- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nam Thần Hoàn Mỹ
- Chương 60
Nam Thần Hoàn Mỹ
Chương 60
Từ sau ngày đó, Âu Dương Mỹ Mỹ và Tưởng Duyên vẫn luôn không có liên hệ, chính xác là Âu Dương Mỹ Mỹ trốn tránh Tưởng Duyên. Cô thật sự không còn mặt mũi để gặp anh, chính mình lại tự đi gây họa cho người khác, cô nhớ rất rõ hôm ấy cô thấp hèn như thế nào để cầu xin anh.
A a a a, muốn chết!!
Bắt đầu vào năm hai, khác biệt so với lúc năm nhất, thời khóa biểu thật kín. Một tuần mỗi ngày hai buổi đều có khóa.
Lục Giam thì càng vội, hai người chỉ cuối tuần mới có thể chân chính hẹn hò.
Cho nên kỳ nghỉ quốc khánh dài hạn sắp đến, Lục Giam đề nghị:" Kỳ nghỉ em không về nhà, hay là chúng ta đi du lịch?"
Tô Diệc có chút do dự:" Ngày nghỉ đâu đâu cũng là người, còn không bằng ở thư viện học tập."
Lục Giam thất vọng, anh biết du lịch vào ngày lễ không phải là ý sáng suốt, nhưng Tô Diệc nghỉ đông và nghỉ hè đều về nhà, hai người căn bản không hề có cơ hội đi du lịch cùng nhau.
Anh mặt dày mà cầu cô:" Chúng ta có thể lựa chọn nơi gần một chút, tỷ như trấn T. Chơi hai ba ngày liền trở về, hẹn hò cũng không chậm trễ việc học tập." Ngón trỏ ở lòng bàn tay cô niết nhẹ.
Cảm xúc tê tê dại dại từ lòng bàn tay truyền thẳng tới lòng Tô Diệc, cô đã động tâm, nhưng lại cố ý trêu anh:"Không cần, em muốn ở KTX ngủ."
"Ngủ thì có là gì chứ, chúng ta không phải nên đi du lịch thì tốt hơn sao?" Nói xong, anh chôn đầu trên vai cô, chậm rãi cọ xát.
Còn đâu hình tượng nam nhân cao lãnh xuất hiện trước mặt mọi người chứ?!
"Không cần, không cần." Tô Diệc nén cười, đầu lắc liên tục.
Lục Giam thấy cô sống chết không đồng ý, không khỏi nhục chí, thẳng lưng ngồi thẳng.
Ánh nắng chiếu vào gương mặt chàng trai tuấn mỹ không tỳ vết, phản xạ những vệt sáng mông lung.
Chỉ là chàng trai tâm tình đang không tốt, mắt nhìn thẳng, môi thấp xuống, cằm vì giận dỗi mà hơi vểnh lên, một khối cấm dục bao quanh mạnh mẽ.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ, Lục Giam rũ mắt liền nhìn thấy bộ dạng Tô Diệc cong eo cười, anh lúc này mới hiểu được, oán giận nói:"Em cố ý. Em là tiểu trứng thối, chỉ vài ngày không dạy dỗ liền muốn lật nóc nhà." Nói xong duỗi tay cào vào nách Tô Diệc.
Tô Diệc cười khanh khách chạy đi.
Lục Ngôn nghe nói hai người họ sẽ đi ra ngoài chơi, đặc biệt gọi điện thoại đến.
"Anh, nếu không em đem bạn gái em tới, chúng ta bốn người cùng đi du lịch, càng nhiều người càng náo nhiệt a."
Lục Giam một giây cũng không suy xét, trực tiếp cự tuyệt.
Lục Ngôn cố ý hỏi:"Vì sao chứ?"
Lục Giam lại lần nữa cương ngạnh:"Không được chính là không được." Trừ phi đầu anh bị kẹp cửa mới đồng ý.
Đáp án hoàn toàn trong dự kiến, Lục Ngôn nga một tiếng, xấu xa mà nhắc nhở:"Lần này ra ngoài, nhất định phải thuê cùng một phòng với chị dâu a."
Lục Giam nhàn nhạt nói:"Cậu đừng nói bậy."
Lục Ngôn rất có hứng thú mà nói tiếp:" Đều là nam nhân, em hiểu. Cùng nhau đi ra ngoài du lịch, nếu không phát sinh cái gì thì sao gọi là đi? Anh, anh đừng nói với em là anh không được? Hẳn là không thể nào, em mạnh mẽ như vậy, anh cũng không kém đến vậy chứ?"
Lục Giam xoa xoa Thái Dương:"Không có việc gì nữa thì anh cúp."
Sáng sớm ngày 2 tháng 10, bọn họ liền đi tàu đến trấn X. Từ nhà ga đi ra, trước hết gọi taxi đi đến khách sạn đã đặt cất hành lý.
Lục Giam xử lý check in, Tô Diệc liền ngoan ngoãn ngồi ở sô pha nhìn bóng dáng anh.
Khách sạn là Lục Giam đặt, cô lúc này mới nhớ đến chính mình hỏi anh thuê một phòng hay hai phòng? Nếu anh chỉ thuê một phòng thì làm sao bây giờ? Bọn họ đã chính thức yêu nhau, như vậy cũng thực bình thường đi? Hai người cũng không phải lần đầu ngủ chung, cô cũng sắp 20, cũng không phải không được. Theo như người từng trải là Kiều Gia Ninh nói chỉ cần thân thể không có gì quá đặc biệt thì cũng không phải quá đau.
Tô Diệc miên man suy nghĩ, lại thấy Lục Giam cầm hai thẻ phòng quay về.
Đối với ánh mắt nghi hoặc của cô, anh cũng không giải thích nhiều, nghiêm trang kéo hành lý của hai người đi ở phía trước.
Lục Giam là người giữ chữ tín, nếu đã đáp ứng với Chu Kết Thu rồi anh nhất định sẽ làm được. Anh lại không phải thầy tu, hai người ngủ cùng trên một cái giường cọ cọ qua lại với nhau sẽ dễ dàng lên nọng súng, anh thật sự không muốn mỗi đêm đều bị tra tấn như vậy.
Đây là lần du lịch đầu tiên của hai người sau khi xác nhận quan hệ, cùng cô gái sớm chiều ở bên nhau, cùng chia cảnh đẹp, mỹ thực, cùng nhau du ngoạn, cùng nhau phát ngốc, như vậy là đủ rồi.
Lục Giam có một người dì học ở trấn T, từ nhỏ số lần đến đây không 30 lần thì cũng 20 mấy, gần tương tự như người bản địa ở đây.
Có hướng dẫn viên du lịch miễn phí, Tô Diệc căn bản không cần chuẩn bị gì, đi theo Lục Giam là được rồi.
Hôm nay, trước bọn họ đi tham quan kiểu dáng của những ngôi nhà cổ phương Tây, sau lại đến quán trà coi kịch.
Tô Diệc nhân sinh lần đầu tiên được coi kịch trực tiếp, cô rất vui vẻ, toàn bộ quá trình đều là cười ha ha, mười phần mê mẩn.
Hai tiếng rưỡi sau, từ quán trà đi ra, Tô Diệc xoa xoa hai bên gò má:"Kịch rất khó coi sao? Anh thế nào lại không cười?"
"Rất tốt, anh cười không lớn." Lục Giam đáp, kỳ thực anh không thích bầu không khí ồn ào náo nhiệt ở quán trà.
Buổi tối, hai người đi bộ ở Hải Hà, ngồi trên cầu bánh xe quay duy nhất trên thế giới--- Thiên Tân.
Bánh xe quay tròn một vòng là 28 phút. Ban đêm, toàn bộ các đèn nê ông ở Thiên Tân đều mở sáng, vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Mỗi một khoang có thể ngồi 8 người hành khách, vô cùng vừa khéo, đi cùng họ 6 người đều là những cặp tình nhân.
Khi bánh xe quay đến đỉnh, các cặp đôi khác đều không chụp ảnh thì hôn môi. Tô Diệc an tĩnh mà ngồi trong lòng Lục Giam, nghe anh nói bên tai cô:" Tô Diệc, anh muốn cùng em ở bên nhau, cả đời."
Đầu cô dựa vào ngực anh, bên tai truyền đến nhịp tim trầm thấp của anh, một chút một chút truyền vào tai cô.
Cô ngẩng mặt.
Có lẽ chung quanh còn có người khác, Lục Giam biểu tình thực đứng đắn, giống như câu nói chân thành thâm tình kia vừa rồi không phải phát ra từ anh.
Tô Diệc buồn cười mà chọc vai anh, thấp giọng nói:"Giả đứng đắn."
Ngón tay lại bị anh nắm lấy.
Cặp mắt anh sâu thẳm, đáy mắt tràn ngập nét nhu tình, uyển chuyển chăm chú nhìn cô.
Tô Diệc thấy khắp nơi đều là nét tươi cười, cô để bên môi, còn anh để trong ánh mắt.
- ------
Trở về phòng, Tô Diệc tắm rửa xong liền lấy điện thoại ra, tính toán xem lại ảnh chụp hôm nay, không nghĩ tới lượng pin không đủ.
Cô tìm dây sạc ở đầu giường, kết quả lại không có. Uy? Rõ ràng có mang theo. 10 phút sau, Tô Diệc đem hành lý bới tung lên, vẫn không tìm được.
Cô đành đi đến cách vách tìm Lục Giam mượn.
Gõ mở cửa, Tô Diệc giơ điện thoại,:"Anh chưa ngủ sao? Em tìm dây sạc không thấy, anh có đem theo không?"
Lục Giam lấy từ rương hành lý ra, đưa cho cô.
Thấy tóc cô còn ẩm, anh thuận lấy cầm lấy máy sấy anh vừa sấy, đem người kéo qua:" Sao không sấy tóc đã chạy ra ngoài thế này?"
Tô Diệc sờ sờ, vẫn tốt mà, đã khô một nửa.
Bất quá, nếu bạn trai đã tự nguyện cung cấp dịch vụ, cô không thể không khách khí mà tiếp nhận.
Tô Diệc trong đầu tưởng tượng một chút: Ánh trăng như nước, mỹ nam trẻ tuổi, ôn nhu thâm tình mà sấy tóc cho bạn gái.....
Hình ảnh thật quá hoa mỹ a!
Nhưng, hiện thực lại khác xa.
Lần đầu giúp con gái sấy tóc, Lục Giam có chút vụn về, tóc bị thổi đến rối loạn không nói, còn có một vài sợi bay ra phía trước, che vẻ mặt cô.
Tô Diệc vô ngữ nói:" Em hiện tại có phải đặc biệt giống nữ quỷ không?"
Lục Giam khụ một tiếng, "Anh cảm thấy không giống. "
Anh lại chuyển ra phía trước, cầm máy sấy thổi trước trán Tô Diệc, bị cô ngăn lại:"Anh cho rằng em để tóc vuốt ngược sao?"
Lục Giam bị cô nói đến cười lên tiếng.
Cũng may, anh cuối cùng cũng nắm rõ, cầm lấy từng lọn tóc của cô thổi thổi tốt, tóc khô ráo liền xõa tung ra.
Tô Diệc đứng lên tùy ý xoa xoa tóc. Cô cảm thấy có chút khác nước, thuận tay cầm bình nước khoáng của Lục Giam lên, ngửa đầu uống.
Vốn dĩ nghĩ là mượn sạc điện thoại, nên cô cũng không cố tình thay quần áo, trực tiếp mang một chiếc váy sơ mi dài cùng chiếc áo khoác, giờ phút này, cúc áo như thế nào lại bung ra, chân cô cũng là đi chân không, ánh đèn qua làn váy đem dáng người quyến rũ của cô phác họa ra, Lục Giam thậm chí còn nhìn được ngực của cô qua lớp vải mỏng.
Muốn mạng!
Hầu kết Lục Giam nhanh chóng lăn lộn, trong con ngươi đen thẳm có phần âm u. Anh nhanh chóng cúi đầu, đáy lòng có một trận âm thanh la hét điên cuồng: Lục Giam, phải thật bình tĩnh.
Tô Diệc uống xong nước, thỏa mãn đem chiếc bình ném vào thùng rác. Quay đầu liền thấy Lục Giam đoan chính ngồi trên ghế, đem máy sấy thu lại, vô cùng nghiêm túc.
"Anh làm sao thế?" Cô hỏi.
"Không, không có gì, muộn rồi, em về ngủ đi!" Lục Giam không dám cùng cô đối diện, đứng lên, đem máy sấy bỏ vào toilet.
Nhưng, Tô Diệc sao có thể ngoan ngoãn nghe lời!
Cô cảm thấy biểu tình của Lục Giam rất kỳ quái. Cô duỗi tay câu cổ anh, giữ mặt anh, cưỡng bách anh cùng mình đối diện.
"Đừng nháo." Anh cố ý chuyển tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Hôn ngủ ngon." Tô Diệc ngửa đầu muốn hôn.
Lục Giam rất nhanh ở trên trán cô đặt một nụ hôn.
Tô Diệc không hài lòng vì anh chỉ làm có lệ, dẩu môi nói:" Anh không yêu em."
Đây chính là một cái nồi lớn từ trên trời giáng xuống.
Lục Giam không giải thích, ánh mắt anh nặng nề, cứ vậy nhìn cô chằm chằm.
Tô Diệc cảm thấy bầu không khí này không đúng lắm, lúng túng mà bước đi ra cửa:" Em về đây, anh cũng đi ngủ sớm đi a."
Lục Giam đột nhiên đem khiêng cô lên.
Tô Diệc sợ hãi kêu một tiếng, người đã bị ném lên giường, còn bị đàn hồi của nệm tâng lên.
Cô muốn ngồi dậy, Lục Giam so với cô còn nhanh hơn, trực tiếp áp lên người cô.
Anh tự chứng minh rằng anh không phải không yêu cô.
Tô Diệc cảm thấy Tiểu lục tử đêm nay lại hóa hắc, cường thế, bá đạo, kịch liệt, thô lỗ.
Cô muốn đẩy anh ra, lại không thể nhúc nhích.
"Đau...." Cô mơ hồ không rõ mà kêu lên. Không nghĩ tới thanh âm cô lại như làm nũng, mềm mại uyển chuyển, gọi đến anh hồn bay phách lạc.
Hai người dán sát vào nhau, cô cảm nhận được thân thể anh có biến hóa.
"Không, không cần...." Cô run rẩy mà nói.
Lục Giam gắt gao chống thân mình:"Anh đã nói em đừng nháo." Nói xong, chàng trai hôn xuống xương quai xanh của cô, thủ hạ cũng bắt đầu biến hóa đa dạng.
Tô Diệc mới bước vào lưới tình, nào có kinh nghiệm, vừa hôn vài cái thân mình đã mềm nhũn, cảm giác tê dại truyền từ xương sống đến....
Đột nhiên,chuông điện thoại vang lên.
Lục Giam làm như không nghe không thấy, trực tiếp ấn tắt, ném điện thoại đi, tiếp tục...
Tiếng chuông lại vang lên.
Anh không nghe.
Tiếng chuông vẫn vang lên không ngừng, Lục Giam mới ngừng động tác. Tô Diệc cảm giác lực áp trên người biến mất, lập tức như thấy quỷ mà từ người anh nhảy xa ra.
Lục Giam mắt thấy cô sửa sửa lại quần áo hỗn độn, trốn chạy ra khỏi phòng, ảo não trở mình nằm ngửa trên giường, thở phào một hơi, mới tiếp nhận điện thoại.
"Đã trễ thế này còn gọi điện thoại, cậu không sống về đêm sao?!"
Đầu kia điện thoại Tưởng Duyên cũng nghẹn, anh ta cũng rất muốn sống về đêm được không? Tiền đề là trước hết anh ta phải có bạn gái đã!
"Lục Giam, cậu có thể đưa điện thoại cho Tô Diệc không? Tớ tìm cô ấy có chút việc." Tưởng Duyên bởi vì mới thay điện thoại, trong lúc nhất thời không tìm thấy số điện thoại Tô Diệc, vì thế mới gọi cho Lục Giam.
"Hiện tại đã mấy giờ? Đêm khuya cậu tìm bạn gái tôi làm gì?"
"Tớ thật sự có việc nhờ cô ấy, rất gấp." Tưởng Duyên cũng cảm thấy giờ này tìm bạn gái của bạn cùng phòng là không thích hợp, nhưng là anh ta không thể đợi đến sáng mai.
Lục Giam đành mang theo điện thoại gõ phòng Tô Diệc.
Tô Diệc nghe được tiếng đập cửa cùng giọng nam quen thuộc, cô đem chính mình càng vùi vào chăn.
Chính là tiếng đập cửa vẫn luôn rất lớn, nếu cô không mở cửa, có lẽ anh phá luôn mất.
Tô Diệc lấy điện thoại ra, gửi cho anh tin nhắn: [Có chuyện gì ngày mai hãy nói, em muốn ngủ]
Lục Giam: [Tưởng Duyên tìm em có chuyện gấp.]
- ----
Tác giả có lời muốn nói: Đánh gãy bọn họ chính là Tưởng Duyên, không phải tôi!!!!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nam Thần Hoàn Mỹ
- Chương 60