Một ngày nào đó giữa tháng 8, chiếc máy bay màu xám gào thét chạm đất, vững vàng đáp trên đường trượt sân bay. Đây là chuyến bay quốc tế xuất phát từ San Francisco, trải qua hơn 12 giờ đồng hồ mà đáp xuống sân bay thủ đô.
Lục Giam đem hành lý bỏ vào cốp xe, ngồi vào vị trí ghế phụ.
"Trước đi chợ đèn hoa, ông bà còn đang chờ anh ăn cơm." Lục Ngôn khởi động ô tô.
"Được." Lục Giam căn bản trên máy bay không ngủ được, lúc này huyệt Thái Dương nhảy lên, trán trướng đến phát đau.
Lục Ngôn nhìn vẻ mặt vô cùng mệt mỏi của anh trai, đưa cho anh một chai nước:" Anh ngày mai liền đến trấn X? Có cần phải gấp như thế không, người vẫn ở đó chứ đâu thể chạy đi đâu được, anh còn đang bị lệch múi giờ chưa điều chỉnh được."
Lục Giam xoa xoa ấn đường, ngáp một cái:"Cậu không hiểu."
Lục Ngôn trợn trắng mắt:"Em không hiểu? Em, chính là đã trải qua 18 người bạn gái đấy!"
Lục Giam nhìn anh ta một cái, chậm rãi nói:" Nhưng là cậu chưa bao giờ hiểu cảm giác thật lòng yêu một người. Hỉ nộ ái ố đều xuất phát từ cô ấy, muốn cùng cô ấy sống tới bạc đầu, muốn mỗi ngày đều cùng nhau ba bữa cơm, cùng trải qua bốn mùa."
Lục Ngôn hết lời để nói. Anh ta vẫn luôn là tận hưởng cái thú vui ở trước mắt, không xuy xét quá sâu những vấn đề khác. Những cô gái cùng anh ta kết giao cũng chẳng có tình cảm gì với nhau, trong lòng anh ta biết rõ. Lục Ngôn là đối tượng kết giao không tồi, giá trị nhan sắc cao, tiêu tiền hào phóng, cho nên những cô gái kia thấy cũng không có hại gì.
Anh ta biết mình cùng Lục Giam bất đồng rất nhiều, ngày thường cũng không để ý, nhưng hôm nay trong lòng lại sinh ra mấy phần mờ mịt.
- ----------
Trấn X.
Thời tiết giữa hè, sắp tới giữa trưa, nắng nóng như muốn thiêu đốt hết tất cả, quần áo hay sợi tóc lộ ra ngoài cũng nóng lên.
Tô Diệc cùng Kiều Gia Ninh hôm nay thi bằng lái xe.
Sáng sớm, các cô đến trước đến nơi bảo quản xe báo danh, sau đó chọn xe, sau khi chọn tốt liền ngồi xe buýt đến địa điểm thi, bắt đầu thi. Sau khi thi xong lại ngồi xe buýt về nơi bảo quản xe.
"Quá tuyệt vời, hai chúng ta đều đậu rồi." Kiều Gia Ninh còn đắm chìm trong cảm xúc vui sướиɠ khi thi đậu:"Ai nha, thời điểm vừa ngồi lên xe, chân tay tớ đều run lên, thiếu chút đã rớt rồi."
"Tớ cũng khẩn trương đến không chịu được." Tô Diệc nói xong liền đem toàn bộ nước uống hết.
Kiều Gia Ninh lấy ra một cái máy phun sương, một bên phun vào mặt một bên hâm mộ nói:" Thể chất của cậu đúng là rất quái dị, như thế nào phơi nắng như vậy mà không đen đi?"
Học xe hơn một tháng, mỗi ngày là trực tiếp phơi dưới ánh nắng, Kiều Gia Ninh vừa kem chống nắng, áo mũ kín đáo nhưng vẫn cứ đen đi một vòng.
Vậy mà Tô Diệc lại không có biến đổi gì.
Tô Diệc kéo kéo tay áo thun, lộ ra đoạn cánh tay trắng tinh, đặt ở mặt bàn để thấy sự khác biệt:"Ai nói, tớ cũng đen đi nhé."
Thật tức giận a! Kiều Gia Ninh trợn tròn mắt, cô nàng dựa vào chỗ ngồi, cầm mũ che nắng quạt quạt, "Lục Giam khi nào trở về, không phải nói tháng 8 sao?"
"Chắc là tuần sau đi."
Nói xong, Tô Diệc không nhịn được mà lấy điện thoại ra, ngơ ngác nhìn chàng trai trên màn hình.
Kiều Gia Ninh tấm tắc một tiếng, cũng lấy điện thoại ra, hướng về phía cô chụp một tấm ảnh.
"Cậu làm gì thế?"
"Tớ muốn đem dáng vẻ nhớ người đến ngơ ngẩn của cậu gửi cho Lục Giam xem."
Tô Diệc kịp thời đè tay cô nàng lại:" Không được gửi, cậu mau xóa đi."
"Không xóa, tấm tắc, nước miếng của cậu rơi đầy màn hình rồi."
Tô Diệc liền cào lấy cô nàng, Kiều Gia Ninh cười đánh trả.
Sau khi trả xe ở chỗ bảo quản, do đội nón che nắng, nên tóc Tô Diệc bị đè ép đến rối loạn, cô tùy ý dùng tay sửa sửa.
Kiều Gia Ninh hỏi:"Giữa trưa chúng ta ăn gì đây?"
"Tớ không có gì đặc biệt muốn ăn, tùy cậu a."
Kiều Gia Ninh kéo tay cô:" Ăn đồ xào đi, nằm đối diện ở giao lộ nhà tớ, còn có trà chanh ở đấy cũng không tồi."
"Được a." Tô Diệc gật gật đầu, cô nâng mắt lên:" Vậy....."
Lời còn chưa dứt, cô đột nhiên ngừng lại.
Kiều Gia Ninh thấy cô đứng bất động một chỗ, liền kéo kéo:" Đi thôi, chốc lát nữa lại hết chỗ ngồi đấy."
Tô Diệc giống như đang choáng váng,vẫn không nhúc nhích.
Kiều Gia Ninh cảm thấy không đúng, theo ánh mắt cô nhìn qua.
Ánh mặt trời nóng bức, như muốn làm tan chảy cả nhựa đường. Bên cạnh cây ngô đồng ở cách đó không xa, là một chàng trai trẻ tuổi mặc áo thun trắng cùng quần đùi màu đen.
"Lục Giam?" Kiều Gia Ninh cả kinh mà hô một tiếng, cô nàng chạm chạm vào cánh tay Tô Diệc:"Không phải cậu nói anh ấy tuần sau mới về sao?"
Tô Diệc căn bản không nói nên lời, tim đập nhanh như muốn rơi ra.
Cô từng bước từng bước đến chỗ anh.
Lục Giam không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô gái đang bước đến phía mình, từ sợi tóc một chút một chút xuống bàn chân.
"Anh về rồi." Lục Giam cười mở hai tay ra, "Hơn nửa năm, cho anh ôm em một cái."
Nghe thấy thanh âm ôn nhu quen thuộc của anh, vành mắt Tô Diệc đỏ lên, hít hít đầu mũi, chạy như bay đến trong lòng ngực anh, hai cánh tay vòng qua thắt lưng anh, liều mạng ôm chặt, giống như sợ anh bay đi mất.
Thiên ngôn vạn ngữ bây giờ chỉ tóm gọn trong câu nói:"Cuối cùng anh cũng trở về rồi."
Anh đã chính xác rõ ràng mà trở về.
Không còn chỉ tồn tại trên màn hình của điện thoại nữa.
Trên người anh vẫn là hương thơm như cũ, phát tán trong không khí, làm người ta đặc biệt an tâm.
Lục Giam bị cô cùng hết sực tông đến, vì thế bị lùi đến hai bước, sau đó đứng lại. Đôi tay anh vững vàng đáp trên eo cô, nghe cô không nhịn được khóc nức nở, lòng ngực cũng đau theo.
Bàn tay anh khẽ vuốt trên lưng cô, vô cùng nghiêm túc:" Ân, anh đã trở về."
"Khụ khụ, tớ nói này....." Kiều Gia Ninh đột nhiên lên tiếng:"Tuy rằng tớ rất muốn giả chết, nhưng vẫn là nhắc nhở một chút, ở đây còn có người sống a."
Tô Diệc từ trong ngực Lục Giam lui ra nhìn cô nàng:"Ninh Ninh, hôm nay tớ không có cách nào ăn cơm cùng cậu."
"Có bạn trai liền vô nhân tính. Tớ biết cậu chỉ cần thấy ông xã thì có uống nước chẳng cần ăn cơm cũng đã no, cúi chào." Kiều Gia Ninh vẫy vẫy tay cùng bọn họ hẹn gặp lại.
Tô Diệc theo Lục Giam đến khách sạn.
Vào đến phòng, cửa vừa đóng lại, Tô Diệc còn chưa có phản ứng gì, Lục Giam đã hôn xuống.
Lưng cô áp trên cửa, hai tay leo ra sau lưng anh, ngửa đầu đáp lại nụ hôn nồng nhiệt.
Khi bốn môi tương dán, cơ thể hai người đều có chút run nhẹ.
7 tháng, 231 ngày, 5544 giờ, 332640 phút.
Rất lâu không gặp nhau, nỗi tương tư như đại dương sâu rộng, đem bọn họ nhấn chìm. Lục Giam vội vàng cạy răng môi cô ra, điên cuồng hôn lên. Tô Diệc đáp lại anh nồng nhiệt, cảm nhận được cô phối hợp, Lục Giam như được đốt lửa, tay đặt trên eo cô càng thêm siết chặt, như muốn đem cô khảm vào cơ thể mình.
Tô Diệc bị hôn đến răng lưỡi tê dại, dần dần không chịu nổi nữa, cô quay mặt đi, hít thở từng chút từng chút không khí. Lục Giam lưu luyến không tha mà tiếp tục trên cổ cô hôn hôn liếʍ láp.
Cả người Tô Diệc mềm nhũn ra, cơ hồ muốn tan chảy trong lòng ngực nóng bức của anh.
Lục Giam đem cô chặn ngang bế lên, đẩy ngã trên giường, sau đó lại lần nữa khóa môi cô, hung hăng mà liếʍ mυ"ŧ dây dưa,.... Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh răng môi tương dao với nhau.
Hơn nửa năm không gặp, cô gái mềm mại giống như cành liễu dán vào người anh, quanh chóp mũi đều là hương thơm ngọt ngào của cô, Lục Giam làm sao có thể không động tình? Nguyên bản là dừng ở xương quai xanh khẽ hôn, dần dần, một bàn tay đặt ở eo cô cũng dần nhích xuống.
Tô Diệc bị hôn đến thần hồn điên đảo, trong ý thức mơ hồ, cô phát hiện ngực của mình bị xoa nhẹ. Sau đó cảm giác được ngón tay anh đang ở phía sau kéo khóa chiếc yếm, ý thức được cái gì đó, mặt đỏ đến không nhịn được, nhưng lại không giãy giụa.
Chính là qua hơn nửa ngày, cũng không thấy anh tiến thêm bước nào nữa.
Tô Diệc sửng sốt, đỏ mặt đẩy đẩy người phía trên cơ thể mình, không hề có phản ứng. Mà bên tai cô lại truyền đến từng đợt từng đợt tiếng hít thở đều đặn.
Đây là.....cực kỳ mệt mỏi đi.
Lúc ở trên taxi, anh nói ngày hôm qua vừa trở về Bắc Kinh, bay hơn 1000km, lệch múi giờ cũng chưa điều chỉnh, sáng nay lại không màng tất cả bay đến đây.
Tô Diệc trong lòng là một trận cảm động, nhưng cũng đau lòng. Cô nhẹ nhàng động tác, từ dưới thân anh lui ra, đắp chăn cho anh cẩn thận.
Buổi sáng lúc thi thật nhiều bụi bẩn, cả người dính nhớp đến không thoải mái, cô dứt khoát vọt vào nhà tắm tắm rửa. Sau khi làm khô tóc, cô chống đầu, nghiêng người nằm ở bên cạnh anh, dùng ánh mắt từng chút từng chút miêu tả ngũ quan của chàng trai, trong lòng thật an bình.
Anh gầy đi không ít, gương mặt càng thêm mảnh khảnh, trên cằm mơ hồ còn có còn râu chưa kịp cạo đi, cả người đều mang theo vẻ phong trần mỏi mệt.
Nhưng là soái thì vẫn soái!
Tô Diệc xốc chăn lên chui vào, tựa vào vai anh, cảm nhận được hô hấp của anh ở trên trán cô, trong lòng là một cảm giác hạnh phúc không còn gì tả được.
Một mảnh yên lặng, ánh chiều tà của hoàng hôn dần tiến đến sát cửa sổ.
Tô Diệc ngủ đến mơ màng, chỉ cảm nhận được có thứ gì đó ướŧ áŧ đang di chuyển ở lông mày cô, đôi mắt, chóp mũi. Ngứa, là ngứa đến tận tâm can.
Cô rốt cuộc không nhịn được, khẽ cười một tiếng, cả người càng rút vào trong chăn.
Lại rất nhanh bị người ta kéo ra.
Lục Giam vừa tắm xong, tóc còn chưa khô, ánh mắt nhìn cô sáng ngời như vì sao trên bầu trời đêm.
Tô Diệc nửa tỉnh nửa mê mà híp mắt, ôm cánh tay anh, mèm mại mà nói:"Ôm một cái."
Hiếm thấy được vẻ này của bạn gái, tâm Lục Giam trong chốc lát liền hóa thành nước.
Bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, nhưng hiếm khi thấy được Tô Diệc làm nũng.
Hầu kết Lục Giam lăn tăn, ôm cả người lẫn chăn, cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Tô Diệc thở hổn hển một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Khác với sự vội vàng khi vừa gặp nhau lúc nãy, lúc này anh vừa ôn nhu vừa lưu luyến mà cọ sát, từng chút từng chút cảm nhận cánh môi mềm mại của cô.
Thẳng đến khi điện thoại ở tủ đầu giường vang lên.
Tô Diệc tránh tránh, Lục Giam lúc này còn chưa đã thèm đành buông cô ra.
Tô Diệc nhìn tên hiển thị, bỗng chốc ngồi thẳng người, họ nhẹ một tiếng, mới tiếp nhận:"Mẹ?"
Môi cô sắc hồng xinh đẹp, trên cánh môi còn lưu lại ánh lấp lánh của nước bọt khi vừa hôn xong. Lục Giam không nhịn được, dựa người qua, nghiêng đầu vươn lưỡi liếʍ nhẹ.
Tô Diệc bị động tác của anh làm cho đỏ tai, thanh âm có chút run rẩy, lại cố gắng tỏ ra nghiêm trang nói:"Ân, con cùng người bạn đi dạo phố... Đã quên gọi cho mẹ... Ân ân, một lát nữa con sẽ trở về."
Lục Giam nghe liền buồn cười, môi anh chậm rãi tiến đến bên tai cô, ngậm lấy vành tai đỏ bừng kia, thậm chí còn nhẹ nhàng mà cắn lấy.
Cô mở to hai mắt, liều mạng mà che miệng, sợ phát ra thanh âm gì đó không nên.
"Không có, con sẽ về ăn cơm chiều, được được, ân." Tô Diệc ân a mà đáp lời Chu Kết Thu, đây là lần đầu tiên trong đời cô mong mẹ mình đừng lải nhải nữa.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Tô Diệc đem điện thoại ném lên đầu giường, đem chàng trai đẩy ngã trên giường, đôi tay giữ lấy gương mặt anh, cúi đầu, nặng nề mà cúi xuống cắn lên môi dưới của anh.
Cô lần này là dùng sức, mùi máu tươi rất nhanh lan tràn trong miệng.
Lục Giam trầm thấp mà tê một tiếng, không trốn tránh, tùy cô cắn.
Chờ cô phát tiết xong, anh liếʍ máu trên môi, nói:" Ngày mai, anh muốn đến nhà em."
"A? Đi nhà em làm gì?"
"Đương nhiên là chào hỏi mẹ vợ, thuận tiện nhìn thử cậu em vợ." Lục Giam ngữ khí bình thường như phát thanh thời tiết, hơn nữa gọi mẹ vợ cùng em vợ vô cùng thuận miệng.
Tô Diệc:"......"