"Bạn học Chu Dục Văn, tôi cũng muốn làm thẻ." Cố Dao Dao đi tới, cười nói.
"Ơ, không phải cậu ở cùng phòng với Lưu Duyệt sao? Lưu Duyệt làm rồi mà, cậu vẫn muốn làm à?" Lý Cường thấy Cố Dao Dao đi tới liền chủ động bắt chuyện.
Cố Dao Dao mỉm cười, nói: "Tôi đến đây để ủng hộ cho chuyện buôn bán của lớp trưởng mà."
Những bạn học đang vây quanh Chu Dục Văn chờ làm thẻ nghe được câu này, lại cười ồ lên.
Từ xưa đến nay, mối quan hệ tình cảm giữa lớp trưởng nam và lớp phó nữ luôn là đề tài bàn tán muôn thuở của mọi người. Tâm tư của mấy đứa nhỏ này quá mức đơn thuần rồi, Chu Dục Văn nghe vậy chỉ cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, trong lòng hắn thầm nghĩ, cô nàng này mà đến ủng hộ chuyện buôn bán của hắn sao? Đến đùa giỡn hắn thì có.
Cố Dao Dao nói xong đang định đưa tiền, nhưng Chu Dục Văn lại nói cứ ghi danh sách trước là được, khoảng 9 giờ rưỡi sáng mai, mọi người hãy tập trung phía trước sân vận động để thống nhất công việc.
"Vậy tôi đưa tiền trước cho cậu, lát nữa cậu làm luôn cho tôi có được không?" Cố Dao Dao chớp chớp mắt.
"Ồ ~"
Thật ra Cố Dao Dao chỉ nói một câu rất bình thường, nhưng hết lần này đến lần khác, đám học sinh xung quanh lại thích chọc ghẹo.
Chu Dục Văn cũng không để ý: "Được thôi, nếu cậu tin tưởng tôi thì đưa chứng minh thư cho tôi, ngày mai tôi làm xong thẻ sẽ trả lại cho cậu."
Nói xong, Chu Dục Văn còn bổ sung thêm một câu: “Nếu ngày mai, bạn nào bận không đến được, cũng có thể đưa chứng minh thư cho tôi, tôi sẽ hỗ trợ làm giúp.”
Nghe nói phải đưa chứng minh thư cho hắn, Cố Dao Dao lại có chút do dự.
Nhìn cách ăn mặc hiện tại của Cố Dao Dao là biết cô nàng này không phải hạng người bình thường, ít nhất là dựa vào nhan sắc xuất chúng của mình để có được một chút ưu đãi đặc biệt giữa nhóm bạn bè cùng trang lứa tuyệt đối là chuyện không thành vấn đề.
Nhưng đối phó với Chu Dục Văn, nhan sắc lại không hề có tác dụng.
Thậm chí khi trực tiếp nghe những tiếng ồn ào của mọi người xung quanh, Chu Dục Văn cũng tuyệt đối không cảm thấy xấu hổ, hắn vẫn bày ra dáng vẻ công tư phân minh, còn nói một cách đơn giản, không cần biết người đến là Cố Dao Dao hay Lưu Duyệt, Chu Dục Văn đều đối xử bình đẳng như nhau.
Thấy Chu Dục Văn hoàn toàn không để ý đến mình, luôn tỏ vẻ, hắn đối xử với người khác như thế nào sẽ đối xử với Cố Dao Dao y như thế.
Loại chuyện này thực sự làm Cố Dao Dao có chút lúng túng.
"Dao Dao, nếu ngày mai cậu bận, tôi có thể giúp cậu đi xử lý công việc một chuyến, làm thẻ giùm cũng được." Lưu Duyệt vừa cười vừa nói. Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy có một nam sinh có thể làm ngơ trước nhan sắc của Cố Dao Dao, trong lòng không khỏi có thêm vài phần hảo cảm với Chu Dục Văn.
Vấn đề là làm sao Cố Dao Dao có thể để ý tới lòng tốt của Lưu Duyệt - một người bình thường như thế chứ? Một cô gái xinh đẹp như cô nàng, nhất định phải ở bên cạnh những chàng trai ưu tú, bởi vậy Cố Dao Dao lập tức đưa mắt nhìn Chu Dục Văn đang bận rộn ở đằng kia, sau đó dứt khoát chứng minh thư cho hắn.
"Lớp trưởng, hiện giờ tôi đã giao hết toàn bộ cho cậu rồi đấy, cậu đừng cho người khác xem nhé, nếu không, chúng ta sẽ chấm dứt tình bạn đấy!"
Chứng minh thư chính là điều tối kỵ của con gái, Cố Dao Dao đưa cho Chu Dục Văn, chứng tỏ cô ấy hoàn toàn tin tưởng hắn.
Thế nhưng sau khi nhận lấy, Chu Dục Văn lại chẳng thèm nhìn lấy một cái, chỉ thản nhiên đáp lời: "Ừm, chuyện này cậu cứ yên tâm, còn ai muốn làm thẻ nữa không?"
Bởi vì chuyện làm thẻ trường học, nên vào ngày hôm ấy Chu Dục Văn đã được coi là người nổi bật nhất trong lớp rồi, trên cơ bản toàn bộ bạn học đều biết trong lớp mình có một nam sinh tên là Chu Dục Văn.
Vẻ ngoài rất đẹp trai, lại cực kỳ tài giỏi, nghe nói còn là tổng đại lý thẻ trường học ở khu đại học Tiên Lâm này.
Tổng đại lý sẽ kiếm được rất nhiều tiền đúng không?
Đại đa số mọi người đều không có khái niệm gì về việc này, nhưng mà nói thật, Chu Dục Văn đúng là rất đẹp trai.
Những người từ nhỏ đã đi theo cha mẹ để phụ làm ăn thì lại rất kiên định cho rằng thẻ trường học là thứ kiếm được rất nhiều tiền.
"Cậu nghĩ mà xem! Cậu ấy nói, nếu chúng ta làm một tấm thẻ giúp cậu ấy, chúng ta sẽ được chia ba mươi tệ tiền hoa hồng, vậy ít nhất là cậu ấy cũng có thể nhận được năm mươi tệ tiền hoa hồng rồi, có đúng không nào? Tiền hoa hồng cho một tấm thẻ là năm mươi, vậy một trăm tấm chính là năm ngàn, có thể nói là không kiếm được nhiều sao?"
Đối với Lưu Duyệt, năm nghìn tệ đã được xem là một con số lớn rồi.
Sau khi kết thúc họp lớp, ký túc xá của các cô ấy đi đến nhà ăn để dùng bữa, Lưu Duyệt cứ một mực thao thao bất tuyệt về Chu Dục Văn.
Đã có vẻ ngoài đẹp trai lại còn tài giỏi nữa.
"Con trai như thế mà làm bạn trai là đáng tin cậy nhất đấy. Hơn nữa, điều quan trọng là Chu Dục Văn còn không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong nha!"
"Được rồi, Chu Dục Văn tốt như vậy thì cậu cứ theo đuổi cậu ấy đi." Bạn cùng phòng Lý Tĩnh vừa cười vừa nói.
Lưu Duyệt nghe xong có chút thẹn thùng đáp: "Hừ, tôi cũng muốn theo đuổi cậu ấy, nhưng phải xem người ta có chịu tôi hay không chứ?"