Chương 8

——

Ninh Duy Chiêu đuổi theo Ninh Tiêu Tiêu, vỗ vỗ bờ vai của cô, áp đầu cô vào bả vai mình, "Đừng nói anh trai không thương em, cho em mượn bả vai này."

"Anh biến đi." Ninh Tiêu Tiêu đập Ninh Duy Chiêu một cái, hít hít cái mũi, tâm tình không hiểu sao tốt lên một chút. Cô biết là anh trai dùng phương pháp này để an ủi cô, trong lòng cũng nhận lấy, nhưng nhất thời khó có thể bỏ qua được. Vì vậy cô không có tâm tình gì để đùa giỡn, chỉ im lặng ngẩn người đến xuất thần.

Nha đầu này, không thể ngờ là biết yêu rồi. Ninh Duy Chiêu thở dài, trước đó trong phòng nghỉ, hắn không ngăn Tô Quân Bác là vì muốn cho cô hết hi vọng. Đau dài không bằng đau ngắn. Hắn rất hiểu Tô Quân Bác, hai người quen biết nhau đã hơn mười năm, căn bản hắn không tin Tô Quân Bác sẽ động tâm với bất kì cô gái nào.

Luôn làm theo ý mình, chỉ số thông minh cao, làm việc ngạo mạn, không suy nghĩ vì người khác, mà thực tế, anh cũng không cần.

Chỉ có người nịnh bợ anh, sẽ không có việc anh phải chịu thiệt.

Một người như vậy, làm sao có thể chia sẻ lòng mình cho người khác.

Đáng tiếc cho em gái ngốc của hắn, hết lần này đến lần khác đều hiểu rõ, nhưng đều cam lòng ngã vào.

"Anh, có phải em rất ngu hay không?" Ninh Tiêu Tiêu đột nhiên nở nụ cười, ngữ khí tự giễu.

"Không có, em gái của anh là một cô gái tốt nhất trên đời." Ninh Duy Chiêu vỗ vỗ vai cô trấn an, thần sắc chăm chú, "Là cậu ta không biết quý trọng."

Nghe xong lời anh trai nói, Ninh Tiêu Tiêu không lên tiếng nữa, chỉ là nhíu lông mày lại, đứng im lặng ở đó. Ánh mặt trời buổi chiều vẫn chưa tắt, mà chiếu rọi lên mặt cô, khiến sắc mặt cô như được phủ thêm một thần thần bí, một màu sắc cũ kĩ.

Sau nửa ngày, Ninh Tiêu Tiêu mới nhàn nhạt lên tiếng, "Em thật sự hi vọng một ngày sẽ được thấy, anh ấy yêu thương nâng niu một cô gái trong tay, nhưng lại không có được, để cho anh ấy té tời đầu rơi máu chảy, đau khổ đầy mình." Ngữ khí Ninh Tiêu Tiêu chứa đựng oán hận, nhưng mà vừa nói xong lại nở nụ cười, thật ra trong lòng cô biết rõ, chuyện này căn bản là không có khả năng.

——

Tần Nhan đang chuẩn bị cơm trưa cho Tần An mà có chút không yên lòng, cô cẩn thận nhớ lại trong đầu, rất sợ thiếu sót hoặc nhớ lầm bất cứ hình ảnh nào.

Cái người bước lên chiếc Ferrari đối diện nhìn rất quen mắt, quen mắt đến nỗi cô muốn tự khoét hai mắt, sai, là khoét hai tròng mắt của anh.

Tốt nhất là anh đừng phát hiện ra cô.

Tần Nhan đang trộn salad vô ý hơi dùng sức, hung hăng đâm mạnh một cái.

Mỗi người đều có chuyện cũ, Tần Nhan cũng có, nếu không thì con trai ở đâu mà có? Cô cũng không bị phân liệt đâu.

Về phần ba của con trai, Tần Nhan nhớ lại vừa hỗn loạn mà vừa phức tạp, có tốt đẹp cũng có bi thương, khắc sâu đã lâu.

Nhưng mà dù khắc sâu như thế nào, Tần Nhan cũng không muốn nhớ lại. Cô là người không thích kí©h thí©ɧ, cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, tuyệt đối không muốn có biến cố gì xảy ra. Tuy lâu lâu cũng sẽ mơ lại những chuyện đã qua, nhưng sâu trong lòng Tần Nhan lại hiểu rất rõ.

Tưởng tượng chỉ là tưởng tượng, chỉ xuất hiện một lúc mà thôi, nhớ lại cũng chỉ là nhớ lại, không hề có chút quan hệ nào với hiện tại.

——

Người ta thường nói đói khát sẽ khiến cho đầu óc thanh tỉnh, xoắn xuýt hồi lâu lúc này Tô Quân Bác mới hiểu rõ mình muốn gì.

Anh muốn uống cà phê!!!

"Còn chưa bình thường lại hả?" Ninh Duy Chiêu an ủi Ninh Tiêu Tiêu xong thì quay lại, "Hôm nay cậu có cái gì đó là lạ, không phải là trúng tà chứ."

Ninh Duy Chiêu vốn chỉ trêu chọc cho vui, không ngờ Tô Quân Bác lại nói, "Trúng tà, thật sự là bị trúng tà sao, có tà thuật khiến cho tim người ta đập rộn ràng, đầu óc bị khống chế sao?" Cô gái kia cứ ở mãi trong đầu anh, dù đuổi thế nào cũng không đi.

"Cậu. . ." Thấy Tô Quân Bác ngồi nghiêm chỉnh, tỏ vẻ hỏi han, miệng Ninh Duy Chiêu giật giật, không biết nói gì cho phải.

Ánh mắt vô ý thức chuyển ra cửa sổ, Ninh Duy Chiêu đột nhiên nhớ tới một việc: "Sao cậu lại lái chiếc xe kia đi rêu rao khắp nơi như vậy, thật mất mặt, người khác sẽ hâm mộ đố kị chết đấy."

"Kệ bọn họ đi, tại sao mình phải quan tâm người khác nghĩ thế nào chứ?" Biết không lấy được đáp án ở chỗ Ninh Duy Chiêu, Tô Quân Bác thu hồi ánh mắt, ngón trỏ trượt trên màn hình điện thoại, sau đó…nhấn xuống.

"Chào ngài, đây là quán cà phê Sơ Nhan, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?" Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam trong sáng.

Tô Quân Bác cảm thấy nhẹ nhõm, ngón tay vuốt vuốt đùi, "Tôi cần giao tới một ly cà phê."

"Được, xin hỏi ngài cần loại nào cà phê, Cappuchino hay là..."

"Loại đắt tiền nhất đấy."

"Được, xin hỏi cà phê giao tới nơi nào?"