Chương 17: Má Nó! Đừng Có Chơi Tôi Như Vậy!

Liễu Diệp Thanh nghe vậy, sắc mặt cũng giãn ra đôi phần, chị ta đã bớt đề phòng Chu Dục Văn hơn rồi: "Không thành vấn đề."

"Chưa nói hết, tôi muốn chia phần trăm nhiều hơn một chút."

"Vậy còn ít sao?" Liễu Diệp Thanh cười nói: "Cậu muốn hơn một nửa rồi đấy."

"Chị à, nhà em cũng làm cái này đó. Chẳng giấu gì chị, em đã ghi rõ số người chọn làm các gói cước ở phía sau rồi, chị còn không hiểu sao?"

Nghe đến đây, Liễu Diệp Thanh lập tức cúi đầu không nói thêm gì nữa, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Tính ra bên cậu cũng chỉ có 100 người, tôi không thể cho cậu ưu đãi quá lớn được."

"Tôi biết, 100 người này chỉ là đại lý cấp hai của tôi thôi, mục tiêu của tôi là trong mùa tựu trường này, ít nhất cũng phải có 1000 người tới đăng ký làm sim ở chỗ tôi, bởi vậy mới đến tận đây, là muốn bàn về chuyện chiết khấu phần trăm với chị."

Cũng may kiếp trước hắn đã mua một chiếc sim điện thoại ở chỗ Trần Uyển, sau đó, hồi năm hai đại học lại trực tiếp đi tìm hiểu kỹ càng về mảng này, nên cũng khá am hiểu về nó.

Là người từng trải, Chu Dục Văn chỉ muốn nói rằng, lợi nhuận từ sim điện thoại cao đến mức người bên ngoài không thể tưởng tượng nổi đâu.

Trong trường hợp bình thường, Chu Dục Văn làm 100 sim điện thoại thì đừng nói là 80 tệ tiền hoa hồng, ngay cả ki đưa ra cái giá là 150 tệ, đối phương cũng sẽ vui vẻ đồng ý ngay thôi.

Nhưng có một thứ sinh lời còn nhiều hơn cả tiền hoa hồng. Đó chính là mỗi sim đều được hoàn tiền (hoặc là chiết khấu) 60%.

Lấy ví dụ, gói cước 79 tệ, vậy thì mỗi tháng Chu Dục Văn sẽ được 79 x 60% = 47,4 tệ tiền chiết khấu.

1000 người làm sim nghĩa là mỗi tháng Chu Dục Văn sẽ có 47.400 tệ!

Một năm là 568.800 tệ!

Hiện tại, Chu Dục Văn mới đến thành phố đại học này có một năm, chỉ cần ba năm sau, hắn vẫn có thể cầm vững được tiền lời sinh ra từ mấy trường đại học trong thành phố này, là có thể dễ dàng kiếm được hơn 1.5 triệu tệ!

Đã trùng sinh rồi, sao có thể phát sầu vì tiền bạc chứ?

Những yêu cầu Chu Dục Văn đưa ra đều rất hợp lý, thậm chí hắn còn không hề khoác lác về số lượng người mà bản thân có thể mời chào được, sau đó giở công phu sư tử ngoạm, đòi hỏi quyền lợi thật cao.

Trên thực tế, với quy mô hiện tại của hắn, những yêu cầu này cũng không quá đáng, hơn nữa, kể cả khi hắn đòi hỏi như vậy thì phòng giao dịch bên này vẫn có lời.

Bởi xét cho cùng, đối với phòng giao dịch, đây chính là một mối làm ăn tự đưa mình tới tận cửa.

Nếu Liễu Diệp Thanh không đồng ý, Chu Dục Văn sẽ đến một phòng giao dịch khác, trong thành phố này có nhiều phòng giao dịch như vậy, kiểu gì cũng sẽ có người đồng ý với hắn. Hơn nữa, bọn họ không chỉ đồng ý với những điều kiện này, mà còn có thể cho Chu Dục Văn thêm một số đặc quyền khác nữa.

Ví dụ như Chu Dục Văn nói hắn muốn mang lại một chút lợi ích nho nhỏ cho khách hàng của mình, nên muốn xin thêm một số ưu đãi cho người sử dụng.

Liễu Diệp Thanh hiểu ý Chu Dục Văn, chị ta nói, mình có thể tặng thêm cho những sinh viên làm sim ở chỗ Chu Dục Văn 120G lưu lượng, chia đều trong sáu tháng, mỗi tháng 20G lưu lượng.

Sau khi đã bàn bạc rõ ràng mọi chuyện, Chu Dục Văn trực tiếp ký hợp đồng đại lý tại phòng giao dịch sim, rồi làm miễn phí một chiếc sim điện thoại dành cho công việc, chiếc sim này mỗi tháng có thể sử dụng 300 tệ, còn có thể gọi thoại và dùng dữ liệu di động không giới hạn.

"Chị Diệp, hình như cửa hàng mình có bán điện thoại Apple trả góp đúng không?" Sau khi nhận sim, đột nhiên Chu Dục Văn nhớ ra mình vẫn chưa có điện thoại.

Liễu Diệp Thanh nghe vậy liền cười, cũng dứt khoát tặng thêm cho hắn một chiếc điện thoại Apple đời mới nhất, màu socola phối với trắng, thiết kế sang trọng, sử dụng mượt mà.

Ngày đầu tiên trùng sinh, may mắn không làm nhục mệnh, không khiến những người trùng sinh mất mặt.

Vấn đề là có đôi khi, bản thân cũng không thể không tin vào số phận được, bởi vì từ thời khắc này, cuộc đời Chu Dục Văn đã bắt đầu thay đổi, nhưng lại không hoàn toàn thay đổi…

Ví dụ như, kiếp trước hắn làm thẻ trường học ở chỗ Trần Uyển, mà lần này, hắn trực tiếp làm sim trường học ở một nơi khác, nhưng không hiểu vì sao số điện thoại di động vẫn giống nhau như đúc, đây thực sự là một kỳ tích khó mà hiểu nổi.

Sau khi kích hoạt sim trường học và rời khỏi phòng kinh doanh được mười lăm phút, đột nhiên điện thoại của Chu Dục Văn reo lên.

Chu Dục Văn không hiểu đầu cua tai nheo thế nào nhưng vẫn nhận điện thoại: "A lô?"

Phía đối diện thoáng trầm mặc một hồi, còn mơ hồ nghe được người ở đầu dây bên kia đang có chút kích động.

Cái quỷ gì đây?

Không phải cái sim điện thoại này vừa mới được kích hoạt sao?

"Ai vậy? Không nói tôi cúp máy đấy!" Chu Dục Văn giả vờ muốn cúp điện thoại.

"Chu Dục Văn!"

Chu Dục Văn nghe thấy âm thanh này, lập tức giật mình thon thót, trong lòng ngơ ngác không thôi.

"Cậu nhất định phải viết tiểu thuyết! Tiểu thuyết của cậu chắc chắn sẽ hot! Cậu phải tin tưởng vào chính mình!"

Lại một lần nữa nghe được giọng nói của Tô Tình, khiến Chu Dục Văn cảm thấy cả người bất ổn. Hắn không chút suy nghĩ, đã trực tiếp cúp máy luôn!

Má nó chứ, ông trời ơi, ông đừng có chơi tôi như vậy?

Vất vả lắm ông mới cho tôi một tấm vé bước vào cánh cửa trùng sinh. Nhưng ngay khi tôi đang tràn đầy tự tin, chuẩn bị bắt tay vào làm lại từ đầu, thì phát hiện ra, một chuyến tàu này lại có đến hai tấm vé?