Chuyển ngữ: Team Sunshine
Ngày hôm sau, Ngô Thanh Hoan ngủ đến ba giờ chiều mới tỉnh dậy, toàn thân và eo lưng đều đau nhức, cứ như bị xe cán qua.
Cô đang định đứng dậy đi tắm, lại phát hiện trên người mình rất thơm tho sạch sẽ, rõ ràng đã được tắm rửa qua, nhưng mà, cô không nhớ tối hôm qua mình đã đi tắm.
Đêm qua, sau khi Sở Tử Tuần giải tỏa được cơn tìиɧ ɖu͙© bị dồn nén bấy lâu nay, anh đã bế Ngô Thanh Hoan vào phòng tắm, giúp cô tắm rửa sạch sẽ.
Nhìn thấy tiểu huyệt của Thanh Hoan bị chơi đến sưng tấy, anh thầm thấy hối hận, đêm qua thật sự đã mất kiểm soát.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, vậy mà bản thân anh lại quá mức tàn nhẫn, Sở Tử Tuần cúi đầu, hôn lên trán Thanh Hoan, giúp cô tắm rửa, sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc giảm sưng lên vùиɠ ҡíи cho cô.
Anh đã mua trước loại thuốc này ở tiệm thuốc tây, đề phòng có chuyện gì, không ngờ nó thực sự có ích.
“Chào buổi sáng Tử Tuần, ôi không, chào buổi chiều.”
Ngô Thanh Hoan lè lưỡi, nhanh chóng đổi câu khác.
“Đói bụng chưa? Tớ đi nấu cơm.”
Giọng nói của Sở Tử Tuần khàn khàn, cực kỳ gợi cảm trêu người.
“Không đói.”, Thanh Hoan lắc đầu, vùi đầu vào l*иg ngực của Sở Tử Tuần, nhỏ giọng nói: “Tớ chỉ muốn ôm cậu như thế này thôi.”
Loại cảm giác này thật hạnh phúc.
Đến buổi tối, Sở Tử Tuần tiễn Ngô Thanh Hoan tới trước cửa nhà anh.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã sắp tới kỳ thi cuối kỳ, hiển nhiên Sở Tử Tuần rất bận rộn.
Ngô Thanh Hoan không có nhiều thời gian để nói chuyện với anh, về cơ bản đều phải đợi đến khi anh tan tiết tự học vào mỗi tối, sau đó về nhà, bọn họ mới có thể nhắn tin trò chuyện.
Vì vậy, khi Ngô Thanh Hoan nghe Sở Tử Tuần nói sẽ cùng cô đi hẹn hò vào chiều mai, cả người cô lập tức rơi vào trạng thái vô cùng phấn khích.
Dù gì thì đây cũng là buổi hẹn hò đầu tiên kể từ khi cô và Sở Tử Tuần chính thức ở bên nhau, cô không muốn làm rối tung lên, bất kể như thế nào cũng phải để lại một kỉ niệm đẹp.
Ngày hôm sau, khi học xong tiết tự học buổi tối, Sở Tử Tuần đã dẫn đầu đi ra khỏi lớp, Thanh Hoan cũng nhanh chóng thu dọn cặp sách của mình, tung ta tung tăng đi theo phía sau anh.
Đến khi đi đến góc cửa sau của trường học, Thanh Hoan mới tiến lại gần, anh duỗi một tay ra, vô cùng tự nhiên cầm lấy cặp sách của Thanh Hoan, cầm vào tay mình, tay kia thì nắm lấy tay cô, cảm nhận lòng bàn tay ấm áp sạch sẽ.
Ngô Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn đường cong hoàn hảo trên khuôn mặt của Sở Tử Tuần, trong lòng vô cùng đắc chí, gần như muốn tuyên bố với cả thế giới biết chuyện Sở Tử Tuần đã trở thành bạn trai của cô.
Nhưng mà, để có thể theo đuổi được nam thần băng lãnh học giỏi này, đối với Ngô Thanh Hoan mà nói, vốn dĩ là một chuyện cực kỳ đáng để khoe khoang.
Bởi vì nó không dễ dàng chút nào.
“Sở Tử Tuần, cậu có biết không, tớ đã theo đuổi cậu hơn ba tháng mới có thể đuổi đến tay, cậu thật sự rất khó theo đuổi.”
Trong một quán cà phê trang nhã và yên tĩnh, Ngô Thanh Hoan đang cầm một ly trà sữa vị khoai môn, miệng nhai nhai trân châu, phụng phịu than phiền với người đối diện.
“Hơn ba tháng rồi sao?”
Sở Tử Tuần nheo mắt lại, hóa ra từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau cho đến bây giờ, đã trôi qua lâu như vậy, chính bản thân anh cũng chưa từng tính toán thời gian trong chuyện này.
Ngô Thanh Hoan ậm ừ: “Đương nhiên rồi.”