Chương 41

Chợt thấy ánh đèn flash sáng lên, Tô Diệc ngước mắt, chỉ thấy vẻ mặt Lục Ngôn hứng thú, giơ điện thoại, không biết đã nhìn bao lâu.

Cô tức khắc thẹn thùng, đỏ mặt, từ trong ngực Lục Giam tránh ra. Ở trước mặt anh khóc, cô thấy không có gì, nhưng ở trước mặt người khác.....

Tô Diệc theo bản năng trốn ở phía sau Lục Giam.

Lục Giam quay đầu lại, nhướng mày: " Sao cậu còn ở chỗ này?"

Lục Ngôn:"....."

Em không ở đây thì ở đâu?

Có muội muội liền không cần huynh đệ a!!!

Anh ta xem còn chưa đủ đâu, thật đáng trách.

Lục Giam duỗi cánh tay, đoạt lấy điện thoại của Lục Ngôn.

Vốn dĩ muốn thủ tiêu ảnh chụp, nhưng không ngờ người em trai không đáng tin cậy này, chụp ảnh không tệ.

Chỗ lầu tối tăm, anh cùng Tô Diệc gắt gao cùng một chỗ. Cô chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhắm hờ mắt, hàng lông mi dài còn vươn nước mắt, đó là vì anh mà lưu nước mắt.

Vì thế anh tạm tha cho Lục Ngôn, không chỉ có như thế, còn đem ảnh chụp gửi qua cho chính mình, sau đó từ điện thoại Lục Ngôn mà xóa ảnh đi.

Lục Ngôn nhận điện thoại, phát hiện album và Wechat đều không còn:" Tốc độ của người này thật biếи ŧɦái."

Lục Giam cười như không cười:" Dù gì cũng là độc thân 20 năm nên anh phải biết vận dụng cơ hội."

Tô Diệc túm lấy tay áo anh, ngượng ngùng nói:" Nếu anh không có chuyện gì, em đi trước."

Lục Giam nhìn cô gái trước mắt, mấy ngọn tóc rũ ở bên tai, đôi mắt vừa hồng vừa sưng, một khuôn mặt tái nhợt yếu ớt, trong lòng ấm áp vô hạn:" Không khóc nữa?"

Tô Diệc gật đầu.

Lục Giam nhìn em trai:" Chính cậu tự đi ăn cơm hộp đi, anh đi cùng cô ấy ăn cái gì một chút."

Lục Ngôn:"......" Này là có hoạn nạn mới biết đến anh em, có người khác phái liền vô nhân tính nha!.

- -------

Trên phố đông Trường An có một cửa hàng châu báu, là một công ty chuyên gia bán lẻ các trang sức châu báu, vàng.....

Tầng một là bán vàng, vật phẩm, đồ trang trí bằng vàng, vàng thỏi. Tầng hai là kim cương, ngọc màu, bạch kim cùng phỉ thúy, trang sức bạch ngọc. Tầng ba còn lại là nơi định chế cho khách VIP.

Lục Giam quen cửa quen nẻo mà đi thang máy lên tầng ba.

"Lý thúc." Anh cùng một người đàn ông trung niên chào hỏi. Ông ấy gọi là Lý Kiến, là tổng giám đốc của một cửa hàng châu báu Bắc Kinh.

"Tiểu Giam tới à." Lý Kiến thoạt nhìn cùng anh rất quen thuộc:" Đồ vật đã làm tốt. Con cũng không biết, vì để làm cái vòng cổ này cho con, chú cùng Tần lão sư phải bỏ rất nhiều công sức, mới cho ra sản phẩm này."

Lục Giam tiếp nhận hộp trang sức, mở ra nhìn nhìn, vừa lòng gật gật đầu:" Cảm ơn Lý thúc, hôm nào con mời chú cùng Tần lão sư ăn cơm."

Lý thúc cười ha ha, vỗ vỗ bờ vai anh:" Ăn cơm thì không cần. Con đây là tặng cho bạn gái?"

Lục Giam gật gật đầu.

Trở lại trường học, vừa đúng thời gian tan học.

Anh gọi điện cho Tô Diệc.

"Lục Giam? "

"Anh ở dưới lầu."

"Ân?"

"Anh muốn gặp em."

Tô Diệc trực tiếp đi theo Lục Giam ra khỏi trường học, nhìn càng ngày càng gần tiểu khu, cô kỳ quái hỏi:" Anh không phải có chuyện muốn nói sao, như thế nào lại đến nhà anh?"

"Đợi một chút em sẽ biết."

Vừa vào cửa, đã thấy Tam Béo đã lâu không gặp phạch phạch bay tới, nó không ngừng ở trên bả vai Lục Giam mà nói:" Tô Diệc, Tô Diệc thật đáng yêu."

Tô Diệc ngoài ý muốn trợn to mắt, cô nhìn Lục Giam, hiển nhiên lời này là anh dạy. Cô che miệng cười khanh khách:" Tam Béo càng đáng yêu hơn."

Tam Béo hẳn là rất thích người khác nói như vậy, lập tức vui mừng mà kêu lên:" Tam Béo càng đáng yêu! Tam Béo càng đáng yêu!."

Tô Diệc vươn tay, Tam Béo liền đáp trên cánh tay cô.

Cô ở trên đầu nhỏ nó nhẹ nhàng vuốt, Tam Béo nửa nhắm mắt, vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên thực hưởng thụ cô vuốt ve.

Lục Giam liền ở một bên nhìn.

Sau một lúc lâu, Tô Diệc mới nhớ đến:"Anh rốt cuộc muốn nói cái gì với em?"

Lục Giam không đáp mà hỏi lại:" Em có muốn tham quan trên lầu một chút không?"

"Được a" Cô đem Tam Béo để lại trên l*иg, theo Lục Giam lên lầu.

Lục Giam trước tiên mang cô đến thư phòng, ba mặt đều là kệ sách, kệ sách đầy thư từ,sách vở. Tô Diệc tùy tiện cầm một quyển, là thể văn, chữ phồn thể(*), cô nhìn thoáng qua anh:" Đây hẳn là của ba anh đọc?"

(*) chữ viết của người Đài Loan.

Lục Giam lắc đầu:" Là anh đọc."

Tô Diệc há miệng thở dốc:" Em nhớ rõ anh là hệ máy tính, không phải học Hán ngữ cổ."

Lục Giam cười một chút:" Ai quy định anh không thể xem cái này? Học luôn cần thiết, hiểu biết rộng mới tốt."

"Vậy anh cảm thấy, anh đọc cái này có hữu dụng sao?"

"Đọc sách có thể làm cho người trở nên cơ trí, mặc kệ cho dù có không tương quan gì, em đều có thể tiếp nhận thêm kiến thức, nó sẽ dung nhập vào đầu óc em, hơn nữa còn bị nó ảnh hưởng."

Tô Diệc há miệng, loại tinh ý này vậy mà cô không biết, thật xấu hổ.

"Tư tưởng của anh thật sự thành thục, không giống một người chỉ mới 20 tuổi." Cô từ nội tâm mà ca ngợi anh:" Em cảm thấy về sau bất luận anh làm cái gì, khẳng định đều sẽ thành công."

Từ thư phòng đi ra, bước chân Lục Giam càng lúc càng chậm, tay anh để ở đồ mở cửa, hít thật sâu một hơi, đẩy cửa ra.

Khoảnh ngoắc cửa mở ra, Tô Diệc liền ngây ngẩn cả người.

Gian phòng này bày biện đặc biệt đơn giản, một trương bàn ghế dài bằng gỗ. Trên bàn là ba cái máy tính, bàn phím vô cùng hấp người nhìn.

Lục Giam ngồi ở trước bàn, phía sau lưng thẳng tắp, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ phiêu phiêu chiếu vào, đem cả người anh trở nên tươi sáng rạng rỡ hơn.

Ngón tay anh ở trên bàn phím trắng đen bay lượn, quen thuộc mà đánh ca khúc. Đúng là bài cô thích nhất, hơn nữa còn đem đặt thành chuông báo điện thoại của mẹ cô.

Đôi mắt Tô Diệc mở tròn xoe, hoàn toàn khϊếp sợ không nói nên lời.

Như thế nào?

Sao có thể?

Một ca khúc hoàn thành, Lục Giam đứng lên.

Anh cõng ánh mặt trời, anh so với cô cao hơn nhiều, thế nên làm cho Tô Diệc chỉ núp trong cái bóng của anh.

"Tô Diệc, Tiểu Huyền Tử là anh, anh là Tiểu Huyền Tử."

Tô Diệc nhìn anh, sóng gió to lớn trong mắt dần bình phục, cô cái gì cũng chưa nói, đột nhiên xoay người, chạy ra ngoài.

Lục Giam sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo.

Tô Diệc chạy nhanh xuống lầu, đi vào phòng khách dưới lầu, cầm lấy túi xách, muốn liền rời đi.

Lục Giam che trước mặt cô.

Cô bước qua trái, anh theo qua trái. Cô bước qua phải, anh theo qua phải

Tô Diệc rốt cuộc cũng ngước mắt lên nhìn anh. Cô nhấp môi, nỗ lực đè xuống cổ hỏa khí trong lòng, nhưng lại không có cách nào khống chế được.

Tô Diệc một phen túm cổ áo Lục Giam, khiến cho anh cúi người xuống, cô tựa hồ như thật sự khó thở, dùng lực có chút lớn:" Anh không cảm thấy mình rất quá đáng sao? Anh đã sớm biết Tiểu Huyền Tử là idol của em, anh phải hay không cảm thấy, chơi đùa cùng em như vậy rất tốt?"

Bởi vì cảm xúc dao động, thanh âm cô phát ra hơi run run.

Khó trách lúc cô bất hòa cùng fans Tiểu Huyền Tử, sẽ đột nhiên bảo vệ cô?

Đối diện với đôi mắt tràn đầy phẫn nộ của Tô Diệc, Lục Giam cảm thấy áy náy:" Thực xin lỗi, nghe anh giải thích. Lúc nghe nhạc chuông của mẹ em gọi đến ở lần gặp mặt thứ hai của chúng ta ở cửa hàng nam trang, anh liền biết em thích âm nhạc của anh. Nhưng sau cơ duyên sắp đặt, chúng ta tiếp xúc nhiều hơn, nhưng càng nghe em nói thích âm nhạc của anh, vui sướиɠ càng nhiều, anh cũng không biết nên giải thích thế nào với em."

"Giải thích cái gì? Anh đem em xem như con ngốc đúng không? Có phải đem người khác bỡn cợt, anh liền có cảm giác thành tựu?" Tô Diệc thật tức giận, đôi mắt trợn to gắt gao nhìn chằm chằm anh, phảng phất như muốn dùng anh mắt chọc thủng trên mặt anh vài lỗ.

"Biết không, anh ở trong lòng em, trừ người thân ra, anh là quan trọng nhất. Anh nói giải thích với em, lúc ban đầu cảm thấy không cần thiết, chính là về sau có nhiều cơ hội như vậy, anh vì cái gì không nói cho em?" Còn lần lượt mà nhìn cô ngốc nghếch, xem cô như con khỉ mà chơi đùa?

Nói xong, Tô Diệc dùng sức đẩy chàng trai đang che trước mặt. Lục Giam còn đắm chìm trong câu nói kia " Anh là quan trọng nhất", phản ứng trì độn một chút. Mà Tô Diệc sức lực lại yếu, cô đẩy, đẩy không được Lục Giam, ngược lại dưới chân trượt, hơn nữa lực bị phản tác dụng, mông ngã đặt trên mặt đất.

"Ầm!" một tiếng, Tô Diệc cứ thế tứ chi đưa lên trời, xương như muốn gãy nát, đau đến sắc mặt liền thay đổi.

Lục Giam cũng trợn tròn mắt.

Tô Diệc càng thẹn lại càng bực mình, đau cũng thành thứ yếu, mấu chốt là mặt mũi cô bị mất sạch rồi.

Lục Giam phản ứng lại, vội duỗi tay kéo cô:" Chỗ nào đau? Có cần đi bệnh viện không?"

Tô Diệc gồng một chút, mở tay anh ra, chính mình giãy giụa đứng lên, chịu đựng đau đi ra cửa mang giày.

Lần này Lục Giam không dám cản cô lại, trơ mắt mà nhìn người đi mất.

Sau mấy ngày, Lục Giam đủ các loại dỗ cô, nhưng Tô Diệc chính là không để ý đến anh, gọi điện thoại cũng không nhận.

Đêm nay từ phòng tự học đi ra, Lục Giam đã chờ cô ở nơi quay về KTX phải đi qua.

Liễu Minh Nguyệt kéo cánh tay Tô Diệc, giơ tay lên cằm nhìn Lục Giam:" Hai người làm sao vậy?"

Tô Diệc lắc lắc đầu.

Lục Giam cảm thấy mình sắp điên mất rồi.

"Chúng ta nói chuyện." Anh thẳng tắp đứng trước mặt cô, ngữ khí chân thật đáng tin.

Liễu Minh Nguyệt thấy thế, nhỏ giọng nói:" Hai người nói chuyện cho tốt đi, tớ đi trước."

Tô Diệc rũ mi mắt, không nhìn anh, trên người từ trong ra ngoài tản ra làn sương lạnh nhàn nhạt. Cái này làm cho Lục Giam quen nhìn cô vui vẻ thích cười cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy có một loại khoảng cách rõ ràng, đang vắt ngang giữa bọn họ.

"Thực xin lỗi." Lục Giam vừa dứt lời, Tô Diệc chợt ngước mắt:" Anh không cần nói xin lỗi, kỳ thật anh không làm sai cái gì, lúc trước anh không giải thích em cũng hiểu được." Trong giọng nói của cô có vài phần uể oải.

"Chuyện này là anh không đúng, về sau sẽ không có nữa. Tô Diệc, anh có thể theo đuổi em không?" Thanh âm của Lục Giam từ bên tai cô vang lên.

"Anh....."

"Anh thích em." Lục Giam nói. Anh không hề chớp mắt mà nhìn cô chằm chằm, khẩn trương lại mong chờ.

Thình lình được thổ lộ, làm Tô Diệc không kịp phòng tránh.

Được người mình thích thổ lộ, muốn cô khống chế cũng rất khó, làm như việc gì cũng chưa xảy ra căn bản không có khả năng, đành liều mạng cắn môi.

"Đừng cắn, môi bị cắn nát đấy." Lục Giam đột nhiên duỗi tay đến trên mặt cô, ngón tay ở trên môi cô vuốt ve.

Tô Diệc bị anh vuốt đến đỏ mặt, không kịp nghĩ nhiều, xoay người chạy trốn.

Lục Giam bước chân dài, hai ba bước liền đuổi theo, từ phía sau ôm cô, đem người cố định trong ngực chính mình. Anh thân mật mà đem mặt dán bên tai cô, thấp thấp cười, tiếng cười phảng phất như rượu ngon, lỗ tai nghe được cũng muốn say.

"Lục Giam, anh anh anh anh anh buông em ra." Tô Diệc giương nanh múa vuốt mà giãy giụa, bất quá hai người chiều cao thể trọng đều chênh lệch quá lớn, cánh tay Lục Giam trước sau đều mạnh mẽ mà ôm chặt.

"Tô Diệc, anh thích em, đặc biệt đặc biệt thích em. Anh nhìn thấy em cao hứng sẽ vui sướиɠ, nhìn thấy em bi thương sẽ đau lòng. Em cùng nam sinh khác ăn cơm, ca hát, anh sẽ ghen ghét mà không biết phải làm gì.... Đây là cảm xúc suốt hơn 20 năm qua anh chưa từng trải qua."

Nói xong, Lục Giam buông tay ra, đem cô xoay lại:" Em có còn nhớ em còn thiếu nợ anh một ân tình không? Anh mấy ngày nay suy nghĩ đều vô kế khả thi, vốn muốn dùng chuyện này đổi sự tha thứ cho anh. Nhưng hiện tại, anh không nghĩ vậy nữa, bởi vì anh thích em từ tâm của chính mình."

Tô Diệc trong lòng nhảy loạn.

"Vậy về sau không được lại gạt em."

"Anh đáp ứng em." Cổ họng Lục Giam lăn lộn một chút:" Vậy em nguyện tha thứ cho anh, hơn nữa làm bạn gái của anh sao?"

"..... Được."

Mắt Lục Giam đột nhiên phát sáng hơn cả ngàn vì sao trên trời, trong lòng mừng rỡ như nước biển dâng trào, đem anh nhấn chìm toàn bộ.

Anh nhẹ nhàng đem Tô Diệc ôm vào ngực, trong miệng lẩm bẩm mà kêu tên cô:" Tô Diệc, Tô Diệc, Tô Diệc..... "

Chóp mũi đều là mùi mộc hương nhàn nhạt tươi mát của Lục Giam, Tô Diệc đem mặt dán ở ngực anh, nghe tiếng nhịp tim anh đập bên tai.

Cô cảm thấy toàn bộ thế giới hiện tại đều không còn tồn tại, chỉ còn lại nhịp tim như trống của anh và chính mình.

Tác giả có lời muốn nói: Ở bên nhau rồi, tung hoa tung hoa ^_^

Editor: Công cuộc rải đường everywhere xin đường phép bắt đầu, chuẩn bị bị nhét cẩu lương ngập họng:))))