Chương 2: Lật đổ đại lục tu chân

Linh lực dồi dào tràn vào kinh mạch khô khóc, sảng khoái khiến cho Chung Lâu Vũ cơ hồ than thở ra tiếng, hắn nín thở tay chống lại đan điền tu sĩ trung niên, vừa mới thành lập lên giả thuyết kinh mạch một khắc không ngừng vận chuyển, đoạt lấy từ vi của tu sĩ trung niên .

Chiêu thức này hiêu quả hơn so với các chiêu mà trước đây Chung Lâu Vũ gặp qua, cơ hồ là một lát, linh lực bị hút vào hoàn toàn chuyển hóa thành lực lượng của bản thân hắn, hắn lại không có bối rối khi thăng cấp, cơ hồ lập tức liền đánh tới Trúc Cơ viên mãn, tới trình độ này mới có thể tại đây dừng chân ở Tu chân giới.

Thanh niên tu sĩ còn mùi rượu tận trời mà ảo tưởng trước mặt có ý đồ cởϊ áσ, nhưng cố gắng hồi lâu cũng không thấy cởi được, hắn liền vội vàng hoang mang rối loạn duỗi tay về phía trước sờ soạng.

Đây là thủ thuật che mắt đơn giản nhất, căn bản là sẽ không có thật thể tồn tại, thanh niên tu sĩ tức khắc sờ soạng không, đại não bị cồn che giấu có chút không phục hồi tinh thần lại, hắn nhíu mày, trong miệng mơ mơ hồ hồ nói: “Sao lại thế này?”

Huyệt động bên trong quanh quẩn câu hỏi của hắn, thanh niên tu sĩ hồi lâu đều không được đáp lại, tức khắc nhíu mày về phía sau nhìn về phía sau, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ: “Lão tử mang ngươi lại đây hưởng thụ , ngươi như thế nào giống một mảnh đầu gỗ……”

Nửa câu sau bị nghẹn ở trong cổ họng, mơ hồ trong tầm mắt, hắn chỉ có thể nhìn đến yết hầu tu sĩ trung niên bị cắt ra một cái khe thật to, xụi lơ nằm trên mặt đất, một bên ngồi xổm ở bên cạnh, tay trái để đến chỗ đan điền của hắn, như là tìm kiếm cái gì.

“Ngươi…… Ngươi là……” Phảng phất một thùng nước đá dội xuống đầu, thanh niên tu sĩ tức khắc cảm thấy chính mình thanh tỉnh rất nhiều.

Chung Lâu Vũ phun ra một hơi thật mạnh, hắn thu hồi tay trái, đứng dậy tùy ý hoạt động vài cái, mỉm cười nhìn về phía thanh niên tu sĩ: “Ít nhiều cũng cảm tạ vị bằng hữu của ngươi, cuối cùng ta cũng khôi phục nguyên khí.”

Trong động chợt có một cơn gió rất nhỏ thổi đến, thì thể tu sĩ trung niên tức khắc hoá thành bột phấn, thực mau trên mặt đất chỉ để lại quần áo ăn mặc chỉnh tề.

Thanh niên tu sĩ đột nhiên quay đầu lại, nhìn nhìn thủ Thuật che mắt thô ráp, lại nhìn về phía Chung Lâu Vũ, trên trán bỗng toát nhiều mồ hôi lạnh, truyền thuyết về người này cơ hồ là một lát liền hiện lên trong đầu hắn, hoảng sợ chiếm mỗi góc gách trong cơ thể.

Chung Lâu Vũ cúi đầu nhìn nhìn đồ vật còn xót lại trung niên tu sĩ, nhặt lên bội kiếm của đối phương, đây là một thường kiếm thực bình thường, bất quá đối với hắn mà nói đã cũng đủ. Tùy ý hủy diệt ấn kí chủ nhân đời trước lưu lại, ở không trung múa may hai chiêu, hắn thực mau liền tìm về cảm giác, đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm thanh niên tu sĩ.

Sát khí khác máu ập vào trước mặt, thanh niên tu sĩ vội vàng rút trường kiếm ra, chỉ thẳng Chung Lâu Vũ: “Đừng tưởng rằng phô trương thanh thế có thể đã lừa gạt ta! Ngươi ngày hôm qua đã chết rồi! Hôm nay sao có thể khôi phục! Ta đã biết! Là thủ thuật che mắt đúng không! Lại là thủ thuật che mắt!” Hắn vội vã nói, càng nói càng khẳng định, cơ hồ liền chính mình đều đi lừa gạt.

Nhưng Chung Lâu Vũ không có hứng thú cùng hắn chơi, vận chuyển linh lực tụ tập lại phía trên sắt thường kiếm, thân ảnh hắn chợt biến mất.

“Phanh” một tiếng trầm vang, thanh niên tức khắc bay đi một bên, quanh thân hắn không khí nên tạo gợn sóng như hoa văn, một giọt nước phòng ngự Linh Khí xuất hiện ở giữa không trung, phòng hộ đã chặn công kích này.

Nhưng không đợi thanh niên yên tâm, liền nghe răng rắc một thanh âm vang lên, Linh Khí kia chợt vở vụng, đem người bên trong trần trụi đặt ở trước mặt sát thủ.

Thanh niên tức khắc ứa ra mồ hôi lạnh, hắn trở mình trong không trung, vững vàng rơi trên mặt đất, một tay đã triệu ra trường kiếm, lấy ra một cái phù chú cao cấp trên cánh tay mình dán lên trường kiếm, thân kiếm tức khắc bốc cháy lên ngọn lửa.

Chung Lâu Vũ cũng không sốt ruột trực tiếp gϊếŧ người, hắn giống như con mèo đi qua lại quanh thân thanh niên, trường kiếm tổng có thể ngăn cản ý đồ đối phương làm thay đổi quỹ đạo, dùng đủ loại đường cung quái dị để lại vết thương trên người, như là chủ nhân đang tiến hành thực nghiệm này.

Thanh niên vốn đã quá sức, lúc sau bị công kích mới hậu tri hậu giác phản kích, Chung Lâu Vũ đã sớm phát động công kích tiếp theo. Nếu không phải tu vi Kim Đan kỳ chống đỡ, phòng ngự Linh Khí này đã sớm vỡ vì lực lượng hao hết.

Kim Đan kỳ cùng Trúc Cơ kỳ vẫn là chênh lệch thật lớn, chính là loại chênh lệch này khiến cho thanh niên còn có thể kiên trì đến bây giờ, bất quá cũng đã là cực hạn, phòng ngự Linh Khí cũng không chịu nổi công kích liên tiếp của Chung Lâu Vũ, không ngừng đem linh lực cung cấp cho phòng ngự Linh Khí, đối với thanh niên là gánh nặng không nhỏ, trong bất tri bất giác, hắn đã bị Chung Lâu Vũ đẩy vào tuyệt cảnh.

“Đi tìm chết đi!” Tử vong sợ hãi bao phủ toàn thân thanh niên tu sĩ, hắn biến sắc, mặt đầy dữ tợn đem ngọn lửa trường kiếm tế lên giữa không trung, quanh thân linh lực bạo động, đại lượng linh lực bị ngọn lửa phát ra. Từ nay về sau trường kiếm một hóa hai, hai hóa bà, ba hóa vô cùng, trong phút chốc toàn bộ sóng nhiệt cuồn cuộn trong sơn động, ngọn lửa tươi đẹp hừng hực thiêu đốt bao bọc lấy mũi kiếm sắc bén, chỉ thẳng Chung Lâu Vũ.

" Bí thuật của Minh tâm tông.” Chung Lâu Vũ nhướng mày.

Minh tâm tông được cả ngợi là tông môn đệ nhất vì bí thuật là cực kỳ tinh xảo, cho dù người sử dụng là phế vật, luôn là có thể phát ra vài phần lực đạo, mà lực đạo của Kim Đan kỳ, vượt xa Trúc Cơ kỳ.

Đương nhiên, này chỉ là nói chung, nhưng khi đối thủ là Chúng Lâu Vũ, thanh niên tu sĩ kia đánh một kích cũng bất quá là trò đùa.

“Đi!”

Ngọn lửa kiếm trong khoảnh khắc rơi xuống, lửa lớn liên miên đốt thành một mảnh, thực lực cường đại thực sự khiến người líu lưỡi, ngay cả thân ảnh Chung Lâu Vũ, cũng lặng yên không một tiếng động bị biển kiếm và biển lửa nuốt hết.

Trừ bỏ thanh niên tu sĩ thở dốc nặng nề cùng ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ, trong sơn động không còn có động tĩnh khác.

Gác chuông vũ đã chết sao?

Thanh niên nơm nớp lo sợ đến gần ngọn lửa, nhiệt độ cực nóng làm cháy tất cả mọi thứ trong động, mồ hôi lưu lại như thác nước, điện quang hỏa thạch di chứng, thanh niên trong lòng nháy mắt cảm thấy không ổn, thân thể khẽ nhúc nhích.

Một đạo hàn quang cơ hồ dán thân thể hắn cọ qua.

“Đồ này có biểu pháp chú.” Trong ngọn lửa giọng của nam nhân vang lên, quần áo màu xanh lá mới đột ngột xuất hiện màu cháy, nam tử dung mạo tuấn mỹ thong dong đứng ở nơi đó, khóe mắt hơi hơi nhướng lên, ngọn lửa chiếu xuống nhiễm một tầng hồng nhợt nhạt. Ngọn lửa đỏ đậm giống như tầng tầng hóa địa ngục nở rộ, ý đồ đem hắn bao vây, nhưng không dám lại gần, quanh người chỉ có cái vòng nhỏ, không có kiếm cũng không có lửa trong vòng tròn, mọi thứ đều hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ có nam nhân như yêu nghiệt đi ra từ địa ngục, cho dù trang phục đơn sơ nhất, ăn mặc chật vật cũng che không được duyên dáng.

Chung Lâu Vũ nâng tay lên.

Thanh niên còn không có phản ứng lại, bên cạnh lại là một đạo kiếm quang, trường kiếm lần thứ hai trở lại bên cạnh Chung Lâu Vũ, dừng ở giữa không trung.

“Một trò chơi không thú vị.” Trong nháy mắt, tại chỗ liền không thấy bóng dáng hắn, thanh niên hoảng loạn nhìn về bốn phía, một giây tiếp theo,âm thanh tràn ngập từ tính vang nhẹ nhàng lên bên tai hắn, “Nhưng đây là lúc rồi, để trả công.”

Trong lòng thanh niên lạnh cả người, hắn vội vàng rút ra một lá bùa, ném tới chỗ hướng của thanh âm, thanh tàn nhẫn nói, “Giả thần giả quỷ! Kỳ thật ngươi đã đi không được nữa! Đồ ngu! Đều bị đánh bại còn giãy giụa cái rắm!”

Bùa chú phong ấn mà pháp Nguyên Anh cường giả được đốt lên, nhưng mà bùa chú phong ấn pháp thuật cũng không có dừng ở trên người trong tưởng tượng hắn, thẳng tắp đập đến trên tường trong sơn động, chấn đến cái huyệt động đều run một chút.

“Nói hết xong chưa?Ta cần phải động thủ.”

Thanh niên nhanh chóng quay người lại, sau lưng hắn, năm nhân quần áo hỗn độn nam nhân hơi ngửa đầu, trong mắt mang theo tia nhạt nhẽo chán ghét, ngón tay thon dài bình tĩnh chỉ vào hắn, đầu ngón kết nối với vô số bóng ma lớn bằng lòng bàn tay.

“Đi.”

Vô số bóng ma đột ngột đông cứng lại, giống như một thanh kiếm nhỏ, hung ác chọc phá lượng lớn năng lượng phòng hộ đã bị tiêu hao, hung hăng cắm vào tứ chi người trước mặt. Chúng nó không ngừng tách ra thành những sinh vật nhỏ hơn theo kinh mạch một đường đi qua toàn thân thanh niên, mũi kiếm sắc bén không chút nào lưu tình cắt mọi thứ trên đường, đem thân thể thanh niên trở nên hỗn độn.

“A a!!” Thật lớn đau đớn khiến thanh niên vô pháp khắc chế kêu lên, toàn thân hắn đều khó có thể khắc chế run rẩy, run run, tứ chi vặn vẹo tư thế quái dị, cuối cùng vô lực chống đỡ thân thể, cả người mềm như bông quỳ rạp trên mặt đất.

Nếu không ngoài dử liệu, thanh niên tu sĩ toàn thân kinh mạch đứt từng khúc, linh căn bị hủy, Kim Đan rách nát, toàn thân tràn đầy kiếm khí không thể vứt bỏ, chẳng những từ đây không thể tu luyện, đến chết đều sẽ gặp loại thống khổ khó có thể chịu đựng.

Chung Lâu Vũ quay bàn tay, nắm chặt thành quyền, phảng phất là một tín hiệu, một lưỡi kiếm có kích thước bằng một trăm triệu mũi kim lao ra khỏi người thành niên, tụ lại với nhau không ngừng, cuối cùng hình thành bội kiếm trông kì lạ vô cùng.

Ngón tay bạch ngọc tiếp nhận trường kiếm, tùy tay chơi hoa kiếm, mặt mày Chung Lâu Vũ mang theo một chút lười biếng nhìn về phía phía dưới, môi đỏ gợi lên, mang ra một chút uy hϊếp mị hoặc nói: “Đối lập ngươi người lợi hại buông lời hung ác, thứ ta nói thẳng, ngươi còn không có bổn sự này.” Hắn giơ trường kiếm lên, thật mạnh bổ xuống, mũi kiếm cọ vào mặt thanh niên tu sĩ rồi rơi xuống đất : “ Tốt, đánh cũng đánh qua, hiện tại cho chúng ta thảo luận chính sự một chút.”

“Dư Khâm ở nơi nào?”

Thanh niên tu sĩ chỉ cảm thấy gương mặt đau xót, kiếm phong lạnh lẽo hoà với máu tươi ấm áp có vẻ hết sức khủng bố. Dù cho trên người là thống khổ nhất, cũng không dám lộn xộn, sợ trên người sát thần kia chém đầu mình.

“Hắn lập tức liền tới!”

Giọng của hắn sắc nhọn đáng sợ, hai tròng mắt trong là tràn đầy thống khổ, nhìn dáng vẻ hẳn là sẽ không nói dối, nhưng lúc này cũng không phải là tiến hành thời cơ tốt tiếp xúc cùng người nọ, Chung Lâu Vũ lại hỏi: “Khi nào tới?”

“Không biết không biết! Cứu cứu ta! Đau quá a a a!!”

Chung Lâu Vũ đứng lên, hắn rút ra trường kiếm, hờ hững nhìn thanh niên: “Ngươi lập tức liền sẽ không đau.”

Nói xong, giơ tay chém xuống, thường kiếm sắt kia liền đi vào đan điền của thanh niên, nhanh chóng khóa chặt Kim Đan đang cố gắng chạy thoát, hung hăng bóp nát, sắc mặt thanh niên xám trắng, thân thể không tự giác run rẩy hai lần, đã không có hô hấp.

Linh lực trong Kim Đan nhanh chóng khuếch tán đến toàn bộ huyệt động, Chung Lâu Vũ nhắc tới trường kiếm, nhẹ nhàng gĩu sạch vết máu trên đó.

Hệ thống hơi có chút đau lòng nhìn động tác hắn,(。•́︿•̀。): “ Linh lực đó có thể giúp ngươi trực tiếp thăng cấp Kim Đan kỳ, quá lãng phí.”

“Không lãng phí.” Gác chuông vũ nhìn bụng thanh niên tu sĩ chảy ra máu tươi, ánh mắt tối nghĩa khó phân biệt, “Tương phản, chúng ta hiện tại có tính huyết của Kim Đan tu sĩ, có thể bố trí ảo trận.”

“ Về phần Kim Đan kỳ, ta có dự cảm không vượt qua dễ dàng như vậy.”

_____________________________________________

Cuối cùng cũng xong chương mới , chương này siêu dài luôn viết tới 2 tiếng mấy mới xong lận. Tôi thật là chăm chỉ quá đi♪~(´ε` )₍₍ ◝( ゚∀ ゚ )◟ ⁾⁾♪ (^ω^ )