*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mike-kun
Vì tránh cho việc phun máu ngay tại chỗ mà chết, Tống Tử Kỳ vội vàng di dời tầm mắt. Cậu vội vàng cúi đầu xuống, lại lơ đãng thấy được bắp đùi ngay dưới khăn tắm của Lương Bá Nhã.
Hai chân của Lương Bá Nhã thon dài mà thẳng tắp, tầm mắt của Tống Tử Kỳ gần như dán vào đùi của Lương Bá Nhã, dời cũng không dời. Hiện tại cậu cuối cùng cũng đã hiểu được, tại sao giới giải trí lại có nhiều nam thần nổi danh nhờ "Chân dài" như vậy.
Đàn ông có dáng người đẹp mà chân còn đặc biệt dài, vốn dĩ đã tự mang theo ba phần đẹp trai. Huống chi còn là người lớn lên vốn đã đẹp trai, có diện mạo cùng dáng người cộng lại, quả thật chính là mọi việc đều thuận lợi.
Ngay khi Tống Tử Kỳ nhìn chằm chằm chân dài của Lương Bá Nhã mà miên man bất định, Lương Bá Nhã bỗng nhiên xoay người lại. Tống Tử Kỳ cho rằng Lương Bá Nhã đã phát hiện ra tầm mắt rình coi của chính mình, liền vội vàng xoay đầu đi chỗ khác.
"Có thể cầm giúp tôi một ít quần áo được không?"
Thanh âm hơi hơi trầm thấp của Lương Bá Nhã vang lên.
Tống Tử Kỳ ngừng một chút, vội vàng gật gật đầu: "Đương nhiên là có thể, để tôi cầm giúp cậu."
Cậu vừa quay mặt sang, liền đối diện với thân trên đang trần trụi của Lương Bá Nhã. Mặt Tống Tử Kỳ nóng lên, vội vàng dời đi tầm mắt, sau đó vươn bàn tay không cầm di động, nhận lấy đống quần áo không cầm hết được trong l*иg ngực của Lương Bá Nhã.
Lương Bá Nhã nhẹ giọng nói cảm ơn, rồi đưa một phần quần áo cho Tống Tử Kỳ.
Tống Tử Kỳ yên lặng nhận lấy quần áo Lương Bá Nhã đưa qua, sau đó, cả người cậu đều cứng lại...... Chờ đã, phía dưới đống quần áo, cái thứ ít vải đó là cái gì?
Từ từ, cái thứ đó sẽ không phải như cậu tưởng tượng đi...... Ha ha hẳn là không có khả năng ha......
Nhưng mà cái thứ có thể dùng từ "Mảnh" để hình dung còn có thể là cái gì a a a!
Tống Tử Kỳ nhịn không được lại dùng tay nhẹ nhàng sờ soạng một chút, cái hình dạng này, cái xúc cảm này...... Không thể nghi ngờ nhất định chính là qυầи ɭóŧ!
Chờ một chút! Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Nói không chừng đây không phải là qυầи ɭóŧ của nam thần mà là của cái mặt hàng Diệp Trọng Nhã thì sao!
Tóm lại! Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Cuối cùng Tống Tử Kỳ vất vả lắm mới bình tĩnh được, thì Lương Bá Nhã cũng đã ôm hết đống quần áo trở lại, Tống Tử Kỳ giống như cô vợ nhỏ, vội vàng dung dăng dung dẻ đi theo.
Sau đó Lương Bá Nhã gấp xong quần áo ở phòng khách rồi đưa đến phòng của ba mẹ hắn, Tống Tử Kỳ yên lặng ôm đống quần áo còn lại đứng ở cửa ngoan ngoãn chờ Lương Bá Nhã.
Rất nhanh, Lương Bá Nhã liền đi ra, ôn nhu nói cảm ơn với cậu, rồi nhận lấy đống quần áo trong tay Tống Tử Kỳ, xoay người đi vào phòng hắn.
Còn chưa kịp hoàn toàn phản ứng từ thanh âm mê hoặc của nam thần, Tống Tử Kỳ ngây ngốc đứng trước cửa phòng của Lương Bá Nhã. Thẳng cho đến khi cánh cửa trước mặt bị "Phanh" một tiếng đóng lại, lúc này cậu mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần ......
Trời má, lượng tin tức xảy ra của cả ngày hôm nay thật sự là quá lớn, cậu thật sự có thể dựa vào hồi ức của đêm nay mà nhấm nháp lại cuộc đời!
▪︎ Không hiểu lắm, nhưng mà tui đoán ý của thụ là hồi ức của ngày hôm nay có thể về già rồi nhấm nháp 😳
Nhưng mà từ từ......
Trong tay của cậu thế quái nào lại còn một thứ hơi mỏng, cái thứ rất ít vải đó?!
Tống Tử Kỳ cúi đầu, mới phát hiện. Vì hồi nãy Lương Bá Nhã lấy đồ từ trong ngực cậu, lại không cẩn thận bị ngón út của cậu câu lấy ...... Cho nên trước mắt mà nói, cái qυầи ɭóŧ kia vẫn còn ở trên tay cậu.
Bị ngón út câu lấy......
Ngón út......
Câu lấy......
Đm!
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra.
Lương Bá Nhã đứng ở cửa phòng, một nửa khuôn mặt bị bao phủ dưới ánh sáng di động của Tống Tử Kỳ, nửa khác lại bị giấu trong bóng tối, cái này khiến cho vẻ mặt của hắn nhìn qua vô cùng cao thâm khó đoán, không thể nắm bắt.
Lương Bá Nhã rũ mi mắt, ánh mắt sâu thẳm, khiến Tống Tử Kỳ sợ tới mức đem lời nói nguyên bản muốn nói ra nuốt trở lại trong bụng.
Sau một hồi, Lương Bá Nhã mới ôn thanh mở miệng nói: "Qυầи ɭóŧ của tôi......"
Tống Tử Kỳ sửng sốt, vội vàng nơm nớp lo sợ trình lên đôi tay: "Xin xin lỗi...... Không cẩn thận liền......"
Lương Bá Nhã yên lặng nhận lấy qυầи ɭóŧ trong tay Tống Tử Kỳ, hắn nhìn Tống Tử Kỳ một cái, lại lần nữa xoay người đóng cửa.
"...... Không chú ý còn ở trong tay tôi......"
Tống Tử Kỳ yếu ớt giải thích, cứ như vậy bị nhốt ở ngoài cửa không chút lưu tình.
Tống Tử Kỳ: "......QAQ"
Tống Tử Kỳ ủy ủy khuất khuất nhìn xuống hai tay của mình ...... Cậu đâu có cố ý đâu! Cậu đâu có muốn trở thành tên biếи ŧɦái trộm qυầи ɭóŧ của nam thần đâu!
...... Từ từ.
Qυầи ɭóŧ của nam thần?!
Cho nên vừa rồi cái qυầи ɭóŧ kia, thật ra là của nam thần?! Cậu thế mà đã tự tay sờ đến qυầи ɭóŧ của nam thần?!!
Tống Tử Kỳ ngây ngốc cúi đầu xuống, nhìn hai tay của mình...... Chính là đôi tay này! Đôi tay đã được nam thần ban phước ĐM! Hôm nay cậu sẽ không rửa tay! Không đúng! Một tuần! Không đúng! Một tháng! Không đúng! Một năm sẽ không rửa tay ngao ngao ngao!
Tống Tử Kỳ lâng lâng đi về phòng của Diệp Trọng Nhã, liền phát hiện Diệp Trọng Nhã đã tìm được cây nến, hơn nữa còn thắp nến rồi.
Nhìn gương mặt của Diệp Trọng Nhã trong ánh nến mờ nhạt, Tống Tử Kỳ không khỏi có chút hoảng hốt. Nói đến cũng thật kỳ quái, rõ ràng ngay từ đầu cậu đã thấy Diệp Trọng Nhã với Lương Bá Nhã không có mấy giống nhau, nhưng mà hiện tại, sau khi quen thuộc cậu ngược lại lại thấy hai người kia càng nhìn càng giống, vừa thấy đã biết đó là hai anh em.
Diệp Trọng Nhã giống Lương Bá Nhã như vậy, nhóc đó ở trên trường nhất định sẽ rất được hoan nghênh đi?
Tống Tử Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Trọng Nhã một hồi, cậu mới dần dần mà phản ứng lại, gãi gãi lòng bàn tay của mình một cái, sau đó Tống Tử Kỳ mở miệng nói: "Nếu đã cúp điện rồi, vậy thì buổi bổ túc hôm nay liền đến đây thôi, anh đi về trước."
Diệp Trọng Nhã nghiêng nghiêng đầu: "Bên ngoài hiện tại vẫn đang mưa to đó, anh xác định là muốn đội mưa đi về sao?"
Tống Tử Kỳ gật gật đầu: "Anh thấy trời chắc sẽ mưa cả đêm, phỏng chừng cả đêm cũng sẽ không ngừng, G đại có gác cổng, anh mà không đi về nói không chừng đêm nay sẽ bị nhốt ở ngoài ký túc xá, đến lúc đó chỉ có thể ngủ ở dưới cầu vượt thôi."
Diệp Trọng Nhã chớp chớp đôi mắt: "Anh có thể ngủ ở nhà em một đêm mà, em không ngại cho anh mượn một nửa cái giường đâu......"
"Sao lại không biết xấu hổ như vậy được." Tống Tử Kỳ yên lặng lắc lắc đầu.
"Nếu anh cảm thấy ngại, có thể lựa chọn lấy thân báo đáp đó......" Diệp Trọng Nhã cười tủm tỉm nói.
Tống Tử Kỳ: "...... Em xem phim thần tượng não tàn nhiều quá rồi đó, không nói nhiều với em nữa, anh phải về đây, hôm nay anh còn chưa thu quần áo đâu."
Khi Tống Tử Kỳ đẩy cửa ra khỏi phòng Diệp Trọng Nhã, thì lại vừa vặn đυ.ng phải Lương Bá Nhã đang đứng ở trước cửa phòng.
Nhìn chiếc dù trong tay Lương Bá Nhã, Tống Tử Kỳ yên lặng nghĩ --
Có lẽ cái này không phải "Vừa khéo" đâu, Lương Bá Nhã là đặc biệt đứng ở đây chờ cậu sao?
"Anh chắc không mang dù đi," Lương Bá Nhã cúi đầu nhìn Tống Tử Kỳ, ôn thanh nói, "Cho anh, tuy mưa lớn như vậy...... phỏng chừng cái dù này cũng sẽ không có tác dụng gì."
Tống Tử Kỳ ngây ngốc nhận lấy chiếc dù Lương Bá Nhã đưa qua, trái tim lại vì hành động lơ đãng này mà đập dồn dập.
"Còn có, đây là áo khoác của tôi," Lương Bá Nhã một bên nói, một bên đưa áo măng tô cho Tống Tử Kỳ, "Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, đã thấp mà còn mưa lớn, mặc vào đi, coi chừng bị cảm đó."
Tai Tống Tử Kỳ hơi hơi nóng nhẹ giọng nói cảm ơn, nhưng trong lòng điên cuồng spam "Ngao ngao ngao nam thần của tui sao lại có thể mê hoặc như vậy!" "Lỗ tai của tui muốn mang thai rồi!"......
Đôi tay run nhè nhẹ nhận lấy chiếc áo khoác còn phảng phất nhiệt độ cơ thể của Lương Bá Nhã, tiểu nhân trong lòng Tống Tử Kỳ tung ta tung tăng chạy mấy chục vòng.
Nam thần vừa mới nói với cậu --
Coi chừng bị cảm đó......
Thật ôn nhu.
Thanh âm của nam thần thật ôn nhu.
Tống Tử Kỳ nhẹ nhàng đem cái áo khoác kia ôm vào ngực, cả người có chút lâng lâng......
Nam thần hôm nay, thật sự rất ôn nhu.
Nhưng vào lúc này, thanh âm của Diệp Trọng Nhã bỗng nhiên lại vang lên: "Anh hai, anh thật gian xảo! Em cũng muốn! Tử Kỳ, đây là áo khoác của em......"
Nhìn vẻ mặt của Diệp Trọng Nhã như đứa trẻ tranh đường, Tống Tử Kỳ yên lặng lựa chọn cự tuyệt: "Không cần, một cái là đủ rồi, hai cái là quá nhiều."
Tử Kỳ?
Sao cậu lại không biết bọn họ từ khi nào lại thân như vậy?
Hơn nữa nhóc hùng hài tử kia sửa miệng từ khi nào a? Gọi thẳng tên của cậu còn chưa tính, không gọi cậu là thầy thì ít nhất cũng phải gọi là anh chứ!
...... Bất quá quan trọng nhất chính là, ai lại muốn mặc một cái áo khoác lông xù trắng bóng chứ, không chỉ ở mũ có hai cái tai thỏ trắng bóng dài nhoằng
, sau mông còn có một cục lông xù đuôi thỏ. Cái áo khoác kia chỗ nào cũng tản ra hơi thở nồng đậm ác ý bán manh của con thỏ nha!
Vẻ mặt của Diệp Trọng Nhã lập tức thất vọng: "Thật sự không cần sao?"
Hắn vô cùng đáng thương nhìn Tống Tử Kỳ, phảng phất như việc Tống Tử Kỳ từ chối hắn là một tội ác tày trời.
Nhưng Tống Tử Kỳ lại lần nữa lãnh khốc cự tuyệt hắn: "Thật sự không cần."
Diệp Trọng Nhã lập tức bày ra vẻ mặt lã chã chực khóc, ngay cả ngốc mao trên đầu cũng héo héo xuống.
"Để tôi đưa anh xuống."
Thời điểm Tống Tử Kỳ đẩy cửa ra, Lương Bá Nhã ở phía sau cậu nói.
"Không...... Không cần, tôi biết đường mà," Tống Tử Kỳ thụ sủng nhược khinh, "Không sao đâu, tôi có thể tự mình đi."
▪︎ Thụ sủng nhược khinh: được sủng ái mà lo sợ.
Lương Bá Nhã nhẹ nhàng cười: "Để tôi đưa anh đi."
Tống Tử Kỳ vội vàng nói: "Thật sự không cần......"
Cuối cùng Lương Bá Nhã vẫn đưa Tống Tử Kỳ xuống, thời điểm hai người đi xuống cầu thang, ở trong không gian tối om. Tống Tử Kỳ một bên cúi đầu để ý cầu thang dưới chân, một bên lại thất thần nghĩ đến chuyện khác.
Ở trong bóng tối, con người ngoại trừ thị giác thì mọi giác quan khác đều được phóng đại vô tận. Tống Tử Kỳ đi ở phía trước, phảng phất như có thể nghe thấy tiếng hô hập bình tĩnh của Lương Bá Nhã, cùng với âm thanh trái tim mình đập loạn nhịp thình thịch thình thịch......
Cậu không chắc Lương Bá Nhã có nghe được trái tim cậu đập hay không.
Ở trong không gian nhỏ hẹp mà tối đen này, Tống Tử Kỳ nghe được tiếng hít thở của hai người hết đợt này đến đợt khác, bên tai dần dần nóng lên. Nhưng vào lúc này, Lương Bá Nhã lại bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng: "Tiểu Trọng hình như rất thích anh."
Tống Tử Kỳ lập tức sửng sốt, suýt chút nữa đã trượt chân lăn xuống, may là Lương Bá Nhã đã ở đằng sau duỗi tay ra, bắt lấy eo của Tống Tử Kỳ, nguy hiểm thật may mà Tống Tử Kỳ không lăn xuống.
Sau khi Tống Tử Kỳ phản ứng lại, liền vội vàng tránh khỏi vòng tay của Lương Bá Nhã: "...... Là, là vậy sao?"
Lương Bá Nhã trầm mặc trong chốc lát, mới nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Nếu nhóc ấy không thích anh, ngay cả nói nhóc ấy cũng không thèm nói với anh."
Tống Tử Kỳ: "...... Là, là vậy sao."
Đm, cậu lại không chút lưu tình đem nam thần đẩy ra rồi......
Đúng vậy, "Lại"!
"Ừ."
"Vậy là tốt rồi, ha ha, nếu nhóc ấy có thể nghiêm túc học tập thì càng tốt, ha ha......"
Tống Tử Kỳ cười gượng hai tiếng, lại phát hiện bầu không khí hình như càng xấu hổ!
May là rất nhanh bọn họ đã đi đến cổng lớn, Tống Tử Kỳ hít một hơi thật sâu, duỗi tay đẩy cửa: "Cảm ơn cậu, tôi đi đây......"
Tống Tử Kỳ vừa mới đẩy cửa ra, gió to bên ngoài lập tức xen lẫn mưa lớn bay vào, nghe tiếng gió rít gào ở bên ngoài "Vù vù", mặc dù đã mặc áo khoác của Lương Bá Nhã, Tống Tử Kỳ vẫn nhịn không được mà rùng mình một cái.
Nhưng vào lúc này, Lương Bá Nhã bỗng nhiên vươn tay tới, dùng ngón tay thon dài cài nút áo trên cùng của Tống Tử Kỳ: "Đi đường cẩn thận."
Khi hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp liền phun lên trán cậu. Mặt Tống Tử Kỳ lập tức mơ màng, cậu có cảm giác nơi trán bị hơi thở của Lương Bá Nhã thổi vào lập tức tê tê dại dại...... Nửa người liền có chút mềm.
Tống Tử Kỳ bỗng nhiên cảm thấy miệng có chút khô, cái loại miệng đắng lưỡi khô này khiến cậu nhịn không được mà liếʍ liếʍ bờ môi của mình, sau đó khô cằn nói một câu: "Được, được rồi, tôi sẽ......"
Tống Tử Kỳ không dám ở lại lâu, sợ tâm tư nhỏ của chính mình sẽ bại lộ, cho nên vừa mới nói xong cậu liền vội vàng chạy vọt vào màn mưa.
Sau một lát, thẳng đến khi bóng lưng của Tống Tử Kỳ hoàn toàn biến mất trong tiểu khu...... Lúc này cánh cửa kia mới chậm rãi đóng lại.
Quả nhiên giống như Lương Bá Nhã nói, đối với trận mưa to này, một cây dù cũng không làm được gì. Tống Tử Kỳ cầm ô chạy chưa được vài bước, cả người liền bị xối từ trên xuống dưới.
Yên lặng duỗi tay đóng cổ áo lại, Tống Tử Kỳ tiếp tục hướng ký túc xá chạy về.
Thời điểm Tống Tử Kỳ trở lại, toàn thân đều bị ướt đẫm, giày cũng vô đầy nước, cả người giống như vừa bị vớt từ dưới sông lên.
Đám người trong ký túc xá đều hoảng sợ: "Mày vừa rớt xuống sông à?"
Tống Tử Kỳ mắt trợn trắng: "Mưa to đó......"
Tống Tử Kỳ ướt dầm dề trở lại giường của mình, liền phát hiện số quần áo hôm qua cậu phơi đã được thu về, còn được nghiêm túc chồng lên, chỉnh chỉnh tề tề chất đống trên ghế.
Chưa bao giờ gấp quần áo, Tống Tử Kỳ nhớ lại dáng dấp quen thuộc gấp quần áo của Lương Bá Nhã ở hồi nãy, lập tức liền yên lặng chột dạ một cái.
"Trận mưa này thật sự rất lớn nha, hồi nãy khi tao học khóa tự chọn, còn tưởng đống quần áo tao phơi trên ban công sẽ ướt chứ, lúc về mới phát hiện Tề Lượng đã lấy quần áo giúp bọn mình rồi, còn xếp gọn gàng như vậy...... Tề Lượng, mày thật sự rất đảm đang nha, có thể gả đi được rồi đó."
"Có thể gả được rồi!"
Tống Tử Kỳ cũng gật gật đầu: "Có thể gả được rồi!"
Tề Lượng đang vùi đầu đọc sách ngẩng đầu lên, liếc ba đứa một cái, hiếm khi vui đùa: "Tao gả cũng được, vậy đứa nào dám lấy đây?"
Tống Tử Kỳ lập tức hướng Tề Lượng làm mặt quỷ nói: "Chắc chắn là có ai đó đang gõ chén chờ mày chui vào đó."
Tề Lượng cười như không cười nhìn cậu một cái, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Quần áo trên người mày là của ai? Tao không nhớ là mày có cái áo này đi."
Tống Tử Kỳ bị sự nhạy bén của Tề Lượng làm hoảng sợ, cậu cười gượng hai tiếng: "Sao mày biết cái áo này không phải tao mua hôm nay?"
Tề Lượng nhàn nhạt nói: "Nếu là đồ mới mày dám che mưa sao?"
Tống Tử Kỳ lập tức hiểu rõ, thì ra cậu vì như vậy mới bại lộ a......
"Bất quá quan trọng nhất chính là...... giá của cái áo này nhìn qua cũng không rẻ đi? Mày ngay cả cái quần đùi cũng chỉ mặc loại mười đồng ba cái trên vỉa hè, nghèo như vậy mà cũng dám mua đồ à?" Tề Lượng tổng kết như vậy.
Tống Tử Kỳ: "......"
Nhất thiết phải nói trắng ra như vậy sao!
...... Tuy điều này là sự thật.
"Tao đi tắm trước......"
Tống Tử Kỳ hừ một tiếng, ôm quần áo lăn vào phòng tắm.
Đứng ở trong phòng tắm, Tống Tử Kỳ chậm rãi vươn tay tới, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nút áo trên cùng, cậu để tay trên nút kia sờ soạng một hồi lâu, mới mở cái nút.
Sau khi cởϊ áσ khoác ướt đẫm ra, Tống Tử Kỳ không treo lên móc ở vách tường ngay lập tức, mà ôm vào trong lòng, cúi đầu ngửi ngửi.
Cứ việc cái áo khoác này không còn mùi gì nữa, Tống Tử Kỳ lại phảng phất như ngửi được mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người Lương Bá Nhã, điều này khiến cho cậu nhịn không được mà ôm cái áo kia ngửi một trận.
Đây là áo khoác của nam thần......
Đây là áo khoác nam thần từng mặc qua!
Tống Tử Kỳ ôm cái áo khoác kia ngửi một hồi lâu, thẳng đến cho đến khi cậu đột ngột hắt xì một cái. Lúc này cậu mới hồi phục tinh thần, đem cái áo treo lên giá treo trên vách phòng tắm.
Đem quần áo ướt đẫm cởi ra, Tống Tử Kỳ đứng ở dưới nước ấm, cậu nhắm hai mắt lại, tùy ý để nước ấm cọ rửa thân thể.
Dòng nước ấm áp khiến cơ thể đang hơi lạnh dần dần ấm lại, đồng thời cũng khiến cho cái ý niệm cậu cố đè nén từ từ hồi phục.
Trong óc của Tống Tử Kỳ dần dần hiện ra phong cảnh sau eo của Lương Bá Nhã, đặc biệt là hai cái hõm như ẩn như hiện ở dưới khăn tắm, mà phần còn lại dưới khăn tắm là......
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Đừng nghĩ nữa!
Bất quá cái loại du͙ƈ vọиɠ này càng đè nén, thì càng mạnh mẽ to lên.
Tống Tử Kỳ càng khắc chế chính mình không được nghĩ, thì cái màn kia lại càng hiện rõ trong đầu Tống Tử Kỳ.
Thân thể Lương Bá Nhã ở trong đầu cậu càng ngày càng rõ ràng, khuôn mặt dính nước, đôi mắt mờ mịt hơi nước, đường nét quai hàm khiêu gợi, thân trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, khăn tắm lung lay sắp rớt......
Hô hấp của Tống Tử Kỳ dần dần dồn dập, cậu nhìn về cái áo khoác treo trên vách tường, do dự thật lâu, vẫn chậm rãi vươn tay tới, đem cái áo khoác cầm xuống.
Bàn tay Tống Tử Kỳ đem chiếc áo khoác kia ôm vào ngực, cúi đầu ngửi mùi sữa tắm bạc hà còn sót lại hoặc là do cậu ảo tưởng. Bàn tay khác chậm rãi đi xuống, ở trong dòng nước ấm, xoa nắn jj đã phản ứng của mình.
Mưa bên ngoài càng rơi xuống càng lớn.
Gió xoáy dữ dội xen lẫn mưa to, nước mưa tích lớn đập vào cửa kính, lạch cạch lạch cạch, vừa lúc che chắn tiếng áp lực thở dốc trong phòng tắm nhỏ hẹp.
Chờ cho đến khi Tống Tử Kỳ ở "Chế độ hiền giả" hồi phục lại tinh thần, từ từ bình phục hô hấp, mới cúi đầu, lại phát hiện trên chiếc áo khoác kia, vậy mà lại bị cậu không cẩn thận dính vào dấu vết khả nghi rồi......
▪︎ Thuật ngữ Sage Time xuất phát từ tiếng Nhật và được gọi là: Sage Taken / Kenja Time, còn được gọi là "Chế độ hiền nhân". Cảm giác trống rỗng được tạo bởi đại não sau khi XXOO (hay cậu bé SY) nói riêng.
Đang định giặt quần áo sạch sẽ rồi đưa cho Lương Bá Nhã - Tống Tử Kỳ: "......"
Nếu cậu có thể khả năng hủy thi diệt tích, nam thần hẳn sẽ không biết đã xảy ra cái gì đi......?
Tống Tử Kỳ: QAQ huhu
------------------------
Mike-kun: Coi bộ tui không làm được như thường nữa rồi, tưởng vô học vẫn sẽ thế ai dè lại bận muốn chết, huống chi truyện còn dài ra, tui có muốn làm trong một ngày cũng lực bất tòng tâm. Vì thế một tuần tui chỉ đăng được 3ch thôi, đăng vào chủ nhật nha. Yên tâm đợi tui thi xong tui sẽ rảnh ấy mà.
-19/5/2020- Hoàn chương 47.