CHUYỂN NGỮ: TEAM SUNSHINE
Trong tiết thể dục cuối cùng trước khi kì thi cuối học kì bắt đầu, mọi người đều tỏ ra vô cùng háo hức, dù gì cũng sắp được nghỉ, bọn họ đều đã lên kế hoạch ổn thoả sẽ đi đâu chơi cho kì nghỉ đông này từ lâu rồi.
Ngô Thanh Hoan cô đơn chớp chớp mắt, cô không muốn đi trượt tuyết một mình trong kỳ nghỉ đông này. Nếu Sở Tử Tuần không thể đi được, cô cũng sẽ không đi.
Huấn luyện viên vỗ tay, thổi còi tập hợp mọi người lại: “Các em học sinh, các em vẫn chưa làm bài kiểm tra thể lực cho học kỳ này, vì vậy lát nữa sẽ tiến hành kiểm tra thể lực, nam chạy ba nghìn mét, nữ chạy một nghìn năm trăm mét, những người không đạt thời gian đều phải thi lại.”
Ngay khi tiếng nói vừa phát ra, cả sân chơi lập tức chìm trong sự ai oán ngất trời.
Một trong những bài kiểm tra thể chất mà hầu hết các cô gái ghét nhất chính là chạy cự li dài, hơn nữa còn phải hoàn thành trong thời gian quy định, chuyện này gần như đang muốn lấy mạng bọn họ.
Ngô Thanh Hoan không sợ chạy cự li dài, cô thường dành thời gian để học Taekwondo vào mỗi thứ hai, thứ tư và thứ sáu, mỗi lần đều tập luyện ít nhất ba tiếng với cường độ cao, nên thể lực của cô luôn rất tốt.
Nhưng sau khi nghe huấn luyện viên nói xong, khuôn mặt của Hàn Tiếu Tiếu lập tức trở nên tái mét, thân thể cô ấy vốn đã yếu ớt từ nhỏ, vì vậy hạng mục thể thao mà cô ấy ghét nhất chính là chạy bộ.
Cô ấy bước tới chỗ huấn luyện viên, dáng vẻ vô cùng mỏng manh yếu ớt, dường như chỉ cần có gió thổi qua sẽ ngã ngay: “Huấn luyện viên, em có thể không chạy được không?”
Huấn luyện viên nhìn cô học trò xinh đẹp yếu ớt trước mặt, thái độ cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Em học sinh này, chạy cự li dài là bài kiểm tra thể lực mà học sinh nào cũng phải hoàn thành, không thể để một mình em có ngoại lệ.”
“Nhưng mỗi lần chạy bộ, ngực của em sẽ rất đau, hoàn toàn không thể thở nổi, huấn luyện viên, em cầu xin thầy, có thể cho em không cần chạy không? Chỉ cần thầy không ép em chạy, điều kiện gì em cũng có thể đồng ý với thầy.”
Hàn Tiếu Tiếu vừa nói, vừa lấy tay che ngực của mình, dáng vẻ vô cùng đáng thương nhìn huấn luyện viên, thậm chí cô ấy còn vươn tay ra, choàng vào cánh tay của huấn luyện viên, nhằm cố gắng giành được thiện cảm của huấn luyện viên.
Ngô Thanh Hoan và Gia Kỳ đứng ở bên cạnh, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng Hàn Tiếu Tiếu nũng nịu với huấn luyện viên để không phải chạy bộ.
“Tiểu Hoan Hoan, cậu xem kìa, cái con da^ʍ phụ đó vì không muốn kiểm tra thể lực, gần như đã dựa hết lên người huấn luyện viên, chà chà, cái kiểu quyến rũ loã lồ như thế, thật sự có được không?”
Gia Kỳ khinh thường liếc Hàn Tiếu Tiếu một cái, sau đó kéo Ngô Thanh Hoan đi qua.
Hàn Tiếu Tiếu vừa thấy Ngô Thanh Hoan đến gần, sự thù địch trong mắt không có cách nào che giấu. Nhìn thấy khuôn mặt của Ngô Thanh Hoan, cô ấy sẽ nghĩ ngay đến Sở Tử Tuần. Nếu như không có sự xuất hiện của cô gái giang hồ không biết xấu hổ này, căn bản Sở Tử Tuần sẽ không bao giờ yêu đương trong thời cấp ba.