Chương 11: Suy nhược và nghỉ ngơi
Hôm sau, Giản Ưu đưa Terry đến bệnh viện C, cứ nghĩ hôm nay Cận An rất có thể sẽ được xuất viện, dẫu sao thì cũng chỉ rửa dạ dày thôi, nhưng cô thật không ngờ, khi cô vào phòng lại trông thấy Cận An càng yếu hơn, lúc này anh vẫn đang ngủ, nhưng sắc mặt cực kỳ thiếu sức sống, trên trán còn có một lớp mồ hôi mỏng, so với hôm qua quả thật như hai người.
Giản Ưu bất giác nhíu mày, nghĩ xem đã có chuyện gì. Terry trông thấy Cận An như vậy liền giật mình, cậu đi nhanh tới cạnh giường bệnh, bàn tay nhỏ bé ôm lấy một tay Cận An, phát hiện nó rất lạnh khiến tim cậu thắt lại, cậu quay đầu nhìn Giản Ưu, trông mặt như sắp khóc, nhưng giọng cậu rất nhỏ, chỉ sợ đánh thức Cận An, cậu hỏi Giản Ưu: "Miêu Miêu, chú Ansel làm sao thế ạ?"
Giản Ưu xoa đầu Terrry, vỗ về cậu mới ra khỏi phòng, đi tìm bác sĩ tìm hiểu tình hình, thật khéo làm sao, cô mới đi hai bước đã thấy bác sĩ đến kiểm tra phòng, vì không muốn quấy rầy Cận An nghỉ ngơi, Giản Ưu liền trực tiếp mời bác sĩ nói chuyện bên ngoài.
"Bác sĩ, xin hỏi bệnh nhân 391 bị làm sao vậy?"
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên rất nho nhã, đeo gọng kính vàng, miệng cười mỉm, khiến người ta thấy thoải mái, tin cậy. Ông ta thấy Giản Ưu vừa từ phòng bệnh ra, nghĩ cô có thể là người thân bệnh nhân 391, tự nhiên bằng lòng được hỏi.
"Xin cô đừng quá lo lắng, bây giờ bệnh nhân đã không còn chuyện gì, chẳng qua chúng tôi cũng phát hiện dạ dày cậu ấy không tốt, hẳn đã trải qua hiện tượng nôn mửa kéo dài. Sáng nay bệnh nhân được phát hiện ngất xỉu trong phòng vệ sinh, giống như tối qua đã nôn rất nhiều."
Giản Ưu không biết mình làm sao, nghe bác sĩ nói như vậy, tim cô như có vô số mũi kim đâm, rất khó chịu. Sau khi cô cám ơn bác sĩ mới theo bác sĩ vào phòng.
Cận An đã tỉnh lại, từ giữa hai lông mày của anh như có thể thấy được sự chán nản, dù bây giờ anh đang cười với Terry, nhưng Giản Ưu cảm thấy, anh không còn ấm áp và vui vẻ như hôm qua.
Terry đang ngồi ở mép giường, cơ thể bé nhỏ được Cận An ôm bên cạnh, Terry thấy Giản Ưu, lại thấy bác sĩ cạnh cô, vội nhảy xuống giường, chạy chậm đến bên cạnh bác sĩ, "Chú bác sĩ, chú mau kiểm tra cho chú Ansel đi, tay chú ấy lạnh lắm."
Bác sĩ trông thấy đứa bé đáng yêu như thế, nụ cười càng sâu hơn, trên người toát ra sự hòa nhã, ông ta cúi người xoa đầu Terry mới đến bắp chân ông ta, "Ừ, để chú kiểm tra cho chú Ansel của cháu, không cần lo."
Bác sĩ đến bên giường bệnh, ông ta đeo ống nghe kiểm tra cho Cận An, một lúc sau, ông ta nói: "Không còn vấn đề gì, nằm viện theo dõi thêm một ngày. Nghỉ ngơi thật tốt, không nên ăn những đồ có tính kí©h thí©ɧ."
Cận An nói: "Cám ơn bác sĩ."
Bác sĩ cười gật đầu, đi đến phòng bệnh tiếp theo, nhưng ông ta cũng không quên tiểu thiên sứ Terry, xoa tóc cậu nói: "Anh bạn nhỏ, chú Ansel của cháu bây giờ không sao rồi, nhưng cháu phải đốc thúc chú nghỉ ngơi thật tốt, hiểu không?"
Terry gật mạnh đầu, thiếu chút nữa là thề thốt, cậu cực kỳ lễ phép cám ơn bác sĩ rồi mới leo lên giường, "Chú Ansel, chú không thoải mái thì hãy nói cho Terry biết, từ giờ trở đi, Terry sẽ thành tiểu quản gia tri kỷ nhất của chú, chú cần gì hãy nói với Terry, bảo đảm hoàn thành, cho nên chú hãy nghỉ ngơi thật tốt, mau chóng khỏe lại."
Cận An nhìn Terry chớp mắt, vẻ mặt mong đợi nhìn mình, trong lòng sao có thể không nhũn ra như nước? Ngay cả cảm giác ngột ngạt dường như cũng được ánh sáng Terry mang lại đẩy lùi, anh không cách nào từ chối, cho nên nói: "Được, vậy phải làm phiền Terry rồi."
Terry thấy mình rất có ích, vỗ ngực, cười tươi, sau đó còn bày ra dáng vẻ tiểu quản gia, đứng thẳng lưng, sau đó tay trái đặt sau lưng, tay phải để trước ngực, khom người xuống, giọng điệu trẻ con nói: "Xin ông chủ căn dặn."
Giản Ưu và Cận An đều bị cậu chọc cười. Cuối cùng Giản Ưu quyết định cho Terry ở lại, cô đến nhà Raymon nấu một vài món đồ mang đến, lúc đầu cô nghĩ Cận An sẽ xuất viện, cho nên không mang theo đồ ăn, nhưng bây giờ anh phải tiếp tục nằm viện, hơn nữa nghe được tình huống từ bác sĩ, cô nghĩ mình tự làm đồ ăn thì sẽ tốt hơn, với lại, Cận An là người nước Z, chắc chắn quen ăn đồ nước Z hơn, may là cô biết làm.
Kết quả là, cậu nhóc Terry ở bệnh viện với Cận An, Giản Ưu đi xe về nhà Raymon.
Sau khi Giản Ưu đi không lâu, một người đàn ông cũng đến bệnh viện C, anh ta đứng trước cửa phòng bệnh của Cận An, khi nghe được tiếng trẻ con bên trong, lùi lại một bước, nghiêng đầu nhìn tấm bảng treo trước cửa, tên bệnh nhân trên đó là - Ansel Jin, anh ta không có nhầm.
Cuối cùng người đàn ông vẫn giơ tay lên gõ cửa, cánh cửa nhanh chóng mở ra, người đàn ông sửng sốt, không thấy ai, nhưng lại nghe thấy một giọng nói trẻ con hỏi anh ta: "Chú tìm ai ạ?" Người đàn ông lập tức cúi xuống, à, là tiểu Đậu Đinh [1], anh ta nói: "Chú tìm Ansel."
[1] Nhân vật trong phim hoạt hình "Đồ Đồ tai to"
Terry gật đầu, "Mời vào." Đi đầu dẫn người đàn ông vào phòng. Cận An nghe thấy tiếng đập cửa định nói "mời vào" thì bị Terry ngăn lại, cậu nói đây là việc của tiểu quản gia, phải đi đón khách đến thăm, cho nên mới xuất hiện cảnh vừa rồi.
Người đàn ông cũng không phải tới tay không, anh ta cầm theo một giỏ trái cây rất khéo léo, còn một túi vải lớn đơn giản. Khi anh ta thấy Cận An trên giường liền nở nụ cười sáng lạng, tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt cuồng dã hết sức quyến rũ, anh ta nói: "Ansel, lâu rồi không gặp."
"Tử Duẫn, sao anh lại tới đây?" Cận An thấy người đàn ông tên "Tử Duẫn" đến đây rất kinh ngạc.
Người đàn ông đó tên đầy đủ là Ân Tử Duẫn, tuy ngoại hình cuồng dã hấp dẫn như ngôi sao nhưng anh ta đi theo con đường phía sau màn, là một tác giả lời và nhạc giàu sang có uy tín, cũng đã viết rất nhiều lời ca kinh điển cho Cận An. Anh ta nói: "Hai ngày trước anh vừa đến nước M tìm linh cảm, tối qua anh Lâm có gọi cho anh, nói em nằm viện, cho nên liền nhờ anh đến thăm em, vì vậy anh mới tới."
Terry một mực quan sát Ân Tử Duẫn, nhưng rất ngoan ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện, không có nói leo.
Ân Tử Duẫn chỉ chỉ Terry, hỏi Cận An: "Tiểu Đậu Đinh này là ai? Con trai em à?" Chẳng trách chạy đến nước M, hóa ra là để gặp con trai, thật là cha con tình thâm... Đầu óc của người đàn ông này đã không cách nào dừng lại.
Cận An nhíu mày: "Tử Duẫn, đừng nói lung tung, Terry là bạn em."
"Được rồi." Ân Tử Duẫn nhún nhún vai, cũng biết mình nghĩ nhiều, Cận An là ai, anh ta cũng hiểu, cho nên vừa rồi là do trí tưởng tượng quá phong phú của anh ta. Anh ta ném túi vải cho Cận An, "Này, quấn áo cho em thay đấy. Sao em có thể xui xẻo đến mức gặp ngộ độc thức ăn thế nhỉ?"
Cận An đặt túi lên tủ đầu giường, anh hết sức cám ơn Ân Tử Duẫn đã mang túi quần áo đến, anh vốn cũng không cân nhắc chuyện quần áo, vừa rồi mới nghĩ, định nhờ một y tá nam đi mua giúp, dù sao anh ở đây chỉ biết có Terry và Katrina, nhưng bảo Katrina đi mua quần áo cho anh, nhất là đồ lót, anh thật không mở lời được.
"Có lẽ cái số may mắn của em không tốt."
Ân Tử Duẫn thấy Cận An cười, không khỏi ngẩn ra, anh ta cảm thấy Ansel trước mặt khiến người ta đau lòng. Anh ta đã biết Ansel trước đó, hình như là một năm sau khi Ansel ra mắt, lúc ấy Lâm Trường Ca tìm anh ta để sản xuất album thứ hai của Ansel, "The Time" là ca khúc chính anh ta làm cho album đó, ngụ ý là thời gian mà giới âm nhạc chào đón Ansel.
Khi đó Ansel mới là một thanh niên mười chín tuổi, tuấn tú, xuất chúng, phong thái chững chạc, tất nhiên còn có chút ngây ngô non trẻ, dù sao thì lúc đó anh còn là sinh viên đại học được Lâm Trường Ca tìm đến, chưa từng chân chính tiếp xúc với xã hội này. Còn bây giờ, Ansel trước mắt anh ta là người đã đi qua vòng giải trí mười năm, một người đàn ông hai mươi tám tuổi, trưởng thành, hào hoa phong nhã, xuất hiện vẻ u buồn so với trước, giữa hai lông mày đã có sự uể oải.
"Không, Ansel, cái số may mắn của em rất tốt." Ân Tử Duẫn thậm chí cho rằng người đàn ông này là đứa con cưng của Thượng Đế, từ lúc anh bước vào vòng giải trí, những ngày đầu tiên bước vào giới âm nhạc, anh đã từng bước thành thần, người như vậy thì làm sao vận may lại không tốt?
Cận An cúi đầu, ngăn cản ánh mặt trời, bóng tối chùm lên mặt khiến người ta không nhìn ra được sự phức tạp và khổ sở trong mắt anh, không thấy được khuôn mặt cứng đờ của anh. Chẳng qua khi anh ngẩng lên, vẫn cười với Ân Tử Duẫn, nói: "Tử Duẫn, cám ơn anh đã đến thăm em. Nhưng cũng đừng làm lỡ công việc của anh, ở đây em không quá đáng ngại." Ngụ ý là mời Ân Tử Duẫn đi.
Ân Tử Duẫn tự nhiên nghe ra Cận An đã nói bóng nói gió rất trực tiếp, anh ta còn định nói thêm nhưng phát hiện mình cũng không biết nên nói thế nào. Mặc dù anh ta và Cận An là bạn bè, nhưng trên thực tế, Cận An lại dựng lên bức vách giữa mình và những người khác, trông có vẻ đẩy cái là đổ nhưng thật ra rất chắc chắn. Anh ta đành rời đi, thế nhưng cũng nhắn nhủ Cận An, nếu có chuyện gì nhất định phải liên lạc với anh ta, anh ta sẽ ở lại nước M hai tháng.
Cận An không từ chối ý tốt của anh ta, nhưng anh tự mình biết, anh sẽ không đi tìm người quen, đây cũng là một trong những nguyên nhân anh đến nước M, anh cần ở một nơi xa lạ, một nơi không ai biết anh là Ansel, anh chỉ là Cận An, tuy tên tiếng Anh vẫn là Ansel.
Truyện rất rất hay, đáng đọc. Một tình yêu bình lặng nhẹ nhàng và ấm áp. Cận An ~ Giản Ưu ❤️❤️❤️