Edit + Beta:
SnailKhi Mạch Đương nhét tay vào trong lưng quần mình, Trì Yến vốn bởi vì phải thoa thuốc mà hơi khom người lập tức liền thẳng lưng, anh chợt xoay người một tay bắt lấy cái tay đang tác loạn kia của Mạch Đương, đang muốn nói chuyện, liền thấy trên cái tay kia còn đang nắm mấy tờ giấy ăn.
Mạch Đương: “…”
Trì Yến: “…”
Trì Yến nhìn thấy trên mặt giấy ăn dính nước thuốc, trong nháy mắt phản ứng lại, anh buông tay Mạch Đương ra, nói: “Xin lỗi, tính phản xạ.”
Đột nhiên bị người lột quần từ phía sau, nếu như bị lột là bản thân, Mạch Đương phỏng chừng mình phản xạ không chỉ là bắt lấy tay đối phương, mà là đánh nhau trước. Liếc nhìn tay bị Trì Yến nắm, cậu cười hì hì một chút, lại gần: “Anh nghĩ rằng tui muốn lột quần anh?”
“Không có.”
“Thật sao?” Mạch Đương lại xít lại gần hơn chút, rõ ràng không tin, “Anh nhất định nghĩ vậy đi?”
“Không có.” Trì Yến lặp lại lần nữa.
“Thật sao?” Mạch Đương kéo dài âm cuối, khuôn mặt càng sáp càng gần, hầu như muốn chạm vào mũi Trì Yến, chậm rãi nói, “Nhưng mà tui lại muốn như vậy, muốn… lột quần anh.”
Lời cậu vừa dứt, không khí giữa hai người phảng phất như đọng lại, Mạch Đương dựa vào rất gần, mắt mèo thật to hơi híp lại, đáy mắt mang theo chút ý xấu, mỗi lần bị ánh mắt cậu nhìn chăm chú vào, Trì Yến luôn cảm giác như có chiếc lông chim quét qua trái tim mình, ngưa ngứa.
“Lột quần tôi, cậu chuẩn bị làm gì?” Trì Yến nghe được chính mình hỏi như vậy, mặt ngoài tuy rằng thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng anh lại nghe được giọng nói mình không giống với bình thường.
Mạch Đương cũng chỉ là miệng tiện muốn trêu Trì Yến một chút, Trì Yến hỏi lại như vậy, cậu thật sự không ngờ tới, thiếu chút nữa liền đem câu “Muốn làm anh, làm anh trước” nói ra, may mà sau khi nhìn đến ánh mắt trong trẻo như nước của Trì Yến, cậu đúng lúc thu về, để tránh vui đùa quá mức lưu lại ấn tượng xấu cho Trì Yến.
Mẹ nó, thiếu chút nữa liền bị Mạch Ji Ji chiếm ưu thế rồi. Thầm mắng một câu, Mạch Đương kéo ra khoảng cách giữa hai người, khôi phục bộ dáng đùa giỡn bình thường nói: “Chậc, tui có thể làm gì chứ, xoay qua xoay qua, tui giúp anh thoa thuốc.”
Trì Yến nhìn cậu một cái, cũng không biết là tin hay không, chỉ theo lời cậu mà xoay người: “Tay vững chút, còn lại nửa chai đừng làm đổ hết.”
“Không cần dùng, tất cả đều trên lưng anh.” Mạch Đương nói, nhìn thấy mảng nước thuốc lớn trên lưng Trì Yến liền bật cười, trước tiên cậu dùng khăn giấy giúp Trì Yến lau sạch những chỗ khác trừ miệng vết thương, lúc này mới bắt đầu giúp anh lau chỗ bị thương.
Vết thương sau lưng Trì Yến tụ huyết vô cùng nghiêm trọng, không thích hợp chà xát với lực lớn, Mạch Đương chỉ có thể dùng ngón tay nhẹ nhàng giúp anh thoa đều nước thuốc, lợi dụng ma sát để nước thuốc ngấm vào da.
Ngay từ đầu Mạch Đương rất chăm chút bôi thuốc cho Trì Yến, nhưng xoa xoa một lúc cảm giác liền thay đổi, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, thời điểm ngón tay cậu chạm vào vết thương của Trì Yến, cậu cảm giác nơi cậu đυ.ng vào rung lên, không giống lúc trước bởi vì thoa thuốc mà bắp thịt rung động, mà là một loại ý vị khác không nói rõ được.
Vì chứng thực suy đoán này, tốc độ Mạch Đương hơi hơi chậm lại, đem cường độ thoa thuốc biến thành vuốt ve, ngón tay từng chút sờ qua nơi Trì Yến bị thương, thỉnh thoảng dừng lại phía trên vài cái, học cảnh tượng không hài hòa nào đó được miêu tả trong tiểu thuyết vẽ vòng tròn quanh nó, sau đó cậu cảm giác Trì Yến tựa hồ như thở hổn hển.
Nếu Trì Yến biết ý nghĩ của cậu, nhất định không nói hai tới kéo tay cậu ra, loại vuốt ve tựa như khıêυ khí©h này quá giày vò rồi.
Mạch Đương như là chơi đến nghiện, ngón tay vuốt ve qua lại ở chỗ miệng vết thương của Trì Yến, nước thuốc đã ngấm toàn bộ vào da, không ngừng nóng lên ở chỗ vết thương, ngay cả đầu ngón tay cậu cũng hơi hơi nóng lên.
Ngay lúc cậu ma sát đến quên hết trời đất, Trì Yến lên tiếng ngăn lại: “Được rồi.”
Tay Mạch Đương dừng lại, có chút chưa thỏa mãn: “Xoa nhiều chút tốt hơn, phải nóng lên mới được.”
“Tạm ổn là được.” Trì Yến nói, anh đưa lưng về phía Mạch Đương, khẽ mím môi, giọng nói mang theo chút khàn khàn không rõ.
“Được rồi.” Mạch Đương thu tay về, trước khi thu về còn tranh thủ sờ soạng chỗ không bị thương của Trì Yến hai cái, một bộ dáng luyến tiếc.
Bởi vì Trì Yến quay lưng lại, Mạch Đương không nhìn thấy Trì Yến bởi vì động tác này của cậu, tâm tình xẹt qua đáy mắt khác với thường ngày, ngực hơi phập phồng hai cái.
Bỏ thuốc về trong hòm, Mạch Đương lại từ trong hòm thuốc lấy ra một chai thuốc nhỏ trị trầy da, vỗ vỗ vai Trì Yến nói: “Quay lại đây, tui bôi lên cho anh.”
Trì Yến khép mắt xuống, hai giây sau mới mở ra khôi phục bộ dáng tỉnh táo trước đây, anh xoay người cùng Mạch Đương mặt đối mặt. Mạch Đương đang cúi đầu cầm tăm bông thấm nước thuốc, sau khi thấm, cậu vẫy vẫy tay ý bảo Trì Yến tới gần chút.
Trì Yến sát lại gần, hơi nghiêng mặt, lộ ra chỗ bị trầy trên má trái cho cậu.
Mặt Trì Yến bị thương ở khóe miệng cùng khóe mắt, may mà vết thương không lớn, cũng sẽ không để lại sẹo, nếu không gương mặt đẹp zai đến trời nộ người oán này sẽ giảm bớt đi.
Mạch Đương đặt tăm bông thấm nước thuốc lên khóe miệng Trì Yến, động tác của cậu rất thuần thục, cẩn thận từng ly từng tý bôi lên, tránh cho nước thuốc chạy vào trong miệng Trì Yến, sau cùng cậu còn lại gần thổi hai cái.
Động tác này của Mạch Đương hoàn toàn là vô tâm, trước đây cậu đều tự mình bôi thuốc cho mình, đây là lần đầu tiên giúp người khác bôi thuốc, thổi hai cái cũng là học được trên TV, lại xem nhẹ động tác như vậy là làm với con nít, mà cậu cùng Trì Yến đều là nhóm người lớn trên 1m8, vừa thổi xong hai người đều sửng sốt, bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Trong phòng khách an tĩnh cực kỳ, Mạch Đương dường như lại cảm nhận được loại cảm giác lần trước ôm Trì Yến trên xe đạp, trái tim cậu bắt đầu nhảy “bùm bùm” không ngừng, trước mắt chính là khóe miệng Trì Yến, chỉ cần cậu hơi hướng về phía trước mấy cm liền có thể chạm vào nó.
Không biết hôn lên nó sẽ là cảm giác gì, có phải sẽ có chút lạnh, giống tính cách Trì Yến hay không. Mạch Đương miên man suy nghĩ, lý trí giống như khối băng dùng để giúp Trì Yến tiêu xưng lúc nãy, chậm rãi tan rã, du͙© vọиɠ từng bước chiếm cứ.
Hôn một cái đi, anh là người mình nhớ lâu như vậy, khó khăn biết bao mới có thể tiếp cận gần đến thế.
Mạch Đương nghĩ vậy, cậu liền thật sự làm vậy, chỉ có điểu Trì Yến phản ứng lại nhanh hơn cậu, hơi kéo ra chút khoảng cách giữa hai người, nói: “Coi tôi là Trì Bảo sao?”
Tuy rằng bình thường Mạch Đương cà lơ phất phơ không nghiêm không chỉnh, nhưng vừa rồi cậu thật sự muốn hôn Trì Yến, mà Trì Yến kéo ra khoảng cách tựa như động tác cự tuyệt khiến cậu có chút xấu hổ, nghe được lời anh nói liền theo bậc thang bước xuống: “Ha ha, anh cũng là Trì Bảo, đại Trì Bảo.” Nói rồi cúi đầu thấm nước thuốc, cũng không chú ý tới mang tai hơi hơi ửng đỏ của Trì Yến.
Đại Trì Bảo, đại cật bao.
(Trì Bảo lớn, ăn bao lớn)Thật khó nghe. Trì Yến xùy cười một tiếng, nói: “Bôi xong chưa?”
“Còn khóe mắt, anh cúi đầu xuống chút.” Mạch Đương nói.
Trì Yến phối hợp cúi đầu, lần này Mạch Đương bôi rất nhanh, hai ba cái liền bôi xong. Cậu ném tăm bông vào thùng rác, đang chuẩn bị đậy nước thuốc lại, Trì Yến vươn tay cầm lấy nước thuốc trong tay cậu.
“Đổi thành tôi giúp cậu.” Trì Yến rút tăm bông ra.
“Tui? Tui không sao đâu.” Mạch Đương khoát tay, “Mấy tên đần kia không làm tui bị thương được.”
“Thật sao? Những chỗ khác trên người có bị thương không?” Trì Yến hỏi.
“Tui thật sự…” Mạch Đương đang nói chợt ngừng lại, nhìn chằm chằm tăm bông cùng nước thuốc trên tay Trì Yến, ánh mắt lóe lên.
Nam thần nói muốn giúp mình thoa thuốc! Thoa thuốc! Thoa thuốc! Tự anh giúp mình thoa thuốc?!
“Cậu thật sự không sao?” Trì Yến thấy cậu không nói lời nào, thần sắc lại bắt đầu bay lên mây, liền hỏi lại một lần.
“Không!” Mạch Đương lập tức lắc đầu, mặt đầy nghiêm túc, “Tui thật sự bị thương rất nghiêm trọng, mời anh giúp tui thoa thuốc.” Nói rồi hai tay vén lên liền cởi T-shirt trên người mình xuống, sau đó ngã người ra sau, nằm vật xuống trên salon.
Trì Yến: “…”
Mạch Manh: “…”
Nhìn Mạch Đương nằm ngang một bộ dáng “Mau tới đè tui”, khóe miệng Trì Yến giật giật, một tay chống trên salon, cúi người kiểm tra xem trên người Mạch Đương có bị thương hay không.
Làn da Mạch Đương vô cùng trắng, bởi vì bình thường ngoại trừ giờ học tất yếu, hầu như cậu đều chết dí ở nhà gõ chữ hoặc chơi game, ăn cũng phần lớn là gọi bên ngoài, trường kỳ như vậy làn da của cậu dưỡng thành một loại trắng không bình thường, chính bởi vì như thế, hai điểm trên ngực cậu lộ ra vô cùng nổi bật.
Ánh mắt Trì Yến dừng một giây trên hai điểm kia, lại nhìn về hướng khác, tốc độ nhanh đến gần như có thể xem nhẹ, Mạch Đương tự nhiên cũng không phát hiện, cậu nằm trên ghế salon từ từ nhắm hai mắt đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc được Trì Yến đích thân thoa thuốc cho, đầy đầu đều là hình ảnh ngón tay Trì Yến giống như ngón tay cậu vừa rồi từng chút một sờ qua thân thể cậu.
Ngón tay Trì Yến thon dài mạnh mẽ, từng chút ma sát làn da mình, vuốt ve qua lại, ma sát, vuốt ve, ma sát, sau đó nóng lên, nóng lên, nóng lên, nóng nóng nóng nóng nóng!!!
Móa nó, thật sự nóng quá đi! Vì sao đã tháng 11 rồi còn nóng như vậy!! Mạch Đương bổ não hình ảnh nóng đến ra lửa, lửa này chỉ có Trì Yến có thể dập.
Trên người Mạch Đương theo như lời cậu không có vết thương nghiêm trọng gì, chỉ có mấy chỗ trầy da nhỏ thôi, Trì Yến bôi chút thuốc lên miệng vết thương cho cậu liền coi như xong việc, động tác lưu loát còn chưa đủ để Mạch Đương tuốt một lần, trong lòng cậu có chút hối hận, cảm thấy vừa rồi hẳn là nhường mấy tên đần kia một chút, chừa trên người chút vết thương để Trì Yến mỗi ngày đều giúp mình thoa thuốc.
Vết thương trên người hai người đều xử lý xong, Mạch Đương đi mở nước ấm chuẩn bị giúp Mạch Manh tắm rửa, sau khi mở nước cậu liền gặp khó khăn, bởi vì cậu chưa từng tắm cho mèo, chỉ có thể xin giúp đỡ: “Anh biết không?”
“…” Trì Yến chần chờ một chút, “Tôi chỉ nuôi một ngày, mèo liền bị đưa đi.”
Được rồi, thì ra hai người đều là lần đầu tiên. Mạch Đương nhìn Mạch Manh ngồi xổm bên chân, vẻ mặt khó chịu với chuyện tắm rửa, nghĩ rằng một hồi nếu không cẩn thận làm nó bị sặc nước, khẳng định lại bị nó đập một vuốt.
“Vậy làm sao giờ? Nếu không trực tắm tắm luôn đi?” Mạch Đương ôm Mạch Manh đến, đặt phía trên chậu nước, Mạch Manh kêu một tiếng, bốn chân đẩy tay cậu ra, kể cả đuôi cũng cuốn tới.
“Cậu chờ chút, tôi lên mạng tìm giáo trình.” Trì Yến nói xong liền đến phòng khách lấy di động.
Bình thường Mạch Đương nhìn quen bộ dáng kiêu ngạo của Mạch Manh, hiện tại không khỏi bị dáng vẻ như lâm đại địch này của nó làm cho tức cười, ý đồ xấu túm lấy nó đặt vào trong chậu, chân trước vừa đυ.ng tới nước lại kéo lên, đem Mạch Manh dọa đến kêu to vài tiếng, muốn dùng móng vuốt cào cậu, lại sợ ngã xuống.
“Thì ra mày sợ nước.” Mạch Đương dùng một tay còn lại gãi gãi lỗ tai Mạch Manh.
“Meo! Meo!” Mạch Manh gào lên hai tiếng về phía cậu, tư thế kia như là nếu Mạch Đương dám ném nó xuống nó liền liều mạng vậy.
“Sợ nước cũng phải tắm, trên người mày sắp bẩn như thùng rác rồi.” Mạch Đương ghét bỏ nói, “Có điều mày yên tâm, tao sẽ không để mày bị chìm, mày ngoan chút.”
“Meo!!” Bán manh dùng đuôi quét cậu một cái.
“Đừng cáu kỉnh.” Mạch Đương bắt lấy đuôi nó.
“Meo meo meo!”
Trong lúc một người một mèo giằng co thì Trì Yến mang di động lại, nói với Mạch Đương: “Chờ chút, tốc độ hơi chậm.”
Mạch Đương đến gần xem thử, nói: “Anh dùng 3G bảo đảm chậm, mật khẩu wifi là Mạch Đương Đương 0101.”
Mạch Đương Đương, maidd, nghe giống như là Mạch đệ đệ, quả thật là phong cách nhất quán của Mạch Đương.
“0101 là sinh nhật cậu?” Lúc Trì Yến nhập pass hỏi.
“Đúng vậy.” Mạch Đương lười đặt pass, liền tùy tiện viết một cái dễ nhớ.
“Là một ngày tốt lành.” Trì Yến nói.
Tay gãi mèo của Mạch Đương dừng lại chút, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, nói: “À, là vô cùng tốt.”
Nụ cười này của cậu không giống nét cười vô tâm vô phế bình thường, mang theo chút hoài niệm, còn có mềm mại rõ ràng, như là nghĩ tới điều gì khiến cậu cảm thấy vô cùng tốt đẹp, làm cho Trì Yến không khỏi chăm chú nhìn thêm.
Vào wifi rồi tốc độ đường truyền nhanh hơn nhiều, Trì Yến rất nhanh liền tìm được video dạy mọi người giúp mèo tắm rửa trên mạng.
Bởi vì mèo sợ nước, cho nên tắm cho nó phải rất cẩn thận, phòng ngừa nó bị sặc nước. Mạch Đương nhìn video, cảm thấy nhức đầu, tắm rửa cho trẻ con cũng không phiền toái như vậy.
“Để tôi cho.” Trì Yến nhìn vẻ mắt xoắn xuýt của cậu, cười khẽ một tiếng, đưa tay tiếp lấy Mạch Manh trên tay cậu thả vào trong nước.
Mạch Manh vừa vào trong nước liền nhào lên, tứ chi cùng sử dụng muốn nhảy từ trong nước ra ngoài, Mạch Đương vội vàng vươn tay hỗ trợ đè nó lại, Trì Yến thì dùng một tay giữ lấy nó, không để nó trực tiếp chìm trong nước, một tay gãi cằm nó, nhẹ giọng trấn an.
Tuy rằng lần đầu tiên Trì Yến tắm cho mèo, có điều kinh nghiệm gãi mèo của anh lại phong phú, dưới sự trấn an của anh, Mạch Manh dần dần yên tĩnh lại, có lẽ là biết không nguy hiểm, nó ngoan ngoãn dùng hai chân giẫm vào đáy chậu, sau đó dùng hai chân trước nhoài người trên tay Trì Yến, để Trì Yến giúp nó rửa sạch lông tóc trên người.
Mạch Manh đã lâu không tắm, lông trên người rất nhiều chỗ đều bết lại hoặc dính vào không ít thứ, Mạch Đương cùng Trì Yến tốn không ít công sức mới hoàn toàn tẩy sạch nó.
Dùng tay vắt bớt nước trên người Mạch Manh, Trì Yến đặt nó lên khăn lông Mạch Đương trải trên đầu gối, Mạch Đương dùng khăn bọc nó lại, giúp nó lau lông trên người.
“Có máy sấy không?” Trì Yến hỏi.
“Có, trên kệ để đồ bên cạnh cửa sổ trong phòng, anh đi vào liền thấy.” Mạch Đương vừa giúp Mạch Manh lau lỗ tai vừa nói.
Trì Yến nói câu “Tôi đi lấy” liền đến phòng Mạch Đương, anh đi vào liền thấy kệ gỗ cạnh cửa sổ, đi qua tìm được máy sấy chuẩn bị đi, ánh mắt lại bị bóng rổ dưới đáy kệ hấp dẫn lực chú ý.
Đó là một quả bóng rổ thoạt nhìn rất cũ kỹ, màu sắc có chút bụi, lớp sơn trên mặt bóng cũng tróc ra không ít, anh liếc mắt một cái liền nhìn ra được là vì thường xuyên ma sát với mặt đất tạo thành.
“Tui không biết chơi cái này.”
Lời Mạch Đương nói lần trước lúc chơi máy ném rổ ở Video Games City vang lên bên tai. Trì Yến lại nhìn quả bóng rổ bên dưới, cầm máy sấy ra khỏi phòng.