Lúc này, Hàn Tiếu Tiếu đang mặc một chiếc váy sườn xám màu hồng, chiếc sườn xám đó rất ngắn, tà váy được xẻ đến tận gốc đùi.
Tóc được uốn gợn sóng, cực kỳ có hương vị của phụ nữ, không hề có chút ngại ngùng như khi giả bộ trước mặt Sở Tử Tuần.
Cô ấy cười nói âu yếm với một người đàn ông, hai người đang ôm ấp nhau, ngay tại cửa quán bar đầy rẫy người ra kẻ vào, mà cử chỉ lại hết sức buông thả phóng túng.
Người đàn ông nắm lấy ngực của Hàn Tiếu Tiếu, bắt đầu xoa nắn, trông ông ta khoảng chừng ba mươi hay bốn mươi tuổi, đủ tuổi để làm cha của Hàn Tiếu Tiếu, cộng thêm chiếc bụng phệ, khiến dáng vẻ khi cười trông cực kỳ dung tục, Ngô Thanh Hoan vừa nhìn đã thấy muốn nôn.
Qua một lúc sau, Ngô Thanh Hoan lập tức kéo lấy Gia Kỳ, cả hai cùng nấp phía sau cây cột, bọn họ có thể nhìn thấy rất rõ ràng mọi động thái giữa Hàn Tiếu Tiếu và tên đàn ông già đó.
Rất rõ ràng, Hàn Tiếu Tiếu đã được một tên đàn ông vừa già vừa xấu bao nuôi, nhưng có điều, Ngô Thanh Hoan rất tò mò, Hàn Tiếu Tiếu vẫn còn đi học, lại là một học sinh cấp ba, đi theo một người đàn ông xấu xí tồi tệ như vậy, cũng không biết đang có ý đồ gì.
“Chà chà, đó không phải hoa khôi trong lớp chúng ta sao? Cậu ấy đang làm gì vậy? Gần đây đang rất thiếu tiền sao?”
Gia Kỳ ngạc nhiên nhìn Hàn Tiếu Tiếu, không ngờ cô ấy cũng có một bộ mặt quyến rũ như vậy, thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Ngô Thanh Hoan dựa lưng vào cây cột được trang trí đẹp đẽ, trong miệng gặm một phần đuôi tóc, đôi chân hết sức mảnh mai gác lên nhau, tâm trạng vừa tươi đẹp vừa thoải mái.
Cô thờ ơ nhún vai: “Chỉ cần cậu ấy không gây phiền phức cho Tử Tuần, tớ cũng không quan tâm cậu ấy ở cùng ai. Nhưng nếu như cậu ấy muốn cướp người đàn ông của tớ, tớ sẽ điều tra cực kỳ rõ ràng người đàn ông đang đứng bên cạnh cậu ấy, khiến cậu ấy cảm thấy bất an.”
Nhớ lại dáng vẻ lần trước của Hàn Tiếu Tiếu ngang nhiên dụ dỗ Sở Tử Tuần trong lớp học, cô lập tức cảm thấy khó chịu.
Đối mặt với tình địch, Ngô Thanh Hoan khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ như thường lệ.
“Không tồi nha, vậy mới có một chút dáng vẻ của nữ giang hồ chứ.”
Gia Kỳ bóp gò má trắng trẻo ửng hồng của Thanh Hoan, thở dài một hơi: “Bình thường thì dữ dằn như vậy, vừa nhìn thấy Sở Tử Tuần lập tức biến thành bộ dáng ngoan ngoãn không chịu được, Tiểu Hoan Hoan, sao cậu có thể chuyển đổi vai trò thành thạo như thế?”
“Hì hì, ai bảo tớ thích cậu ấy làm chi.”
Đối với Sở Tử Tuần, Ngô Thanh Hoan luôn là người chủ động tấn công.
Hơn nữa cô cũng thích như vậy.