" Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi, nếu ít điểm, cô nhất định không làm.
Hệ thống hừ lạnh một tiếng: "Đừng cho là tôi không biết cô nghĩ gì, nhiệm vụ này điểm cực cao, có mười điểm."
Nguyễn Nhuyễn vươn móng vuốt che lại trái tim nhỏ của mình, má ơi, từng này điểm, chỉ cần mười nhiệm vụ, liền có thể biến trở lại thành người.
"Thật sự?"
Hệ thống: “……Cô nói đi?"
Nguyễn Nhuyễn nắm móng vuốt, vẻ mặt đầy kiên định đồng ý: "Được rồi, nhiệm vụ này, ta nhận."
Vì mười điểm, coi như dùng cả tính mạng, Nguyễn Nhuyễn cũng phải đi làm.
Hệ thống suy nghĩ một chút, hỏi cô: "Cô chuẩn bị như thế nào để Lục Ly ôm cô đi thảm đỏ?"
Nguyễn Nhuyễn nghiêng đầu suy nghĩ.
"Ôm tay Lục Ly không buông, ai ôm đều không cho."
Suy nghĩ, cô lại đổi: "Nếu không... liền giả bệnh?" Cô cảm thấy Lục Ly rất thích mình, giả bệnh chắc có thể lấy được đồng tình của Lục Ly đối với mình.
Hệ thống không nói, đối với phương pháp của cô không phát biểu ý kiến.
"Cô cao hứng liền tốt."
"Ai ai, không phải ta cao hứng liền tốt, nếu không mi cho ta chủ ý đi?"
"Không có, tôi muốn đi nghỉ ngơi, cô mau chóng hoàn thành nhiệm vụ."
Nguyễn Nhuyễn: "..." Gọi hệ thống mấy tiếng, cũng không có ai đáp lại.
Cô bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục ăn bữa sáng của chính mình, nhiệm vụ có quan trọng như thế nào, cũng không quan trọng bằng lấp đầy bụng.
Nguyễn Nhuyễn bên này an tĩnh ăn cơm, Lục Ly bên kia thảo luận công việc.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Lục Ly liền ôm Nguyễn Nhuyễn ra cửa.
Thì ra, Lục Ly không muốn mang theo cô, nhưng Nguyễn Nhuyễn biết làm nũng, vừa thấy Lục Ly phải đi, liền kêu lên không ngừng, còn chạy tới giữ lấy ống quần Lục Ly, không cho anh rời đi.
Lục Ly bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm cô lên.
Nghĩ, hôm nay đúng lúc có trợ lý, có thể trông coi.
Ba người một mèo cùng ra cửa.
*
Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, mỗi một năm vào ngày này, fans cùng thần tượng hết sức cao hứng.
Một năm cố gắng, ở ngày này, ở giải thưởng Kim Ngưu, đều có thể theo dõi đến trao thưởng, cũng có thể vinh dự nhìn thấy nỗ lực của mình.
Lục Ly ôm Nguyễn Nhuyễn đi vào phòng làm việc tư nhân, buổi tối Lục Ly phải mặc lễ phục, cần yêu cầu trước, mặc dù đã liên lạc xong, nhưng cũng cần phải mặc thử trước, nếu như không thích hợp, còn có thời gian sửa đổi.
Dáng người Lục Ly không có thay đổi gì nhiều, cho dù là muốn sửa đổi, cũng chỉ trong phạm vi nhỏ.
Sau khi thử qua quần áo, đoàn người Lục Ly liền đi ra cửa, cùng Cố đạo nói về kịch bản mới.
Kịch bản của Cố đạo, Lục Ly còn chưa xem qua, chỉ là lúc trước gọi điện thoại nghe Cố đạo nhắc qua, là một dự tính mới, còn dự tính là gì, còn cần Lục Ly xuất hiện bàn lại.
Cố đạo là đạo diện vỡ lòng của Lục Ly, cho nên đối với Cố đạo, Lục Ly vô cùng tôn trọng, dĩ nhiên trình độ quay phim của Cố đạo cũng rất tốt, đối với Cố đạo, Lục Ly vô điều kiện tin cậy.
Ánh mặt trời yếu ớt nhàn nhạt chiếu lên mấy người, Nguyễn Nhuyễn lúc này nằm trong tay Lục Ly mệt rả rời, ngáp hai cái, Lục Ly liền đưa cô cho Trần Minh Vũ.
"Trông coi nó một chút, đừng cho người khác ôm nó." Dừng một chút, Lục Ly cúi đầu nhìn vẻ mặt mỏi mệt của con mèo nhỏ, bổ sung một câu: "Cũng đừng cho người khác chụp ảnh."
Trần Minh Vũ đáp: "Đã biết, sẽ không."
Lục Ly khẽ gật đầu: "Ừ, ở phòng nghỉ chờ tôi."
"Được."
Lục Ly cùng Trần Bân đi vào văn phòng của Cố đạo, trợ lý đi qua hỏi hai người muốn uống gì sau đó liền lui ra ngoài.
Sau khi đưa cà phê lên, liền đóng cửa lại.
Văn phòng Cố đạo, so ra mà nói, rất có hơi thở thư hương.
Một kệ sách ngăn nắp, ở bên kia còn có hai cái bàn, Cố đạo vừa thấy Lục Ly nhìn quanh liền cười tủm tỉm, nói: "Tới."
Lục Ly mỉm cười gật đầu, mặt hơi nhu hòa: "Vâng."
Cố đạo chỉ chỉ một bên: "Ngồi đi."
Lục Ly cùng Trần Bân ngồi xuống, hai người đều vô cùng quen thuộc đối phương, cho nên nói chuyện cũng không có nhiều cố kỵ.
Lục Ly nhìn quanh một vòng, sau đó nhìn về Cố đạo: "Còn có người chưa tới?"
Cố đạo gật đầu nói: “Biên kịch còn chưa tới.”
Nghe vậy, Lục Ly nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Như vậy sao.”
Cố đạo cùng anh đàm luận chuyện khác, nói một hồi, biên kịch liền tới.
“Xin lỗi, đã tới trễ.”
Cố đạo cười tủm tỉm nói: “Còn sớm, mấy người Lục Ly cũng mới đến không lâu."
Lục Ly gật đầu với người vừa tới, biên kịch là người anh không quen.
Cố đạo cười giới thiệu hai người: "Cố Y, con gái tôi, đây là Lục Ly."
Lục Ly ngừng một lát, lần này mới biết tại sao cô gái này lại hơi giống Cố đạo.
Cười cười, Kục Ly gật đầu: "Xin chào, tôi là Lục Ly."
Cố Y cong cong môi: “Cố Y, lần đầu gặp mặt, còn mong thứ lỗi." Cô chỉ chuyện mình tới trễ.
Lục Ly lắc lắc đầu: “Không có việc gì.”
Cố Y cười, ngồi xuống một bên.
"Chuyện kịch bản mới, Cố đạo nói với anh chưa?"
Nghe vậy, Lục Ly lắc lắc đầu, anh cái gì cũng không biết.
Đơn giản là có nhân tình cùng Cố đạo, cũng không ký hợp đồng, chủ yếu là xem vấn đề của kịch bản.
Lục Ly ở phương diện này, vẫn rất có quy tắc của mình.
Cố Y hiểu rõ, lấy kịch bản của mình ra: "Anh trước nhìn xem, nếu có hứng thú, chứng ta có thể nói sâu hơn." Dừng một chút, Cố Y vẫn đem ý mình nói ra: "Cái kịch bản này, là tôi viết mấy năm, bởi vì tôi rất thích mèo, trước kia xem truyện cổ tích, có chuyện xưa của mỹ nhân ngư cùng con người, cho nên tôi viết câu chuyện về mèo cùng với người.
Kịch bản của cô tên là: Con mèo cuối cùng.
Bên trong kịch bản, bao gồm rất nhiều thứ, thái độ của con người với mèo, thói quen sinh hoạt với mèo, cùng với mèo sống chung, còn có đây là một con mèo biến dị, đến phần sau, có thể biến thành người.
Câu chuyện người và mèo yêu nhau, đương nhiên là một kịch bản hoàn chỉnh, không chỉ là đơn thuần yêu, trong này còn có mong muốn của Cố Y, cô hy vọng, mỗi người có thể đối xử với mèo thật tốt, với tất cả mọi thứ.
Nếu như có một ngày, thế giới của chúng ta, chỉ có một con mèo cuối cùng, sẽ đối xử với nó như thế nào.
Mà tại sao, sẽ chỉ có một con mèo cuối cùng, vấn đề trong đó, yêu cầu mọi người chú ý, đây là ý nghĩ của Cố Y.
Mong muốn của cô cũng không vĩ đại, nhưng lại có ích kỷ nhỏ của mình.
Cô là người yêu động vật, động vật cùng người đều giống nhau, không nên phân biệt, gϊếŧ người là phạm pháp, lại hành hạ động vật đến chết như vậy, có phải cũng nên dùng pháp luật ngăn lại không, dùng thứ khác trói buộc, ít nhất, giữ lại một chút lòng tốt.
Con người đối xử tử tế với động vật, động vật tự nhiên sẽ đối xử tử tế với con người.
Giống như là người cùng người lui tới vậy, đây là đạo lý cơ bản nhất.
...
Tay cầm kịch bản của Lục Ly hơi dừng.
Không biết vì sao, anh đột nhiên cảm thấy kịch bản này, dù viết như thế nào, anh hẳn sẽ đồng ý quay.
Trần Bân ở một bên nhìn, có chút kinh ngạc lấy kịch bản xem một phần trong đó.
Ban đầu, kịch bản thật ra có hơi nhàm chán, nhưng lại không ngừng được muốn biết phần kế tiếp, anh ta nhìn hồi lâu, mới ngước mắt nhìn Cố Y, dò hỏi: "Cái kịch bản này, chuẩn bị rất lâu sao?"
Cố Y gật gật đầu: “ Trước đây có ý tưởng, tôi cũng có nuôi mèo, cho nên đối với thới quen sinh hoạt của mèo con, tương đối quen thuộc."
Trần Bân gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Anh ta nhìn về phía Lục Ly: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Lục Ly mím môi trầm mặc hồi lâu, mới hỏi: "Tại sao lại muốn tìm tôi diễn?"
Nghe vậy, Cố Y ngừng lại, thẳng tắp nhìn về phía Lục Ly, trong ánh mắt không có nửa điểm che giấu: "Tôi xem qua Weibo của anh."
Lời vừa nói ra, nhịp tim Lục Ly tăng nhanh hơn.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Cố Y nói: "Tôi xem qua ảnh chụp mèo của anh." Cô không có nửa điểm do dự, nói thẳng: "Con mèo kia của anh, rất phù hợp với con mèo trong kịch bản."
Cố Y dừng một chút, lại lần nữa bổ sung: "Đương nhiên, cũng là vì thấy biểu tình khi anh ôm mèo, tôi biết, anh thật sự thích mèo."