Thời điểm Tô Song Song bị cảnh sát mang đi, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là, nếu như lúc mở cửa ra không ngẩng đầu lên thì tốt rồi, chỉ tiếc rằng bây giờ mới nhớ tới đã quá muộn. Trên đời này không bán loại thuốc hối hận.
Tô Song Song quay đầu lại cố gắng trừng mắt một cách hung tợn nhất liếc nhìn người đang đứng trước cửa phòng bên cạnh, nét mặt tên đầu sỏ của mọi chuyện vừa xảy ra không có lấy một chút biểu cảm. Cô chỉ có thể oán giận rống lên một câu: "Tốt nhất anh đừng chuyển nhà đi. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!"
Trong lòng cô vô cùng bi phẫn nghĩ: "Anh ta tuy rằng bề ngoài có phần đẹp trai, nhưng trong tiết trời cuối thu rồi còn khỏa thân, chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, còn không biết xấu hổ cố tình để lộ ra cơ bụng tám múi, vừa thấy đã biết không phải là người tốt đẹp gì."
Người con trai đứng ở cửa nghe tiếng động liền nhìn thoáng qua Tô Song Song, trong mắt mang theo vẻ lạnh nhạt, tỏ vẻ như nhìn một kẻ ngốc, hơi nghi hoặc nói: "Là cô tự tiện xông vào nhà tôi, tại sao tôi phải chuyển nhà?"
Tô Song Song nhất thời cảm thấy máu như nghẹn ở l*иg ngực, thật khó khăn mới không nôn ra, cô thật muốn lớn tiếng kêu một câu: "Oan uổng!"
Chuyện này mà lại nói tiếp, Tô Song Song đúng thật là kìm nén đến phát khóc, hai mươi năm qua cô đều sống cuộc sống an phận, không ngờ lại tự dưng dính phải tên mặt lạnh bên trong nguy hiểm ngầm này.
Nửa tiếng trước, cô vốn dĩ theo thói quen cứ thế cắm cúi đi về phía cửa phòng mình, đột nhiên cảm thấy ngứa ngứa mũi, liền hắt xì một cái, khóe mắt vô tình liếc đến cửa phòng kế bên đang để mở, nhìn thấy chìa khóa vẫn còn cắm bên ngoài.
Tô Song Song nhẹ nhàng vuốt vuốt cái mũi của mình, nhìn nhìn bốn phía, tính toán trực tiếp mở cửa đi vào nhà, ngay lúc cái chìa khóa cắm vào cửa, cô đột nhiên phản ứng, cô có hàng xóm!
Trong lòng nảy ra chủ ý liền lập tức bật người đứng lên: cách vách đưa đến một hàng xóm mới, cô nên qua chào hỏi để hai bên cảm nhận được không khí ấm áp như ở nhà, không thể để người với người bị ngăn cách quanh năm bởi một bức tường không có sinh khí.
Tô Song Song vừa nghĩ đến nửa năm nay phòng cách vách đều không có người, biết đâu người vừa chuyển đến là một em gái đáng yêu, liền hưng phấn đẩy cửa đi vào, quên cả gõ cửa.
Cô mới đi vào, chợt nghe thấy bên trong có tiếng đẩy cửa, liền biết là có người đi ra, trong lòng vui vẻ, nhiệt tình lên tiếng chào hỏi trước: "Người mới đến, xin ....AAAAAAA!"
Mới nói một nửa, còn chưa kịp biểu lộ sự nhiệt tình trong lời nói, cảnh tượng trước mắt quá mức kí©h thí©ɧ khiến cô thét ra một tiếng chói tai, theo bản năng giơ hai tay lên che mắt mình. Ngay sau đó, năm ngón tay lại tách ra, hé lộ dần cảnh xuân phơi phới, nhịn không được muốn nhìn một chút.
Cảnh tượng này quả thực rất rất kí©h thí©ɧ, một anh chàng đẹp trai từ trong phòng tắm đi ra, cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, cơ bụng tám múi rắn chắc cứ thế lộ ra.
Người con trai đi từ trong phòng tắm ra thấy Tô Song Song đứng ở cửa, môi mỏng khẽ nhếch lên, lông mày anh tuấn khẽ động, đôi mắt đào hoa cũng lộ ra một chút phiền toái.
Vuốt mớ tóc dài tán loạn trước trán, toàn thânbày ra một bộ dáng đầy mị hoặc, anh vươn tay về phía sau chỉnh lại những lọn tóc còn ướt, mấy giọt nước chậm rãi trượt xuống phía dưới.
Tô Song Song chỉ cảm thấy cả người nóng bừng lên, cô đưa một bàn tay dời xuống dưới, vừa sờ lại rũ mắt xuống nhìn, một tiếng thét chói tai vang vọng khắp nhà trọ, cô thế mà lại háo sắc đi chảy máu mũi. Thật là tà ác quá đi!
Sau đó, cô liền thấy anh chàng đẹp trai kia dùng cặp mắt đào hoa liếc nhìn mình một cái, một bàn tay không nhanh không chậm chính xác cầm lấy điện thoại riêng, một bàn tay khác thong thả bấm từng chữ số: 110.
Ngay sau đó, Tô Song Song ngồi an vị tại sở cảnh sát chờ thẩm vấn.
Cô đem hết lời lẽ giải thích rằng mình bị oan, đợi đến khi xem lại băng ghi hình từ camera của khu nhà trọ, sự trong sạch của cô mới được chứng minh. Lúc cô về đến nhà đã là mười hai giờ hơn.
Tô Song Song đứng ở hành lang, nhìn phòng bên cạnh đang đóng chặt cửa, vừa hít vào một hơi thật sâu, ngay sau đó vọt tới trước cửa, dùng phương thức trực tiếp nhất cả hai tay hai chân đập cửa....
Qua vài phút, cửa phòng bên cạnh mới mở ra, Tô Song Song bất ngờ không kịp đề phòng, một cánh tay vung ra, trực tiếp đánh vào bên má trái người đàn ông.
Không khí xung quanh đột nhiên im lặng, người đàn ông vừa đi ra không nghĩ tới sẽ bị tập kích như thế này, vẫn duy trì tư thế vừa bị đánh, nửa ngày trôi qua không có phản ứng. Tô Song Song cảm thấy chính mình đều run lên, sợ đến ngây người, tay vẫn để ở giữa không trung chưa kịp thu hồi lại.
"Tôi .... Tôi .... Cái kia ....." Tô Song Song lúc đầu còn nổi giận đùng đùng, thế nhưng bây giờ nhìn nghiêng nửa bên mặt của người đàn ông yêu nghiệt trước mắt, cô như bong bóng bị xì hơi, vô cùng lo lắng mãi không nói nên lời.
"Nếu cô là vì thu hút sự chú ý của tôi, tốt lắm, cô thành công rồi!" Người đàn ông đối diện đột nhiên quay sang, trong mắt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.
Anh dùng một bàn tay lau vết máu ở miệng, đồng thời tay kia một phen giữ chặt cánh tay Tô Song Song mạnh mẽ kéo cô vào trong l*иg ngực của mình.
Anh không nghĩ tới mình chính là thiếu gia của tập đoàn Tần thị, đã trốn tới nơi địa phương nhỏ bé này còn có phụ nữ bám theo đến tận cửa, thật sự là phiền!
Tô Song Song bị đυ.ng vào ngực anh trong nháy mắt, cảm giác chẳng khác nào đập vào tảng đá bình thường, đau đến nhíu mày, theo bản năng ngẩng lên nhìn anh. Ở khoảng cách gần thế này, cô nhìn rõ được khuôn mặt anh tuy đầy tức giận nhưng vẫn rất hấp dẫn, nghĩ rằng không biết có phải bản thân đang nằm mơ hay không.
Anh cúi đầu trừng mắt nhìn người phụ nữ trong ngực mình, đôi mắt mang theo giận dữ chuyển thành không kiên nhẫn, hơi dùng sức siết chặt cánh tay Tô Song Song, lạnh lùng nhìn cô: "Cần bao nhiêu tiền thì cô có thể biến mất khỏi tầm mắt tôi?"
Vấn đề này nghiễm nhiên đã động chạm đến lòng tự trọng của Tô Song Song, cho dù não có chậm phản ứng thế nào cũng không thể không hiểu.
Cô dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra, có lẽ do khí lực quá lớn, cả hai người đều bị đẩy lui về phía sau vài bước.
"Anh! Anh! Anh đúng là bệnh thần kinh!" Cả cuộc đời cô chính là lần đầu tiên gặp phải một người không biết phân rõ phải trái như thế, tức giận nửa ngày mới mắng ra một câu.
Anh mới đầu có chút giật mình, nhưng ngay lập tức khôi phục lại bộ dáng thường ngày, anh đi từng bước về phía trước, dọa Tô Song Song sợ hãi cứ thế lui dần về phía sau, đề phòng nhìn anh.
Anh lười biếng dựa người vào khung cửa, cũng không hề có động tác nào khác, không chút để ý giương mắt nhìn cô, mười phần đều không kiên nhẫn mở miệng: "Nói lại, vậy cô muốn điều gì?"
!!!!!!!!!! Anh đúng là làm cô không thể chịu đựng thêm được nữa, đối mặt với người đàn ông mặt dày không biết xấu hổ thế này, Tô Song Song không thể nhịn được.
Cô nhanh chóng chạy về phía phòng mình, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa đi vào, ngay sau đó bưng một chậu nước lạnh xông ra ngoài, một lời cũng không nói, trực tiếp hất lên người anh.
Tiết trời cuối thu, cho dù là đang ở trong nhà, nhưng một chậu nước lạnh này dội xuống cũng làm cho Tần Mặc cảm thấy cái lạnh thấu tâm gan. Tô Song Song một tay cầm cái chậu không, một tay xoa xoa thắt lưng, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, quần áo ướt sũng dán chặt vào người, trong lòng càng sảng khoái.
Cô nhếch miệng cười, đuôi mắt cong cong như vầng trăng non, thoạt nhìn cả người đều toát lên dáng vẻ khiến cho người khác yêu thích, nhưng trong lời nói lại có chút khıêυ khí©h: "Tự kỷ là bệnh nặng, phải chữa trị ngay lập tức. Hôm nay bản tiểu thư sẽ chữa trị miễn phí cho anh!"