Bất tri bất giác hơn nửa tháng trôi qua, hai người dần dần trở thành bạn tốt.
Hiện tại, Phương Duyệt Tần đang ở nhà, cảm thấy có chút đói, nên đi về phía tủ lạnh, mở tủ lạnh ra, nhìn xem có gì ăn được không, lúc này di động bỗng đổ chuông.
.....Phương Duyệt Tần rảnh tay chậm rãi cầm di động lên, thấy anh trai Phương Vũ Thần gọi đến, nhanh chóng ấn trả lời, "Uy ~ anh trai".
"Uy ~ em gái thân ái nha, có thời gian không?"
"Có, sao vậy?"
"Là như vậy, em nghỉ hè đã lâu như vậy, anh trai cũng không có mời em ăn cơm, hôm nay muốn mời em đi ăn, em chắc là sẽ không cự tuyệt anh trai thân yêu nhất của em chứ?"
"Phương Duyệt Tần nhẹ giọng hỏi, "Anh trai, có phải anh gây họa lớn gì rồi không?"
Phương Vũ Thần chột dạ nói: "Không ~ anh làm sao có thể gây họa lớn gì."
Phương Duyệt Tần vẻ mặt nghi hoặc nói, "Không đúng nha, bình thường anh sau mỗi lần gặp rắc rối, đều muốn em đến xin bác cả tha thứ, mới tới mời em ăn cơm."
Lúc này Phương Vũ Thần day day huyệt Thái Dương nói, "Thực sự không gặp rắc rối mà, quên đi, nói thật với em vậy, anh tính mời bạn bè ăn cơm một chút, để tỏ thành ý, anh quyết định tự mình làm, vốn nghĩ làm theo sách dạy nấu ăn rất đơn giản, kết quả là anh đã đánh giá quá cao thực lực của mình, cho nên, em hiện tại nhất định phải tới giúp anh đó ~ nếu không anh nhất định sẽ bị bọn họ cười nhạo."
"Là như vậy à, vậy đi, anh đến đây đón em."
Khuôn mặt ủy khuất của Phương Vũ Thần chỉ vài giây đã biến thành khuôn mặt tươi cười.
"Ừ, cứ như vậy nhé, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Phương Vũ Thần rất nhanh đến tầng hầm lấy xe, lập tức đến nhà Phương Duyệt Tần, hai mươi phút sau tới nơi, cầm lấy di động gọi cho Phương Duyệt Tần, "Alo ~ Duyệt Tần, anh đến dưới lầu rồi, em xuống dưới đi."
Phương Duyệt Tần đơn giản nói một tiếng "Được, đi xuống liền đây."
Hai người rất nhanh về đến nhà trọ, vừa mới bước vào phòng bếp Phương Duyệt Tần đã bị cảnh tượng này dọa sơ, miệng nói ra trong vô thức, "Này ~ đây có phải là bếp không vậy?"
Phương Vũ Thần xấu hổ gãi đầu nói, "Anh cũng không biết làm thế nào lại biến thành như này", nói xong liền cười hắc hắc.
Hai người rất nhanh quét tước phòng bếp lộn xộn bẩn thỉu trở nên sạch sẽ, Phương Duyệt Tần nhìn những thức ăn trước mặt, nhẹ giọng nói, "Có gà, sườn heo, cải ngồng, cà chua, trứng gà, chân gà", quay đầu nói với Phương Vũ Thần, "Anh, những đó ăn này, anh muốn làm như thế nào?"
Phương Vũ Thần trả lời, "Em muốn làm như thế nào thì làm thế đó, chỉ cần có một phần sườn xào chua ngọt là được rồi."
"Được, em đây sẽ trổ tài, ớ, đúng rồi, bạn bè anh bao giờ đến? Hiện tại còn kịp không?"
Phương Vũ Thần xem đồng hồ nói, "Bảy giờ tối, bây giờ là sáu giờ, còn một tiếng, em cứ từ từ làm, không kịp thì cho bọn họ ăn hoa quả lạnh trước, đúng rồi, anh phải làm gì?"
"Anh trai, anh biết nấu cơm không?"
"Việc này đương nhiên là được rồi ~"
"Vậy anh nấu cơm trước đi, em đi hấp gà, rồi làm những đồ ăn khác nữa."
Phương Vũ Thần nấu cơm xong đứng dựa vào cửa phòng bếp, khoanh hay tay trước ngực, vẻ mặt tán thưởng nhìn Phương Duyệt Tần bận rộn trong phòng bếp, nhìn vài phút sau đó liền đi giúp Phương Duyệt Tần một tay.
Qua một giờ, đồ ăn gần như đã sẵn sàng, chỉ còn hai món nữa, quả nhiên là người biết nấu ăn, làm đồ ăn rất nhanh.
Lúc này, chuông cửa vang lên, Phương Vũ Thần buông đồ trong tay ra, nói với Phương Duyệt Tần, "Bọn họ chắc là tới rồi, anh đi ra mở cửa trước."
Phương Duyệt Tần nhẹ giọng "ừm".
Phương Duyệt Tần ra mở cửa, chợt nghe các bằng hữu nhao nhao xin cơm, líu ríu nói chuyện.
Sau khi tiến vào, ngửi thấy được mùi thơm, lúc này Trương Tiểu Hầu lớn tiếng nói, "Thơm quá a ~" sau đó vỗ vỗ Phương Vũ Thần nói, "Không nghĩ cậu thật sự có tài nha!"
Lâm Hạo cũng hay nói giỡn một câu, "Còn tưởng tối nay phải ra ngoài ăn chứ", lúc này phòng bếp truyền ra tiếng vang.
"Ai ở trong phòng bếp vậy? Sẽ không phải là kim ốc tàng kiều đi ~" Trương Tiểu Hầu cười hì hì nói.
Phương Vũ Thần nhìn một cái xem thường, "Cậu suy nghĩ bậy bạ, bên trong là em gái tôi, hôm nay em ấy nấu cơm."
"Gì? Cậu có em gái? Sao tôi lại không biết?", Trương Tiểu Hầu hỏi.
"Tại sao trước kia không giới thiệu em gái với chúng tôi?" Lâm Hạo hỏi.
Hai người trước sau liên tiếp hỏi, chỉ có Tô Ngự vẻ mặt bình tĩnh lấy hoa quả đưa cho Phương Vũ Thần.
Phương Vũ Thần đỡ lấy đĩa hoa quả, xoay người đặt ở bàn, hoàn toàn bỏ qua vấn đề của hai người bọn họ.
Lâm Hạo, Trương Tiểu Hầu thấy Phương Vũ Thần bỏ qua câu hỏi của mình, đuổi theo hỏi, "Sao lại không trả lời tôi?"
"Tôi mặc kệ các cậu."
"Quên đi, tôi đi bắt chuyện với em gái, thuận tiện giúp đỡ một chút", nói xong Trương Tiểu Hầu đã đi về phía phòng bếp, lại bị Phương Vũ Thần chặn lại.
"Cậu sao lại ngăn tôi?"
"Cậu cũng đừng đi, chỉ thêm phiền."
"Cậu có ý gì?"
"Tôi có ý tứ gì, chẳng lẽ cậu cũng không rõ sao? Hay là để tôi nhăc lại một lần nữa?"
"Không cần không cần, tôi không đi đến phòng bếp nữa là được!" Xoay người đi về phía sô pha.
Lâm Hạo lúc này cười ha ha nói, "Hầu tử, cậu là cái loại người vừa đi vào bếp liền đánh vỡ đồ này vật kia, nên tránh xa phòng bếp, đúng như câu nói, "quý trọng sinh mệnh, rời xa bếp núc"."
"Ngự, cậu đi vào bếp giúp tôi một chút, tôi xuống dưới lầu mua một vài đồ", Phương Vũ Thần nói với Tô Ngự.
"Được."
"Còn nữa đừng cho hai người họ vào phòng bếp."
Không đợi Tô Ngự đáp, Lâm Hạo liền cướp lời nói, "Tôi sao không thể vào đó?"
"Cậu? Rất ầm ĩ, ảnh hưởng đến việc nấu nướng", Phương Vũ Thần nói xong xoay người rời đi.
Lâm Hạo tức muốn hộc máu, Trương Tiểu Hầu đứng một bên cười lớn ha ha.
Ở trong phòng bếp Phương Duyệt Tần nghe thấy đoạn đối thoại của họ, không tự giác nụ cười, trong lòng nghĩ, tình cảm bọn họ thật tốt.
Tô Ngự vừa đi đến phòng bếp, liền thây một thân ảnh quen thuộc, đúng lúc, Phương Duyệt Tần quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Anh...... Sao lại ở đây?" Phương Duyệt Tần phản ứng lại, hỏi.
"Ờm... Tôi là bạn của anh trai em, em chính là em gái của Thần?"
"Vâng, tôi là em gái của Phương Vũ Thần, thật trùng hợp nha ~"
"Đúng... rất trùng hợp."
"Anh trai tôi đâu?"
"Cậu ta xuống lấu mua ít đồ, tôi có thể giúp đỡ cái gì không?"
"Không cần đâu, một mình tôi là được rồi, về cơ bản là ổn."
Tộ Ngự liến nhìn đồ ăn đã nấu, trong lòng không hiểu sao có chút tự hào, giống như là vợ anh nấu vậy.
"Để em ở đây bận rộn một mình, anh trai em mới gọi tôi đến giúp."
(Tác giả: Thật ra là kiếm cớ, rõ ràng là bản thân muốn đợi cô một chút, đồng thời cũng hi vọng cô không phải một mình nấu ăn vất vả như vậy.) Phương Duyệt Tần nhẹ giọng cười cười, "Vậy được rồi, anh trước hết giúp tôi đem những món đã nấu mang ra đi."
"Được", nói xong liền bưng đồ ăn đi ra ngoài, vẻ mặt như một cô vợ nhỏ.
Món rau xào cuối cùng cũng xong, Tô Ngự mang ra, quay trở lại phòng bếp liền thấy Phương Duyệt Tần nhỏ giọng "A" một tiếng, dùng miệng thổi phù phù.
Ban đầu Phương Duyệt Tần nghĩ muốn đem canh ra, thử xem nồi có nóng không, liền sờ thử vào thành nồi, không nghĩ lại nóng như vậy.
Tô Ngự một tay Phương Duyệt Tần qua, trực tiếp đi về phía vòi nước, nắm lấy bàn tay bị thương của Phương Duyệt Tần cho vào vòi nước, còn vừa nói, "Bị bỏng, không thể dùng miệng thổi, phải xả nước vào."
Phương Duyệt Tần thời điểm bị anh kéo đi mặt sững sờ, nghe anh nói như vậy, cũng nửa tỉnh nửa mê gật gật đầu, giống như một đứa nhỏ.
Tô Ngự nhìnthấy cô như vậy, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
May mà chỉ có sờ qua, không có nghiêm trọng lắm, chỉ là có một chút đỏ.
"Ở đây chờ tôi một chút."
Phương Duyệt Tần cũng gật gật đầu. Lúc Tô Ngự kéo tay cô, tim cô không ngừng đập thình thịch, bởi vì ngoại trừ người nhà đây là lần đầu tiên có người khác giới kéo tay cô, đến nỗi cô khẩn trương không dám nói câu nào, chỉ có thể gật đầu.