“Thường Hạo, người Bắc Kinh.” Thường Hạo mặc toàn đồ hiệu, đi giày bóng rổ hiệu Jordan, vừa nhìn là biết cậu ấm con nhà giàu. Cậu định nói xong câu đó thì đi xuống, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì, lại nói thêm: “À đúng rồi, tôi cũng ứng cử lớp trưởng, tuy tôi không phải người Kim Lăng, nhưng tôi cho rằng, có phải người Kim Lăng hay không hình như cũng không liên quan gì đến chuyện làm lớp trưởng?”
Mọi người nghe cậu ấy nói xong, lại không nhịn được cười mà quay qua nhìn Khương Siêu.
Khương Siêu vốn đang đắm chìm trong nụ cười của Cố Dao Dao, vừa nghe Thường Hạo nói vậy liền ném ánh mắt khó chịu về phía Thường Hạo trên bục.
Thường Hạo cũng chẳng có ý định né tránh, cậu ấy lập tức đối diện với ánh mắt của Khương Siêu.
Sau khi Thường Hạo tự giới thiệu xong thì đến lượt Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn giới thiệu rất đơn giản: “Xin chào mọi người, tôi là Chu Dục Văn, đến từ Từ Hoài, tôi là tổng đại lý thẻ điện thoại của khu đại học Tiên Lâm, nếu mọi người muốn làm thẻ trường học thì có thể liên hệ với tôi.”
Tổng đại lý thẻ điện thoại của khu đại học Tiên Lâm?
Chu Dục Văn vừa dứt lời, cả lớp đã bắt đầu xôn xao bàn tán.
Phải biết rằng, nhóm người đang ngồi ở đây đều là những cô cậu học sinh vừa mới tốt nghiệp cấp ba, trong lòng ôm theo khao khát và bỡ ngỡ với thế giới ngoài kia.
Ai ngờ Chu Dục Văn lại nói hắn là tổng đại lý rồi?
Có lẽ đa số mọi người đều không biết tổng đại lý có nghĩa là gì, nhưng điều đó lại không làm ảnh hưởng đến chuyện mọi người cảm thấy Chu Dục Văn rất lợi hại.
Đương nhiên, trong những tiếng xì xào bàn tán ấy, đa số mọi người đều hỏi tổng đại lý là gì?
“Là người quản lý toàn bộ thẻ sinh viên của khu đại học Tiên Lâm này đấy.”
“Thật hay giả đấy? Vậy nhờ cậu ấy xin thêm dung lượng miễn phí có được không nhỉ?”
Ánh mắt các cô gái nhìn về phía Chu Dục Văn lập tức toát lên vẻ ngưỡng mộ, nhưng cũng có người cho rằng Chu Dục Văn đang khoác lác.
Ví dụ như Khương Siêu, cậu ta trực tiếp cho rằng Chu Dục Văn đang ba hoa.
Tổng đại lý cái quái gì chứ?
Nhưng Vưu Trường Kim thì khác, sau khi nghe Chu Dục Văn tự giới thiệu xong, thầy ấy cũng không nhịn được, lập tức ngẩng đầu nhìn Chu Dục Văn thêm một cái. Là người từng trải, nên thầy biết, tổng đại lý tuyệt đối không phải là danh xưng có thể tùy tiện nói ra.
“Tôi cũng không nói dài dòng nữa, trong số các cậu, có người đã đến trường được vài ngày rồi, đương nhiên cũng có người tới tận hôm nay mới nhập học, nhưng chắc chắn là các cậu đã tìm hiểu về chuyện thẻ trường học rồi, thậm chí còn có bạn đã làm thẻ xong xuôi. Tôi chỉ muốn nói rằng, nếu có bạn nào muốn làm thẻ sinh viên thì có thể liên hệ với tôi, bên tôi làm thẻ với giá cực kỳ ưu đãi, chỉ 150 tệ, trong đó đã bao gồm 300 tệ phí gọi điện, ngoài ra còn tặng kèm gói cước đường truyền mạnh và điện thoại di động. Nếu các cậu tự ra ngoài làm thẻ, mỗi tháng sẽ phải đóng 79 tệ mới được cung cấp băng thông rộng không giới hạn, còn bên tôi chỉ 59 tệ, cũng có lợi ích tương đương, thậm chí mỗi tháng còn cung cấp 30GB dung lượng tốc độ cao + 20GB dung lượng thường, thời hạn sử dụng là sáu tháng.”
Chu Dục Văn đứng trên bục, nói năng rất thẳng thắn.
Dù sao hắn cũng trùng sinh lại rồi, chẳng còn chuyện gì phải ngại ngùng nữa, khách hàng càng nhiều thì tiền kiếm được càng lắm, hơn nữa bản thân cũng có thể tranh thủ được thêm lưu lượng từ phòng giao dịch bên kia, vì thế Chu Dục Văn quyết định chơi lớn một phen.
Nạp 150 tệ tặng 300 tệ!
Ưu đãi lớn thế này tìm đâu ra được nữa?
Lần này, Chu Dục Văn thật sự đang mang đến phúc lợi cho các bạn học cùng lớp mình rồi.
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, phía dưới lại vang lên những tiếng thảo luận càng thêm sôi nổi.
Đúng như Chu Dục Văn nói, mọi người đã đến trường học được mấy ngày, ít nhiều cũng có chút hiểu biết về chuyện làm thẻ trường học. So sánh một chút là thấy, ưu đãi Chu Dục Văn nói tuyệt đối là độc nhất vô nhị, không có ở chỗ khác đâu.
Nói không chừng, hành động ngày hôm nay của Chu Dục Văn còn bị người ta gán cho cái mác ‘cạnh tranh không lành mạnh’, nhưng Chu Dục Văn không sợ, bởi vì hắn vốn không có ý định kiếm tiền từ những người bạn học trong lớp, chỉ coi đây là một hình thức tuyên tuyền khơi thông đại lý cấp hai thôi.
"Chỉ cần bỏ ra 59 tệ đã có thể mua được gói mạng cả ngày? Thật hay giả vậy? Ở ngoài toàn là 79 tệ đấy."
"Đúng vậy! Ưu đãi này quá lớn rồi, một tháng có tới 50G lưu lượng!"
Chu Dục Văn tung chiêu này ra khiến cả hội trường như muốn nổ tung. Những sinh viên vốn không có ý định làm thẻ, vừa nghe thấy ưu đãi này cũng không khỏi động lòng.
Cũng như những gì Chu Dục Văn vừa giải thích trên bục, tới đại học rồi, lên mạng chính là nhu cầu thiết yếu. Ví như đám con trai, bọn họ có thể chạy ra quán net mấy lần một ngày, nhưng con gái sao có thể ngày nào cũng ra quán net được?
"Thực ra một phòng ký túc bốn người chỉ cần làm một cái thẻ là đủ rồi, nếu chia ra mỗi người chỉ mất khoảng 15 tệ tiền mạng mỗi tháng, rất rẻ, các bạn có nhu cầu thì liên hệ với mình nhé." Chu Dục Văn đứng trên bục, thao thao bất tuyệt một hồi, vốn dĩ đây là màn tự giới thiệu bản thân, ai ngờ lại bị hắn biến thành buổi quảng cáo bán thẻ cho mình, thậm chí đến cuối cùng còn cho ra kết luận: ‘Là sinh viên đại học thì nhất định phải có mạng’.
"Điều này các bạn có thể hỏi thầy Vưu."