Chương 10: Quyến rũ

Sau khi hát xong, Ngô Thanh Hoan trực tiếp đi thẳng về phía Sở Tử Tuần.

A, cậu muốn trốn trong góc, giả vờ như không thể nhìn thấy tớ.

Không thể nào.

Gia Kỳ và lớp trưởng, hai người họ hợp lực đuổi những bạn học khác ra ngoài vì vậy trong phòng bao rộng rãi lúc này chỉ còn lại Ngô Thanh Hoan và Sở Tử Tuần.

Nhất thời bầu không khí ở đây trở nên vô cùng yên tĩnh, phảng phất có chút mờ ám như có như không.

Ngô Thanh Hoan trực tiếp đi tới bên cạnh sô pha chỗ Sở Tử Tuần đang ngồi, giữa những ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp có kẹp một điếu thuốc của phụ nữ, đột nhiên, cô tiến đến gần Sở Tử Tuần, nhẹ nhàng nhả khói thuốc phả vào mặt đối phương. Sắc mặt Sở Tử Tuần trở nên cứng ngắc, chóp mũi có mùi bạc hà tươi mát tao nhã.

Anh vốn dĩ không thích những cô gái hút thuốc, nhưng Ngô Thanh Hoan lại là một ngoại lệ, bởi vì bất kể cô làm gì, trong mắt anh đều trở thành hấp dẫn trí mạng. Anh đã thử qua, càng muốn trốn tránh thì lại càng trốn không thoát.

Ý thức được suy nghĩ trong lòng, Sở Tử Tuần không khỏi nhíu mày, hiện tại có phải là để ý quá nhiều đến nữ lưu manh này không? Đây không phải là chuyện tốt.

Ngô Thanh Hoan một tay chống cằm, nhìn thẳng vào Sở Tử Tuần.

Sở Tử Tuần vốn dĩ không muốn nhìn cô, nhưng ánh mắt của Ngô Thanh Hoan lại quá trần trụi, thẳng thắn và ngây thơ, ánh mắt như vậy dần dần khiến anh không thể phản kháng, không khỏi lạnh lùng nói: "Ngô Thanh Hoan, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Vài ba lần dụ dỗ anh như vậy, rốt cuộc là có ý gì?

Ngô Thanh Hoan nghiêng đầu, đôi mắt to chớp chớp nhìn ra được biểu tình ngầm chịu đựng của đối phương, cô mang theo vẻ mặt vô tội: "Bạn học Sở, cậu không nhận ra hay sao, tớ đang theo đuổi cậu đấy."

"Tôi đã từng nói rồi, khoảng thời gian này muốn tập trung học hành, không nghĩ tới chuyện yêu đương."

"Tại sao lại không chứ?"

Yêu đương là chuyện tốt đẹp cỡ nào kia chứ, Ngô Thanh Hoan nghĩ không ra vì sao anh lại muốn từ chối cô.

Sở Tử Tuần nhìn sang chỗ khác: "Không có tại sao."

Đối mặt với sự đeo bám của Ngô Thanh Hoan, anh chỉ muốn trốn tránh. Tuy nhiên, trong sâu thẳm trái tim, anh biết rằng mình nhất định đã phát điên rồi, bởi vì anh vẫn luôn hy vọng Ngô Thanh Hoan có thể tiếp tục quấn lấy anh như thế này, cho dù có quá đáng đi chăng nữa thì đều có thể.

"Bạn học Sở Tử Tuần, cậu thật sự không có một chút cảm giác nào đối với tớ hay sao?"

Ngô Thanh Hoan không cam lòng nhìn anh, đặt bàn tay nhỏ lên vai anh, vuốt ve bờ vai bằng phẳng xinh đẹp của anh.

Bờ vai như thế này khiến người ta muốn dựa vào, nhất định sẽ cảm thấy an toàn, nghĩ là làm, Ngô Thanh Hoan nhẹ nhàng dựa vào bả vai Sở Tử Tuần, cảm nhận nhịp tim của đối phương.

"Tôi đối với cậu không có cảm giác gì."

Sở Tử Tuần sắc mặt lạnh lùng, cụp mắt xuống nhìn Ngô Thanh Hoan nhỏ nhắn đang dựa vào vai mình, gắt gao nắm chặt hai tay, lý trí không ngừng bảo anh phải đẩy Ngô Thanh Hoan ra, nhưng hai tay lại giống như bị đổ chì, căn bản không thể nhấc lên được.