Chương 40: Người phụ nữ mệnh tốt nũng nịu

“Phương Dịch Chung nɠɵạı ŧìиɧ, chẳng lẽ cô không nɠɵạı ŧìиɧ? Còn đường hoàng trước mặt phóng viên, đêm đó rõ ràng anh Nghị ôm cô đi khách sạn, hai người ở trong khách sạn cả đêm!”

Trong lòng Dương Yến khϊếp sợ, cô không nghĩ tới Tưởng Song Kỳ biết việc này, nhưng cô nhanh chóng bình thường, hiểu rõ có điểm đáng ngờ: “Mấy tấm ảnh kia, cô đưa cho Tần Mai Nghi?”

Nếu thế có thể hiểu vì sao trong ảnh chụp sau lưng Phương Tinh Nghị.

“Là tôi thì sao? Tôi không quen nhìn hạng đàn bà như cô!” Tưởng Song Kỳ cũng không che che giấu giấu: “Thủ đoạn dơ bẩn! Cô cho là lên được giường anh Nghị, anh Nghị sẽ thích cô à?”

Dương Yến nghe cô ta nói thế thì tức.

Đêm đó cô gặp Phương Dịch Chung nɠɵạı ŧìиɧ, sau đó một mạch đi ra quán bar, vốn định tùy tiện tìm người đẹp mắt dễ nhìn, khéo thế nào nhận ra Phương Tinh Nghị, chú Phương Dịch Chung.

Cô mượn rượu bổ nhào lên người chú Phương, làm xằng làm bậy, nhưng hôm sau tỉnh lại đã hối hận, muốn nói chuyện với Phương Tinh Nghị, không ngờ chú Phương muốn tìm cô hỗ trợ việc làm, còn liên tiếp giúp đỡ cô.

Gì mà cô thông đồng với Phương Tinh Nghị, Phương Tinh Nghị cũng không vô tội đâu!

“Bị tôi nói trúng rồi, không dám nói nữa?” thấy Dương Yến không nói câu nào, Tưởng Song Kỳ càng kiêu ngạo: “Không chỉ cô đâu, em gái cô cũng chẳng phải mặt hàng tốt lành gì!”

“Em gái cô không biết leo lên giường ai, không chỉ lấy tài nguyên của tôi, vị trí người đại diện của tôi, còn dám tuyên chiến với tôi! Tôi sợ gây chuyện bị anh Nghị trách mắng, không thì cũng cho em gái cô khốn đốn trong giới giải trí!”

Ánh mắt Dương Yến phát lạnh, buông tay ra bắt lấy tay phải của cô ta, một cái tát văng đến “bốp” một tiếng đánh cho Tưởng Song Kỳ ngớ người.

Tưởng Song Kỳ run run sờ lên hai má, mở to mắt nhìn Dương Yến: “Cô, cô đánh tôi?”

“Bởi vì cô thiếu đánh.” Mặt Dương Yến không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Cô có Công ty nhà họ Phương làm chỗ dựa, là trách nhiệm của cô, nhưng cô không thể phủ nhận những người khác tự mình cô gắng.”

“Ngay cả anh Nghị cũng không đánh tôi, thế mà cô dám đánh tôi!” Mặc kệ Dương Yến nói gì, Tưởng Song Kỳ bị cái tát của cô làm phát điên, cô ta cố gắng đánh móc sau gáy Dương Yến.

Dương Yến không tránh kịp, ngã trên mặt đất, Tưởng Song Kỳ thét chói tai, dùng sức túm tóc cô, đánh lên mặt cô, cô cũng không chịu yếu thế, hai người quấn lấy nhau đánh trên mặt đất.

Tiếng tranh cãi ầm ĩ ở phòng khách cũng khiến Phương Tinh Nghị ở trên tầng chú ý.

Anh thắt dây lưng xong vội vàng vàng xuống tầng, thấy hai cô gái quấn lấy đánh nhau trên mặt đất, Tưởng Song Kỳ giọng cao quãng tám thét chói tai như cái loa, cãi nhau ầm ĩ.

Sắc mặt Phương Tinh Nghị trầm xuống, nặng nề hô: “Các người đang làm cái gì vậy!”

“Hu hu, anh Nghị!” Thấy Phương Tinh Nghị xuất hiện, Tưởng Song Kỳ té trên đất đứng dậy, cho anh xem nửa bên mặt thũng vào: “Người đàn bà này đánh em! Anh cũng không nỡ đánh em, thế mà cô ta đánh em!”

Nước mắt cô ta chảy đầm đìa.

Phương Tinh Nghị thấy cô ta chật vật khó nhìn, nửa bên mặt còn sưng lên, thay cô ta lau nước mắt, nhìn về phía Dương Yến.

“Cô Dương, giải thích chút đi.”

Dương Yến đứng đó khiêm tốn, chậm rãi nói: “Là cô Tưởng vô lễ, mắng tôi còn mắng em gái tôi, cô ấy ra tay với tôi trước, tôi mới đánh.”

“Cô nói dối, tôi vốn không đánh cô!” Dù sao Phương Tinh Nghị không thấy, Tưởng Song Kỳ cắn chết không thừa nhận: “ Là cô lấy tay tôi đánh, cô không biết xấu hổ!”

“Kỳ Kỳ!” Phương Tinh Nghị quát lớn, ánh mắt âm trầm: “Có phải giống như cô ấy nói không.”

“Không phải!” Tưởng Song Kỳ dậm chân, thấy áo tắm trên người anh, bắt đầu nói sang chuyện khác: “Anh Nghị anh không phải nói không thích cô ta sao, vì sao cô ta ở đây? Còn mặc hở như thế!”

“Cô Tưởng, phiền cô mở to hai mắt nhìn, ai mặc hở?” Dương Yến chỉ vào bộ ngực trên người: “Ngực đã mặc đồ bên trong, trên người trừ hai tay tôi lộ ra ngoài, còn hở chỗ nào?”

“Muốn nói hở, tôi còn không bằng cô Tưởng. Cô Tưởng mặc đồ ngắn tay hở bụng, còn mặc quần đùi, quần dài như tôi không so được với cô.”

Tưởng Song Kỳ hung dữ trừng mắt nhìn cô: “Cô câm miệng, chỗ này không có phần cô nói chuyện!”

“Đây là nhà Tổng Giám đốc Phương, tôi không có phần nói, Tổng Giám đốc Phương có.” Dương Yến ôm ngực mỉm cười.

“Cô!”

“Đủ rồi.” Phương Tinh Nghị cắt ngang cuộc khắc khẩu giữa hai người, sắc mặt âm trầm như mực.

Tưởng Song Kỳ dậm chân một cái, kéo tay Phương Tinh Nghị: “Anh Nghị, rõ ràng em không bắt nạt cô ta, là cô ta tát em, anh phải thay em làm chủ.”

“Em phải không bắt nạt cô ấy thật, nói nặng lời thì cô ấy cũng không thể đánh em được.” Phương Tinh Nghị không thấy quá trình, nhưng anh biết tính Tưởng Song Kỳ: “Lần này dù…”

“Anh Nghị!”

Phương Tinh Nghị sẵng giọng quét mắt ra sau, Tưởng Song Kỳ không dám làm ầm, thở hổn hển chu môi.

“Cô ấy là nhân viên Công ty nhà họ Phương, qua đây giúp anh xử lí công việc thôi.” Phương Tinh Nghị quét qua đám hỗn độn ở cửa: “Bánh ngọt em mang tới? Tự em xử lý sạch sẽ đi.”

“Em không cần! Không cần!” Vẻ mặt Tưởng Song Kỳ không vui: “Phải để cô ta rửa sạch, nếu cô ta không mở cửa dọa em, bánh ngọt cũng không rơi xuống.”

Khóe miệng Dương Yến giật giật.

Ồ, tôi còn muốn nói cô dọa tôi mới đúng!

“Kỳ Kỳ, vẫn câu cũ, anh không muốn nói lần thứ hai.” Sắc mặt Phương Tinh Nghị càng âm trầm: “Thời gian em bị cấm cửa còn chưa hết đã chạy qua chỗ anh, anh chưa tính sổ với em đâu.”

“Biết rồi, em dọn là được.” Tưởng Song Kỳ không dám cãi, oan ức đi dọn rác.

Dương Yến phủi phủi ngực.

Có trời mới biết cô khẩn trương bao nhiêu, biết Phương Tinh Nghị chiều chuộng Tưởng Song Kỳ, sợ anh thay Tưởng Song Kỳ dạy dỗ mình, may là Phương Tinh Nghị không che chở Tưởng Song Kỳ mù quáng như thế.

Cô tới phòng bếp đóng gói đồ ăn, chạy đi nói với Phương Tinh Nghị: “Tổng Giám đốc Phương, ngày mai tôi qua tiếp.”

Tưởng Song Kỳ cạnh cửa trừng mắt liếc cô một cái: “Khỏi cần cô tới, để Trợ lý Tư qua đây!”

Cô ta rất ghét người phụ nữ này!

“Kỳ Kỳ, không được hỗn.” Phương Tinh Nghị trách cứ, rồi gật đầu với Dương Yến: “Đi đường cẩn thận.”

Dương Yến gật đầu.

Xuống cầu thang, Dương Yến không nhịn được quay đầu lại, nhìn thấy Tưởng Song Kỳ quỳ bên cửa, oan ức rơi nước mắt, khóc lóc kể lể Phương Tinh Nghị không thương cô ta, sau đó Phương Tinh Nghị đi ra.

Phương Tinh Nghị lau nước mắt cho cô ta, để cô ta đi rửa tay, còn anh gọi điện cho người dọn vệ sinh đến.

Dương Yến bỗng rất hâm mộ.

Cô có thể nhìn ra, Phương Tinh Nghị thương Tưởng Song Kỳ thật, dù Tưởng Song Kỳ làm ầm thế nào, cũng chỉ răn dạy qua miệng, thấy cô ấy rơi nước mắt thì không để cô ấy làm nữa.

Vận may của Tưởng Song Kỳ rất tốt, có Công ty nhà họ Phương đỡ cho, còn có người nuông chiều như thế.



Sáng sớm hôm sau, Dương Yến tới công ty xử lý chuyện công tác trước, lúc mười giờ tới nhà Phương Tinh Nghị, không ngờ Tưởng Song Kỳ đã đứng trước cửa cầu thang chơi di động.

Cô ta không phải là sao Kim đúng chứ? Ngồi chồm hỗm ở đây làm gì, mà không cần thông báo gì à?

Dương Yến cân nhắc, cho rằng Tưởng Song Kỳ không phát hiện đi lướt qua cạnh cô, lấy thẻ mở cửa cảm ứng.

“Này, cô có thẻ mở cửa?” Tưởng Song Kỳ cất di động đứng dậy, trừng mắt lạnh với Dương Yến: “Thẻ mở cửa trừ trợ lý Tư, anh Nghị ngay cả tôi cũng không cho, không phải là cô trộm đấy chứ?”

Lời nói chua chát.

Mấy lần cô năn nỉ với Phương Tinh Nghị, muốn xin thẻ mở cửa, nhưng Phương Tinh Nghị không cho, hết lần này tới lần khác người phụ nữ này lại có!