Chương 42: Không ai có thể nhịn

Dương Yến trong lòng kinh ngạc, nhưng biết bây giờ không phải lúc, chờ Phương Tinh Nghị cùng mấy người đàn ông chào hỏi, định ngồi xuống ở một bên, một bóng người xinh đẹp vụt qua.

"Cô La, cô ở đó."

Tưởng Song Kỳ đem túi đặt ở bên trái Phương Tinh Nghị chiếm chỗ, cô ta ngồi ở phía bên phải anh, để cho Dương Yến đến ngồi chỗ trưởng phòng La, tựa như rất sợ cô đoạt mất Phương Tinh Nghị.

Dương Yến mi tâm giật giật, chịu đựng không nổi nóng, đi đến chỗ trưởng phòng La kia ngồi.

Cô làm được!

"Kỳ Kỳ tương đối nghịch ngợm, tiểu La anh đừng để ý." Chờ Dương Yến tới, trưởng phòng La cười nói: "Ngồi với tôi như vậy cũng tốt, hai ta trò chuyện."

Dương Yến thấp giọng nói: "Tiểu tổ tông của tổng Gíam đốc Phương, tôi nào dám chọc."

"Ha ha, cô cũng nhìn ra tổng Gíam đốc Phương rất cưng chiều cô ấy sao?"

"Không phải sao?" Dương Yến không biết vì sao cười: "Anh nhìn cô ấy cầm túi chiếm chỗ ngồi, tổng Gíam đốc Phương cũng dung túng."

Hơn nữa cô chưa từng thấy Phương Tinh Nghị đánh Tưởng Song Kỳ, chỉ mắng mà thôi.

Trưởng phòng La gật đầu một cái: "Đúng vậy, cô Kỳ Kỳ là một tay tổng Gíam đốc Phương bồi dưỡng, mặc dù nghịch ngợm một chút, nhưng rất lợi hại, nếu không tổng Gíam đốc Phương sẽ không mãi giữ cô ấy ở bên cạnh cưng chiều."

Lợi hại chỗ nào, diễn xuất sao?

Thật ra thì không cần Dương Yến hỏi, phía sau cô cũng đã nhìn ra.

Mấy người đàn ông tóc vàng nói tiếng Anh, không cần Dương Yến và trưởng phòng làm gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó, nhìn Phương Tinh Nghị cùng mấy người đàn ông nói chuyện hợp tác.

Tưởng Song Kỳ thay đổi vẻ yếu ớt, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Phương Tinh Nghị, chỉ cần một ánh mắt Phương Tinh Nghị, đã khiến cô ta mở miệng nói chuyện phiếm cùng mấy người kia.

Cô không chỉ biết tiếng Anh, mà còn nói giọng Luân Đôn, giọng mềm mại, cử chỉ tự nhiên hào phóng, cũng không ngượng ngùng, thỉnh thoảng nói vài chuyện cười chọc cười mấy người thương nhân.

Dương Yến sau khi xem xong, trong lòng có thất vọng.

Tưởng Song Kỳ mặc dù xinh đẹp, nhưng ở phương diện nói chuyện làm ăn rất có thiên phú, người vừa đẹp, giọng lại mềm mại, quả thật có tư cách để cho người khác cưng chiều.

Vốn là vận nói chuyện cửa ra chuyển hàng hóa, song phương cũng hỗ trợ, cùng có lợi hợp tác, nửa giờ đã nói xong rồi, thời gian còn sót lại ăn cơm, trò chuyện một chút những thứ khác.

Trường phòng La thấp giọng nói: "Tiểu Dương, đi ra ngoài trò chuyện một chút đi."

"Được."

Dương Yến biết trưởng phòng có chuyện không tiện nói ở trong phòng, liền theo anh cùng nhau ra sân banh.

Lúc này sân bóng không có mấy người, nhân viên làm việc cầm bóng đưa cho trưởng phòng La, trưởng phòng La tùy ý đánh mấy gậy, lúc xuống đầu đã đầy mồ hôi.

Dương Yến đem khăn lông đưa tới, cười nói: "Trưởng phòng thật lợi hại, có thể đánh được đến bên kia trên sân cỏ."

"Người già rồi, gofl cũng không chơi được." Trưởng phòng La cầm khăn lông lau qua mồ hôi, cười ha hả nói: "Sắp tới tôi phải đến chi nhánh New York, chuyện này cô biết chưa?"

"Biết, nhưng anh không phải là không thích xuất ngoại sao?"

Trước công ty cũng muốn để cho trưởng phòng La đến chi nhánh nhánh New York, nhưng trưởng phòng La từ chối, nói con gái anh ta còn nhỏ, sợ mấy tháng một lần trở về sẽ ảnh hưởng tình cảm với con gái.

"Tổng Gíam đốc Phương tự mình ra lệnh, có thể không đi sao?" Trưởng phòng than thở: "Hơn nữa bên kia thiếu người, chức cao chỉ tuyển mấy nhân viên ngoại tịch, còn lại đều là người chúng ta bổ túc."

Dương Yến gật đầu một cái, cái này cô biết.

Không chỉ nhà họ Phương, thương hiệu xếp hạng tài chính toàn cầu, hoặc công ty làm nghiên cứu khoa học lớn, chức vụ cao đều dùng người của mình, tuyển mấy nhân viên ngoại tịch cho bên ngoài nhìn thôi.

"Cô cũng biết, sau khi tôi đi, bộ phận phiên dịch cần một người lãnh đạo." Trưởng phòng gõ gậy golf trên đất một cái: "Tôn Phó tổng định phái người trên xuống bộ phận phiên dịch."

Dương Yến trầm mặc một hồi, hỏi: "Trưởng phòng nghĩ thế nào?"

"Tôi đương nhiên không muốn, ông ta phái người đến bộ phận phiên dịch, nhất định sẽ làm loạn cả phòng. Trong ngành, cô và Khương Tĩnh năng lực vượt trội, nhưng không thể chọn Khương Tĩnh."

"Bởi vì cô ta là người của Phó Tổng Cao." Dương Yến thông minh, cô cũng biết một ít chuyện: "Năng lực tôi vượt trội, lại không bối cảnh, ngồi lên chỗ đó, sẽ không có tình huống bất lợi đối với công ty."

Thật ra thì từ khi Phương Tinh Nghị trở về nước, thường xuyên đi ra vào công ty, Dương Yến cảm thấy không đúng, hôm nay, Phương Tinh Nghị lại không để ý ý của trưởng phòng mà điều anh ta đi New York.

Trưởng phòng ừ một tiếng: "Tiểu Dương chắc cô biết, tổng Gíam đốc Phương là con nuôi nhà họ Phương. Người không phải trong gia tộc nắm trong tay công ty, dù là năng lực anh ta vượt trội, những người Phương gia cũng sẽ không dùng."

Dừng một chút, anh ta vỗ hai cái lên vai Dương Yến: "Dù là trong lòng cô không muốn, cái chỗ này tôi cũng muốn cô ngồi, trừ cô, những người khác tôi không tin được."

"Trưởng phòng biết, tôi không có dã tâm gì." Dương Yến nhấp môi dưới: "Tôi đối với chỗ ngồi không có hứng thú, chỉ muốn kiếm ít tiền nuôi mình, không muốn cuốn vào cái gì đấu tranh nội bộ."

Nhà giàu có đấu tranh nội bộ, nào có thể thực sự rút lui?

Cô vốn là không muốn liên quan đến Phương Tinh Nghị, nhưng là bị anh lừa không có cách nào, chỉ có thể đáp ứng, giúp anh thương lượng hợp tác, nhưng nhà họ Phương như thế nào, cô không có hứng thú.

"Tôi biết, nếu không cũng sẽ không nâng đỡ cô như vậy." Trưởng phòng La trầm mặc, lại mở miệng: "Tiểu Dương, cô coi như bảo vệ ngành mình làm đi."

"Tôi sẽ nói một chút với tổng Gíam đốc Phương, để cho cô tạm ngồi vào chỗ của tôi, cô ngồi trước, tôi tìm được người sau đó sẽ nói với cô, cô cũng có thể buông tay, như thế nào?"

Dương Yến không trả lời ngay.

Nếu như một năm trưởng phòng La không tìm được người, thì cô phải ở đó một năm sao? Một tháng là có thể phát sinh rất nhiều biến hóa, chứ nói chi là một năm.

Suy tính mãi, Dương Yến vẫn đáp ứng: "Được, nhưng không phải tôi vì công ty, tôi vào ông ty lâu như vậy, trưởng phòng giống như thầy giáo dạy tôi rất nhiều, coi như giúp anh một chuyện."

Trưởng phòng La lộ ra nụ cười thư giãn: "Vậy tôi an tâm rồi."

"Không phải nói sẽ không đánh golf sao, tại sao lại chạy tới sân bóng?" Hai người đang nói, bên kia Tưởng Song Kỳ đi tới, mở miệng đã giễu cợt Dương Yến.

Dương Yến bỏ qua một bên đầu, lười để ý cô ta.

Người như Tưởng Song Kỳ thì nên phớt lờ, càng để ý thì càng nhảy cao.

Quả nhiên, Tưởng Song Kỳ thấy Dương Yến không để ý tới mình, hừ một tiếng, để cho nhân viên làm việc lấy túi cầu tới, Phương Tinh Nghị thì cùng mấy người hợp tác tìm một chỗ ngồi xuống uống trà.

Tưởng Song Kỳ hôm nay mặc đồ thể thao màu hồng, mềm mại dễ thương, lúc đánh bóng buột tóc lại, ra sân như biến thành người khác vậy, hết sức chuyên chú.

Cô ta vẩy gậy, một quả bóng hung hăng đánh ra, quả cầu trắng bay đến bên kia sân cỏ, mấy thương nhân hợp tác rối rít vỗ tay khen ngợi, Phương Tinh Nghị môi mỏng nhếch lên, cũng cười một tiếng.

Tưởng Song Kỳ hất cằm một cái với Dương Yến: "Sở thích gofl, người như cô không hiểu được."

"Phải không, vậy tôi thật sự muốn thể hiện một chút." Nhiều lần bị khıêυ khí©h, Dương Yến cũng có chút căm tức: "Trưởng phòng, gậy này có thể mượn chứ?"

Trưởng phòng cười nói: "Hiệu bình thường này không so với của cô Kỳ Kỳ được, chắc đánh không ra xa lắm đâu."

"Không sao."

Dương Yến hai ba năm không sờ qua gậy golf, có chút không quen tay, mới vừa đi lên còn không tìm được tư thế chính xác, bên kia Tưởng Song Kỳ không khách sáo giễu cợt cô: "Không cần cứng rắn chống đỡ."

Trưởng phòng La làm mẫu cho Dương Yến.

Dương Yến nắm chặt gậy golf, hít thở sâu, hung hăng vung cánh tay, gậy đánh chính xác vào quả cầu nhỏ, quả cầu màu trắng nhỏ bay ra ngoài, đập về phía rất xa sân cỏ.