Chương 194-2: Bị giày vò đến thê thảm (tiếp theo)

Editor: Mẹ Bầu

Bác lái xe run run rẩy rẩy cầm tờ khăn giấy kia trên tay giấy đưa tới cho Tần Mặc, xem xét một bãi kia ở trên cổ Tần Mặc, trong nháy mắt cúi đầu nhìn nhìn trên tay mình cái này ra vẻ không quá đủ trước mặt khăn giấy.

Tần Mặc một tay ôm lấy cái mông của Tô Song Song, tay kia nhận lấy tờ khăn giấy trên tay bác lái xe đang đưa ở trước mặt, thử lau qua trên cổ mình một chút. Chiếc khăn giấy vừa tiếp nhận kia, không cần đến nhiều thời gian, chỉ trong nháy mắt tờ khăn giấy kia đã ướt sũng, không sử dụng được nữa rồi.

Bác lái xe không nói hai lời, lập tức cởϊ áσ khoác của mình đưa cho Tần Mặc. Nhưng Tần Mặc lắc đầu, vốn dĩ anh còn định ôm Tô Song Song đi trên đường nhỏ nói chuyện để giải sầu, nhưng lúc này thì cũng không cần nữa rồi.

Phỏng chừng tạo hình này của hai người bọn họ nếu lúc này còn tiếp tục đi nữa, thì cũng không phải là để giải sầu cho chính mình, mà là lại chính là để cho người khác được giải sầu rồi.

Tần Mặc cõng Tô Song Song trên lưng mình nhanh chóng đi lên xe ô tô.

Trở lại trong căn hộ Tần Mặc đứng ở trước gương thoáng nhìn qua tạo hình của hai người bọn họ hiện tại, thiệt tình anh cũng không biết phải nói cái gì nữa.

Cuối cùng sau khi anh ngẫm nghĩ một lúc, liền cởi luôn áo ngoài của Tô Song Song và của mình ra, sau đó ôm cô đi vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa. Tần Mặc vẫn cảm thấy còn có chút khó chịu.

Tuy nhiên anh cũng không thèm để ý, cái chính là, anh chỉ sợ nếu như Tô Song Song tỉnh lại mà trông thấy như vậy, sẽ cảm thấy chính anh đã lợi dụng muốn bắt nạt cô trong khi cô còn đang chìm trong cơn say rượu.

Chỉ là đến cuối cùng, Tần Mặc cảm thấy lúc này trên cơ thể của hai người, đang bốc lên cái mùi rượu vừa hôi hám vừa chua loét kia, rốt cuộc anh vẫn phải thỏa hiệp. Tần Mặc để Tô Song Song đứng đó, cởi hết quần áo của cô ra khỏi người. Vừa cởϊ áσ của cô ra, anh vừa nhìn xem trên người cô có còn thứ đồ gì nữa bị bần hay không.

Tần Mặc tìm một cái khăn mặt sau đó lau khắp người cho cô, tiếp đó anh cẩn thận ôm cô đi ra ngoài, đặt cô nằm ở trên giường, đắp chăn lại, dự định trước hết đi xử lý chỗ Tô Song Song đã nôn ra trên người mình một chút.

Đến khi Tần Mặc đã giải quyết thân thể mình sạch sẽ, đi từ phòng tắm ra ngoài, tiến vào trong phòng ngủ, nhìn điệu bộ của đầy mê hoặc lòng người của Tô Song Song ở trên giường ngủ kia, nhưng chợt ngây ngẩn cả người.

Ai có thể nói cho anh biết, cái người phụ nữ trên thân thể không một mảnh vải, để cơ thể hoàn toàn trần trụi, lại còn đang uốn éo người thành bánh quai chèo ở trên giường như thế kia, rốt cuộc là ai vậy?

“Song Song?” Tần Mặc thử gọi một câu, Tô Song Song híp mắt, cố sứcquay đầu lại nhìn Tần Mặc, ngây ngô cười cười, sau đó quay tròn một cái, suýt nữa thì bị ngã từ trên giường xuống đất.

Tần Mặc vội vàng bước nhanh tới, vươn tay ra đỡ lấy Tô Song Song nâng lên. Anh đang định thở phào một hơi, không ngờ đột nhiên Tô Song Song duỗi dài hai chân ra quàng lấy cổ Tần Mặc, đưa chân dẫm lên trên ngực Tần Mặc, dùng sức đạp về phía sau một cái.

Tô Song Song vừa đạp vừa nói lầm bầm nghe có chút mơ hồ: “Tại sao trái bóng này lại to giống như tiểu Cầm Thú thế nhỉ? Ngày mai nhất định mình phải nói lại với anh ấy mới được...”

“....” Tần Mặc bị Tô Song Song đạp bất ngờ nên không kịp đề phòng, bị lùi lại về phía sau mấy bước mới đứng lại được. Đợi trong chốc lát, thấy Tô Song Song rốt cục đã trở nên yên tĩnh rồi, anh mới đi qua, kéo chiếc chăn lên phủ kín trên người cô.

Nào ngờ Tô Song Song xoay người một cái quấn luôn chiếc chăn quanh người, trực tiếp rơi luôn từ trên giường xuống đất. Cô ngã xuống trên mặt đất rồi nhưng vẫn còn tiếp tục lăn lăn về phía bên cạnh, sau đó cưỡi luôn lên đống chăn đó ngủ thϊếp đi.

Tần Mặc đứng ở bên kia giường nhìn Tô Song Song nằm trên mặt đất. Lần đầu tiên từ khi trưởng thành, anh bị một người khác túm lấy đầu tóc như vậy, thuận tay, Tần Mặc đưa tay lên vuốt lại mái tóc của mình về phía sau một chút tóc, xem như tạm thời giảm bớt chút tâm tình khó nói lên lời của mình trong giờ phút này.

Tần Mặc chậm rãi đi qua bế xốc Tô Song Song từ trên mặt đất lên, đặt cô nằm ở trên giường, nhưng không ngờ, Tô Song Song lại giở mình quay sang hướng khác, người lăn đi một cái, lại rơi xuống trên mặt đất.

Tần Mặc vội vàng bước đi tới bên kia, lại xốc Tô Song Song lên, lại đặt cô lên trên giường. Lúc này,anh không đợi Tô Song Song quay cuồng nữa, liền một phát bắt luôn được cánh tay của Tô Song Song.

Anh nhìn thấy Tô Song Song lại bắt đầu lăn lộn qua lại lung tung, vẫn còn đang làm loạn, chưa chịu yên tính, vẫn còn có chút giãy dụa. Tần Mặc trực tiếp lên trên giường, hai tay vòng quanh Tô Song Song, làm cho cô nàm gọn ngay ở trong ngực của mình, không thể nhúc nhích được.

Ngày hôm sau, khi Tô Song Song tỉnh lại, cảm thấy đầu óc của mình đặc biệt đau nhức. Ngay cả cơ thể của cô, khắp mọi nơi trên người cũng cảm thấy bị đau nhức gần chết. Cô mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, đã nhìn thấy gương mặt của Tần Mặc.

Tô Song Song chậm rãi tỉnh lại, ngược lại cô không hề cảm thấy có điều gì khác lạ, dù sao hai người bọn họ bây giờ đã là vợ chồng hợp pháp, mỗi sáng sớm cô đều được trông thấy mặt của Tần Mặc.

Nhưng mà, Tô Song Song vừa động đậy một cái, lại cảm giác được Tần Mặc cứ một mực ôm lấy cô, còn có một loại cảm giác kỳ quái, thật giống như chính mình đang không hề mặc quần áo vậy.

Nghĩ ngợi như vậy, Tô Song Song liền cúi đầu nhìn nhìn, chiếc chăn bị tuột xuống một nửa, cô xem xét một chút, quả thật trên người cô không hề mặc thứ gì cả.

Tô Song Song sửng sốt một chút, nhớ lại những cuốn tiểu thuyết mà trước kia cô đã từng xem qua. Trong đó đều là nói cái gì mà ngày hôm sau thân thể đau nhức giống như bị nghiền qua vậy, mà cô, hiện tại cũng đang có cảm giác người bị đau nhức như vậy!

Lúc này Tô Song Song rất không bình tĩnh, cô trực tiếp thử đạp một cước vào trên đùi của Tần Mặc. Tần Mặc đã ngủ rồi, cho nên lực ôm của cánh tay khi ôm Tô Song Song cũng không mạnh lắm. Anh bị cô đạp một phát, liền lăn người sang hướng bên cạnh.

Tô Song Song vừa mới nhìn thấy chỉ có mỗi một mình cô đang khỏa thân ở dưới lớp chăn mền kia, lại nhìn sang Tần Mặc, thấy anh trên nga anh chỉ cóbọc một cái khăn tắm nhỏ, lại càng thêm không bình tĩnh!

Tuy nhiên Tô Song Song đã có chuẩn bị về tình huống loại này rồi. Nhưng mà anh cũng không thể nhân lúc cô uống nhiều quá, say đến không biết trời đất là gì nữa, dưới tình huống ấy mà anh lại “ í é í é này nọ “, “ í é í é này nọ “ chứ!

“Tần Mặc! Anh là đại cầm thú!” Tô Song Song gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp một cước đạp luôn Tần Mặc đang ngủ mơ mơ màng màng kia lăn xuống dưới đất.

Thân thể của Tần Mặc bị đυ.ng một cái vào sàn nhà lạnh buốt, trong nháy mắt liền thanh tỉnh. Anh ngồi dậy, nhìn vẻ mặt vẻ giận dữ của Tô Song Song, không hiểu ra làm sao.

“Làm sao vậy?” Tối hôm qua Tần Mặc đã bị Tô Song Song lăn qua lăn lại đến thê thảm rồi, cho nên giờ phút này, cho dù anh có bị đạp xuống giường, cũng hết sức bình tĩnh, vẫn coi như Tô Song Song say rượu vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh hẳn.

Tô Song Song vừa nghe thấy kiểu cách giọng nói của Tần Mặc vẫn cứ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, lại càng thêm giận dữ. Cô duỗi ngón tay ra chỉ vào Tần Mặc, run run rẩy rẩy, quát lên: “Anh đó, lại còn hỏi em làm sao vậy nữa chứ!”

“...” Tần Mặc vẫn còn chưa hiểu rõ ràng mọi chuyện, anh liền nhíu hàng lông mày lại, vẻ mặt biểu lộ ra câu hỏi em nói vậy là có ý tứ gì.