Chương 12

Tần An có chút không muốn ăn, bé hơi giống bé gái ở chỗ, chỉ cần nhìn thấy thứ không hay thì tâm tình sẽ không tốt, mà tâm tình không tốt thì sẽ không muốn ăn.

"Dì Trình Trình, dì phá hỏng không khí rồi." Tần An bất mãn lên án.

"Ôi!!!" Phùng Trình Trình là Phùng đại luật sư nổi tiếng, nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng chưa có địch thủ. Thế nhưng đối thủ ở đây là thằng nhóc Tần An, cho nên lúc này cô ấy cũng không có hứng thú phản bác, "Ăn không nói ngủ không nói, con phá hỏng quy tắc đã viết trên sách cổ rồi đấy."

Tần Nhan kẹp một miếng trứng tráng, nhai kĩ nuốt chậm, lẳng lặng nhìn hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không có ý nhúng tay vào. Thẳng đến khi không còn sớm nữa, cô mới nhàn nhạt nói, "Bây giờ là tám giờ đúng theo giờ Bắc kinh, người nào đó 8 giờ 30 đi làm, sắp bị muộn rồi, bạn nhỏ nào đó 8 giờ 30 đi học, cũng sắp bị muộn rồi, làm sao bây giờ đây, làm sao xử lý?" Tần Nhan hát nói*.

*Hát nói: đại cổ, là một loại hình nghệ thuật của Trung Quốc.

"Mẹ!"

"Tần Tiểu Nhan!"

Hai âm thanh tức giận truyền tới.

"Nhanh ăn đi." Tần Nhan đứng dậy thu dọn bàn ăn, "Một chậm chạp, một lôi thôi, nếu kết hợp lại thì tốt quá rồi."

Phùng Trình Trình liếc đồng hồ báo thức một cái, quả nhiên sắp bị muộn rồi. Cô nàng tranh thủ thời gian gió cuốn mây bay mà ăn hết đồ ăn trên bàn, chỉ chừa lại cho Tần An một nửa chén cháo, ăn xong còn không quên nấc một cái đầy khıêυ khí©h, "Loại người bụng đang đói có người mời ăn mà kêu no rồi để từ chối thì nhất định phải chịu đói."

Nghe vậy, Tần An vừa ghét bỏ vừa khinh bỉ liếc nhìn Phùng Trình Trình, chậm rãi lấy một cái bánh bao từ trong bếp ra, ngữ khí càng khıêυ khí©h, "Con cũng không phải không chuẩn bị mà ra đánh trận."

Phùng Trình Trình phun ra, thằng nhóc này đúng là yêu nghiệt mà, giống ai đây trời?

"Thật sự là giống như trông thấy ba của con vậy." Phùng Trình Trình nói, có thể sinh ra một tiểu yêu nghiệt như vậy chắc chắn phải là một đại yêu nghiệt, không, là yêu nghiệt ngàn năm mới đúng.

Tần An thính tai, vừa nghe thấy Phùng Trình Trình nhắc tới thì lập tức buông đũa, leo xuống ghế, chạy vào phòng ngủ. Chốc lát sau bé cầm ra một khung hình chạy trở về, kín đáo đưa cho Phùng Trình Trình, "Cho dì này, xem đi."

"Xem cái gì?" Phùng Trình Trình bị mơ hồ.

"Ba của con." Khó có được lúc Tần An lộ ra một chút giống trẻ con như tuổi của mình, trong ánh mắt của bé tràn ngập tự hào và đắc ý.

Ba? Phùng Trình Trình bay qua cầm lấy khung hình, sau đó… hình ảnh Cổ Thiên Lạc đập vào mắt cô.

"Phụt…" Lúc này, Phùng Trình Trình thật sự phun ra.

"Chuyện gì vậy?" Tần Nhan nghe thấy âm thanh thì thò đầu từ trong bếp ra, sau đó thấy Phùng Trình Trình giơ khung hình lên, trên mặt đầy im lặng.

Tần Nhan sửng sốt một chút, lập tức khẩn trương, nhanh chóng chạy đến giật lấy khung hình trong tay Phùng Trình Trình. Cô đè thấp giọng nói, ngữ khí vừa khẩn trương vừa thần bí: "Này, không phải kêu con giữ bí mật rồi sao?"

Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng giống y như Tô Quân Bác kia hiện lên một chút mê man, bé cảm thấy thấp thỏm không yên, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại, "Dì Trình Trình là người một nhà cũng không thể nói sao mẹ?"

"Đây là cơ mật quốc gia." Tần Nhan cằn nhằn một câu.

Đã hiểu! Tần An tiếp thu ám hiệu, nặng nề gật đầu, bộ dạng tỏ ra đã hiểu rõ.

"Cất kĩ nha." Tần Nhan cẩn thận đưa "Cổ Thiên Lạc" cho Tần An.

Dạ! Tần An vô cùng trịnh trọng gật đầu, lại chạy chạy vào phòng ngủ cất khung hình.

Phùng Trình Trình đã bị mọi việc trước mắt làm cho choáng váng, cô nghi ngờ rằng không phải do mình hoa mắt, cuối cùng thì mới vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?

Đặc vụ bí mật sao?

"Sau này sẽ giải thích cho cậu." Tần Nhan đè lên vai của Phùng Trình Trình, quét mắt về phía đồng hồ báo thức, "Lần này cậu thực sự bị muộn rồi."

"NGAO ——" Phùng Trình Trình nhảy dựng lên, vội vàng chạy về phòng thu dọn.

Khi mọi người đã đi hết thì Tần Nhan thở phào một cái, tay phải che ngực, cảm giác được trái tim đang đập thình thịch.

Một mình nuôi con không dễ, nhất là khi không có cha đứa bé.

Gần đây Tần Nhan cảm thấy, trong thời kì phát triển của bé trai, cha là người không thể thiếu. Cô không thể cho con một người cha thật sự, vì vậy chỉ có thể tự tạo ra.

Cho nên trong cái đầu dưa nhỏ của Tần An, ba của bé là một đặc công xuất sắc, vì bảo vệ quốc gia mà đi làm một sứ mạng đặc biệt, phải giữ bí mật.

Vì thế, Tần An hay xem mấy cái như 007, Aegis Board v.v.., còn sưu tập hình đặc công, trong lòng bé, ba không khác gì một vị thần.

Nhưng mà gần đây, Tần An có chút phiền muộn, bé phát hiện trên TV có một chú tên là Cổ Thiên Lạc nhìn giống y như ba bé. Tuy chú đó xấu trai hơn, đen hơn, nhưng cũng đủ để Tần An khó chịu rồi. Ba của bé là độc nhất vô nhị, sao có người có thể bắt chước ngoại hình của ba được chứ.