Thái độ này của Lý Cường khiến cho Tô Tình cảm thấy không vui, cô bèn nói thẳng: “Tôi không rành chơi trò này, hay là mọi người chơi đi, tôi về ký túc xá đây.”
“Đừng mà! Mọi người chỉ chơi cho vui thôi!” Thường Hạo vội vàng lên tiếng, cậu ấy còn muốn tiếp tục vun đắp tình cảm với Trịnh Nghiên Nghiên.
Thế nhưng Tô Tình lại không muốn chơi với đám nhóc con này nữa. Đúng là nhóc con, dù có lớn xác đến mức nào thì tâm trí vẫn chỉ là nhóc con thôi, chơi bài cũng có thể nổi nóng được.
Lý Cường thì khỏi phải nói, ngay cả Thường Hạo cũng khiến Tô Tình chướng mắt, trông cậu ta quá mức ấu trĩ, chỉ biết cười toe toét đi chọc cho Trịnh Nghiên Nghiên vui vẻ, thậm chí còn vào hùa với cô ấy, cười nhạo cô.
Chẳng trách Trịnh Nghiên Nghiên lại không thích cậu ta!
Là cô, cô cũng chẳng thích cậu ta!
Nghĩ đến đây, Tô Tình lại nhớ đến Chu Dục Văn của mình.
Sau khi một lần nữa trở lại chốn cũ, một lần nữa cùng bọn họ đánh bài, tâm trí của Tô Tình lại không khỏi nhớ đến những kỷ niệm đẹp khi còn ở bên Chu Dục Văn.
Rõ ràng là lúc đó, cô chơi rất vui vẻ, thậm chí còn nhiều lần chiến thắng nữa. Bây giờ nghĩ lại mới biết, hình như là Chu Dục Văn vẫn luôn nhường nhịn cô.
Ông xã thật tốt.
Sao lúc trước đầu óc cô lại ngu ngốc như bị cửa kẹp vậy?
Sao lại ly hôn với một người chồng tốt như thế?
Nghĩ đến đây, cảm giác chua xót lại trào dâng trong lòng Tô Tình, cô rất muốn nói với Chu Dục Văn một câu: “Ông xã, em nhớ anh.”
Vì vậy, sau khi chơi được mấy ván, Tô Tình không nén nổi nỗi nhớ nhung với Chu Dục Văn trong lòng, cô dứt khoát nói với mọi người: “Mọi người chơi đi, tôi ra ngoài gọi điện thoại một lát.”
Nói xong, cô đi sang một bên, lấy điện thoại ra gọi. Mọi người đều biết cô đang gọi cho Chu Dục Văn.
Trịnh Nghiên Nghiên ngồi bên kia bắt đầu làm nũng: “Ôi chao, khát nước quá đi.”
“Khát à? Cường Tử, đi, chúng ta đi mua đồ uống. Nghiên Nghiên, cậu muốn uống Coca hay là trà sữa?” Thường Hạo không nói hai lời, đã toét miệng hỏi.
“Ừm, tôi uống trà sữa, nhớ mua cho Tình Tình một ly.”
“Ok! Đi thôi, Cường Tử!”
“Cậu đi đi, tôi không uống đâu.”
Thường Hạo liếc nhìn Lý Cường: “Bó tay, có bắt cậu trả tiền đâu, tôi mời mà!”
“Ai nha! Cậu mời á! Cậu mời thì tôi đi!” Vừa rồi Lý Cường vẫn còn mặt mày ủ rũ, nhưng vừa nghe thấy câu này đã lập tức vui tươi hớn hở hẳn lên.
Đi được một đoạn, Tô Tình đang đứng gọi điện thoại bên cạnh vách tường của căn tin, trong lòng có chút thấp thỏm, cô sợ chuyện bản thân sống lại sẽ tạo ra hiệu ứng cánh bướm, khiến cho số điện thoại của Chu Dục Văn bị thay đổi.
Thế nhưng, trong lòng Tô Tình vẫn tràn đầy hy vọng. Cô thoáng do dự một hồi, cuối cùng cũng quyết định bấm số của Chu Dục Văn.
“Tút…”
Kết nối được rồi?
“Alo?”
Giọng nói của Chu Dục Văn vẫn trầm ấm dễ nghe như vậy. Ngay trong khoảnh khắc giọng nói này vang lên, nó đã làm sống mũi của Tô Tình thoáng cay cay. Cô há miệng định nói, nhưng lại không biết nên nói gì.
Mãi cho đến khi đầu dây bên kia vang lên một chuỗi âm thanh mới: “Ai đấy?”
“Không nói thì tôi cúp máy đây.”
“Chu Dục Văn!” Vừa nghe đối phương sắp cúp máy, Tô Tình đã cuống quít lên, cô buột miệng gọi tên anh.
“?” Nói thật, lúc ấy trong lòng Chu Dục Văn ngoại trừ ngỡ ngàng chỉ còn lại ngơ ngác.
“Cậu nhất định phải…”
“Tút!”
Tô Tình còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Phản ứng đầu tiên của Tô Tình chính là ngẩn người, sau đó là đùng đùng nổi giận, Chu Dục Văn lại dám cúp điện thoại của cô sao?
Nhưng ngay sau đó, cô chợt nhớ ra mọi chuyện, à đúng rồi! Lúc này, Chu Dục Văn mới 19 tuổi, anh còn chưa quen biết cô!
Ôi! Sao cô lại nói mấy lời kỳ quặc đó với anh ấy chứ?
Thật là…
Tô Tình vỗ đầu, cảm thấy mình thật ngốc. Phải biết rằng, sau khi trùng sinh quay về, cô của hiện giờ đang lớn hơn Chu Dục Văn những mười tuổi, cô nên chơi trò “nuôi dưỡng chồng yêu đến lúc trưởng thành” mới đúng!
“Tình Tình?” Thời điểm Tô Tình đang buồn bực ảo não vô cùng, Trịnh Nghiên Nghiên lại cầm ly trà sữa trên tay, tò mò đi tới: “Làm sao vậy? Chu Dục Văn kia vẫn không chịu nghe điện thoại à?”
“Không có, nghe máy rồi.” Tô Tình mỉm cười vui vẻ.
Trịnh Nghiên Nghiên có chút nghi ngờ, không biết rốt cuộc là Tô Tình đã nói gì với Chu Dục Văn. Nhưng rõ ràng là Tô Tình không muốn kể chuyện đó với Trịnh Nghiên Nghiên, cô chỉ cười nói: “Đi thôi, không phải mọi người còn muốn đánh bài sao?”
“À, không đánh nữa.” Trịnh Nghiên Nghiên đưa tay kéo lấy cánh tay Tô Tình, nhỏ giọng nói: “Hai anh chàng kia chán chết đi được, tớ thấy cậu cũng không vui, hay chúng ta quay về ký túc xá đi?”
"A?" Trong ấn tượng của Tô Tình, Trịnh Nghiên Nghiên và Thường Hạo vốn là bạn tốt suốt bốn năm đại học, không ngờ vì nguyên nhân ở phía cô mà buổi hẹn hò hôm nay lại kết thúc sớm như vậy.
Không thể được, cô đang muốn thông qua mối quan hệ này để làm quen với Chu Dục Văn đó.