CHUYỂN NGỮ: TEAM SUNSHINE
Thời gian trôi qua rất nhanh, còn một tuần nữa là đến kỳ thi tháng.
Trong một tháng này, Ngô Thanh Hoan đọc đề đến mức giọng nói bị khàn đi.
Cô tự nhủ, chỉ cần kiên trì một chút rồi lại kiên trì thêm một chút nữa, thì sớm muộn gì cô cũng có thể đường đường chính chính biến Sở Tử Tuần thành bạn trai của mình, chỉ cần nghĩ tới chuyện này, cả người cô đều tràn đầy động lực, cái gì mà bảng chu kỳ nguyên tố hóa học, hình nón và phương trình, các công thức toán học,... khiến cô đau đầu, cô đều có thể đập đầu vào đến cùng.
Thế nhưng, chuyện không may là, ngay lúc này "bà dì" lại bất ngờ tới thăm.
Trong giờ học vật lý, Ngô Thanh Hoan yếu ớt nằm trên bàn, cô có thể cảm nhận rất rõ, bụng mình đang đau nhói, giống như bị một cái móc nhỏ móc vào rồi không ngừng xoay đi xoay lại.
Tiên sư bố nhà nó, đúng lúc quan trọng nhất mà cơ thể của cô lại đi xuống như xe bị tuột xích, toàn bộ tinh thần chiến đấu của Ngô Thanh Hoan bị cơn đau bụng kinh làm giảm hơn một nửa.
Đúng là thảm, Ngô Thanh Hoan im lặng nhìn lên trời, bản thân cô cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, rõ ràng bình thường cơ thể của cô rất khỏe mạnh, nhưng mỗi lần "bà dì" đến, cơ thể lại giống như một quả cà tím bị sương muối đánh tan, bác sĩ nói cơ thể cô bị lạnh, phải thường xuyên uống thuốc Đông y, nhưng chỉ cần nghĩ đến mùi vị của thuốc Đông y là cô lại buồn nôn.
"Ngô Thanh Hoan, bị sao vậy?"
Sở Tử Tuần mặc bộ đồng phục sọc xanh trắng của học sinh, khí chất nổi bật, đeo cặp vào một bên vai rồi bước tới chỗ ngồi bên cạnh mình, anh nhìn thấy Ngô Thanh Hoan đang ngây người.
Anh dừng lại một lúc rồi đưa tay ra, chạm nhẹ lên trán cô, nhiệt độ truyền qua da cho thấy thân nhiệt của cô vẫn bình thường, không phải bị sốt.
"Tớ đau bụng" Ngô Thanh Hoan nhìn Sở Tử Tuần một cách đáng thương, cả người đều không còn sức nhưng cô vẫn theo thói quen kéo lấy ống tay áo của Sở Tử Tuần: "Cậu xoa bụng cho tớ một chút được không, tớ khó chịu quá."
Trong những lúc yếu đuối như thế này, cô rất muốn được Sở Tử Tuần quan tâm.
"Đến tháng à?"
Sở Tử Tuần suy nghĩ một lúc liền đoán ra được.
"Ừm."
Ngô Thanh Hoan gật đầu, thấy Sở Tử Tuần không có ý giúp mình làm ấm bụng, cô chỉ có thể thất vọng cầm chai nước lên, chuẩn bị chườm bụng.
Đột nhiên, chai nước của cô bị một bàn tay mảnh khảnh lấy đi, sau đó bàn tay ấy chạm vào bụng cô cách một lớp áo mỏng.
Trong nháy mắt, nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay của Sở Tử Tuần truyền đến, Ngô Thanh Hoan thoải mái kêu lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng kêu vô thức của cô, cơ thể Sở Tử Tuần căng ra.
"Cậu đừng chỉ để tay lên bụng tớ, cậu xoa một chút đi,..." Ngô Thanh Hoan không ngừng ra lệnh cho anh, giọng nói của cô rất mềm mại, lực sát thương lại cực kỳ cao: "Sở Tử Tuần, xoa bụng tớ một cái, tớ mới cảm thấy thoải mái hơn."
"Cậu đúng là biết hưởng thụ."
Khóe miệng của Sở Tử Tuần hơi nhếch lên, nhưng anh không từ chối mà cẩn thận nhẹ nhàng xoa lên cái bụng phẳng lì và mềm mại của Ngô Thanh Hoan.
Ngô Thanh Hoan cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, cô âm thầm nắm lấy tay Sở Tử Tuần, vén áo lên ra, đưa tay anh vào bên trong rồi chớp mắt nhìn anh: "Như này mới đúng chứ."
Không còn lớp quần áo cản trở, Sở Tử Tuần có thể cảm nhận được làn da mịn màng và mềm mại của cô gái, nó giống như một tấm lụa cao cấp, khiến người ta yêu thích đến mức không muốn bỏ tay ra.
"A..."
Ngô Thanh Hoan cố ý kêu lên một tiếng mơ hồ, cô lại nhìn thấy lỗ tai Sở Tử Tuần đỏ lên một lần nữa, cảm xúc kiên nhẫn trên gương mặt của anh còn có thêm chút du͙© vọиɠ thầm kín mãnh liệt.
Không phải là Sở Tử Tuần không phát hiện ra trò đùa của Ngô Thanh Hoan, chỉ là anh không thể phản kháng, cũng không muốn phản kháng.
Bởi vì anh cũng muốn chạm vào người cô như vậy, thậm chí ngày nào anh cũng nghĩ đến chuyện này.
Lòng bàn tay ấm áp đè chặt lên bụng của Ngô Thanh Hoan, cơn đau bụng kinh của cô dịu đi rất nhiều.
Ngô Thanh Hoan thầm nghĩ, Sở Tử Tuần này đúng là thần dược của cô.
Kết quả là, nhiệt độ nóng bỏng lại leo thang.