Chuyển ngữ: Team Sunshine
Bây giờ tất cả các bạn cùng lớp đều đang quan sát hai người họ, vẻ mặt Sở Tử Tuần lạnh lùng, cảm giác bản thân như động vật trong vườn bách thú, bị người khác đến thăm, còn kẻ chủ mưu ngồi bên cạnh nở nụ cười ngây ngô, trưng ra vẻ mặt vô tội.
"Haha, nhận được rồi, tớ sẽ đi ngay, không quấy rầy bạn trai học bá của tớ học tập nữa~"
Lấy được số điện thoại của Sở Tử Tuần, Ngô Thanh Hoan vui sướиɠ nhảy lên.
Sau khi kết thúc thời gian tự học buổi tối, Sở Tử Tuần trở về nhà đã là mười giờ rưỡi.
Như thường lệ, anh vào phòng tắm để tắm táp rồi nghỉ ngơi.
Mặc dù trong mắt người khác, cuộc sống hàng ngày của anh quá kỷ luật cùng nhàm chán, nhưng đối với Sở Tử Tuần mà nói đã sớm hình thành thói quen.
Đêm khuya, nằm trên giường, Sở Tử Tuần nhắm mắt lại, trằn trọc không tài nào ngủ nổi.
Mặc dù bản thân không muốn nghĩ về nó, nhưng bóng dáng của Ngô Thanh Hoan hiện lên trong đầu không thể kiểm soát.
Hương thơm độc đáo trên cơ thể cô gái, xúc cảm khi bàn tay trắng nõn của đối phương chạm vào mình đã khắc sâu trong tâm trí, không thể nào xua tan đi được.
Nghĩ đến bàn tay nhỏ bé của Ngô Thanh Hoan vuốt ve đùi mình hôm nay, yết hầu của Sở Tử Tuần không khỏi khẽ trượt lên xuống, gợi cảm, vô cùng trêu chọc người khác.
Gần như không kìm chế được, nắm trong tay thứ rắn chắc nóng bỏng của chính mình, nếu như có thể để cho bàn tay mềm mại trắng nõn không xương kia cầm lấy thứ to lớn nóng bỏng của mình, thay mình kí©h thí©ɧ nó, sau đó để thứ màu trắng đυ.c bắn lên mặt cô.
Không đời nào!
Chết tiệt!
Sở Tử Tuần đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, đỡ trán thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt ảo não vô cùng.
Phải biết rằng trước đây anh chưa từng có ý nghĩ tục tĩu này, kể cả trong giai đoạn dậy thì khi hormone hoạt động mạnh nhất, anh cũng rất ít khi dùng tay để giải quyết.
Thỉnh thoảng, buổi tối trước khi đi ngủ cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể tăng cao, Sở Tử Tuần sẽ tắm nước lạnh, sau khi tắm xong là có thể yên tâm đi ngủ.
Chưa từng có đêm nào giống như đêm nay, bản thân đã tắm nước lạnh ba bốn lần, khi nằm xuống chỉ nghĩ đến vẻ mặt tươi cười của Ngô Thanh Hoan, thứ kia lập tức ngóc đầu dậy, trên đầu cũng chảy ra một chất dịch trắng. Thứ kia ngóc đầu dậy khiến qυầи ɭóŧ phồng lên, giống như chiếc túi cất giấu một thứ to lớn, căng phồng, chứng tỏ anh không thể nào thỏa mãn được du͙© vọиɠ của bản thân.
Cả một đêm, Sở Tử Tuần không ngừng vật lộn với bản thân, không muốn thỏa hiệp với du͙© vọиɠ của mình, thậm chí cảm thấy hận bản thân không thể kiểm soát phản ứng sinh lý.
Vì vậy, anh buộc lòng không được chạm vào thứ đã trở nên cương cứng, nóng rực kia, như thể đang tự trừng phạt mình, phải để nó tự mềm xuống, thay vì mơ tưởng đến dáng vẻ của Ngô Thanh Hoan rồi tự xử.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi trên mặt toàn là mồ hôi, bản thân cảm thấy vô cùng mệt mỏi mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Trong lòng Sở Tử Tuần rất rõ ràng, nếu như lần này bản thân nghĩ tới Ngô Thanh Hoan rồi tự xử, e rằng một khi phá giới sẽ không thể nào khống chế được du͙© vọиɠ của chính bản thân mình.