Chương 2

Ngày hôm sau là cuối tuần, Tần An và Tần Nhan cùng nhau đến quán cà phê.

Trong quán cà phê còn có một đứa bé, lớn hơn Tần An hai tuổi, là con của Lưu sư phụ, tên Lưu Kiện. Thằng bé giống mẹ, khỏe khoắn to con, cơ hồ to gấp đôi Tần An.

Tần Nhan đưa Tần An đi vào, nhóc béo Lưu Kiện phủi phủi đất đứng lên, vẫn hăng hái chơi bóng, "Tần An Tần An, em tới rồi." Bé đứng trước mặt Tần An cười ngây ngô cả buổi, rồi mới chú ý tới Tần Nhan, "Chào buổi sáng dì Tần."

"Chào buổi sáng Tiểu Kiện, vào phòng nghỉ chơi với An An đi." Tần Nhan cúi người sờ cái đầu dưa của Lưu Kiện, tinh thần phấn chấn hăng hái của trẻ nhỏ rất dễ lây cho người khác. Tần Nhan cười theo hai cái cũng cảm thấy tâm tình phấn chấn hơn.

Hai đứa bé đi rồi Tần Nhan mới thay đồ, bắt đầu pha cà phê, thỉnh thoảng nhìn ra cửa tiệm.

Tốc độ phát triển kinh tế của thành phố H đang tăng nhanh, việc bồi dưỡng nhân tài cũng ngày càng cần thiết. Khu nội thành đại học bên này, tính riêng trên cả nước là có khoảng hơn ba, bốn trường đại học rồi.

Quán cà phê của Tần Nhan nói là chất lượng trung bình, nhưng ở cái vùng ngoại thành này, đã là khá tốt rồi. Hương vị cà phê thơm ngon, bò bít-tết tươi mới, cảnh quan ưu nhã, còn có một bà chủ xinh đẹp khéo miệng… Cho nên, trước khi quán cà phê đối diện khai trương, Quán cà phê ‘Sơ Nhan’ của Tần Nhan có sinh ý cũng không tệ, rất được các sinh viên yêu thích.

Đang nấu cà phê, Tần Nhan phát hiện không khí trong tiệm là lạ, nhân viên của quán không có gì thì cứ nhìn sang đối diện, ngay cả Lưu sư phụ mập mạp cũng ra xem mấy lần.

Chuyện gì xảy ra thế?

Tần Nhan dùng ánh mắt tò mò nhìn Chu Manh, Chu Manh nhận được tín hiệu, lập tức hưng phấn giải thích: "Chị Tần chị Tần, đối diện có một chiếc Ferrari đang đậu, Ferrari, mà còn là bản số lượng có hạn, bản số lượng có hạn đó!" Bởi vì quá kích động, Chu Manh giậm chân bùm bụp.

Xe sang trọng à!

Trên đường toàn thấy Mercesdes-Benz, BMW, LandRover, Ferrari không nhiều lắm.

Tần Nhan nhìn theo ánh mắt của Chu Manh, quả nhiên trông thấy một chiếc xe thể thao có hình dáng kì lạ, chung quanh xe nhô lên rất nổi bật, vô cùng nổi loạn, cảm giác như hạc giữa bầy gà.

Thiên tính bên trong của con người là nhiều chuyện, nhất là những chuyện về người giàu có này nọ, chỉ hận không thể nhìn trộm luôn những lúc người ta ăn cơm uống nước.

Thấy bà chủ có hứng thú, mọi người bắt đầu lại gần cô, bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, một đống tin tức liên tiếp ập tới. Tần Nhan vừa nghe vừa phân tích, cũng nhanh chóng hiểu sơ sơ.

Đại khái là bà chủ mĩ nữ của quán cà phê đối diện sáng nay dẫn một vị cao phú soái* tới, đến giờ còn chưa ra.

*Cao phú soái: cao, giàu, đẹp trai.

Tuấn nam mỹ nữ, còn có cái xe thể thao nữa, thật sự là kí©h thí©ɧ người ta nhiều chuyện mà!

Không lâu sau, có năm, sáu suy đoán lọt vào tai Tần Nhan.

Như là cái gì mà anh em, chị em, bạn bè, đủ loại phỏng đoán thân phận, cuối cùng còn có cả mẹ kế con riêng nữa cơ.

Tần Nhan lắc đầu bật cười, xoay người tiếp tục pha cà phê, không nhiều chuyện với mọi người nữa, mà cũng không bảo mọi người làm việc.

Lại nói, Tần Nhan thật là một bà chủ dễ tính, chỉ cần làm tốt công việc của mình là muốn nhiều chuyện hay làm gì cũng được.

Trong phòng nghỉ, Tiểu Lưu Kiện cầm trong tay một con sâu nhỏ không biết tìm được ở đâu, khoa tay múa chân đến sung sướиɠ, hưng phấn nói cho Tần An nghe kế hoạch lớn của mình.

Khác với người lớn hay sầu lo, trẻ con thường biểu hiện ra bên ngoài. Tiểu Lưu Kiện nghe mẹ là Lưu sư phụ nói nhiều đến việc quán cà phê đối diện cố ý chèn ép chuyện làm ăn của quán mình, bé ghi nhớ trong lòng, chuẩn bị bày trò đùa nhỏ.

"Được không đó?" Tần An có chút động lòng, nhưng vẫn nghi ngờ. Chủ yếu là trong suy nghĩ của bé, Lưu Kiện là người có chỉ số tin cậy khá thấp, ngày nào cũng gây tai họa, bị đánh thì gào thét kêu la, quá không đáng tin.

Lưu Kiện hừ một tiếng, xem thường Tần An: "Đồ nhát gan, em không đi thì anh đi." Nói xong, bé nghĩ lại, đảo mắt nói, "Nhưng em không thể mật báo, bằng không thì anh sẽ khinh bỉ em là tiểu nhân!"

"Anh mới là tiểu nhân đó!" Tần An lập tức phản bác.

"Ngày nào em cũng đi theo sau lưng mẹ, chưa trưởng thành, lêu lêu." Lưu Kiện chế nhạo Tần An.

Trong mắt những đứa trẻ lớn, những đứa hay đi theo sau mông thầy cô và cha mẹ đều con nít, đều đáng ghét và sẽ bị bài xích.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần An bị chọc tức đến đỏ bừng, nhưng cái đầu nhỏ linh hoạt, lập tức bật lại: "Hôm trước anh còn bị dì Lưu đánh kìa."

Trẻ con cũng có lòng tự trọng đó, Lưu Kiện nghe vậy thẹn quá hóa giận, giọng nói đầy phẫn nộ, "Đồ nhát gan, đồ theo đuôi, em không đi thì thôi, anh tự đi một mình."