*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một ngày nọ, Phương Duyệt Tần ra ngoài, thấy một bà cụ đang cố gắng kéo một chiếc xe chứa rác, hẳn là chuẩn bị đem đi bán, vì thế Phương Duyệt Tần tiến lên hỏi:
"Bà ơi, bà muốn đi đâu ạ? Cháu giúp bà!"
"Không cần đâu, cô gái nhỏ, thứ này quá nặng, sẽ không làm phiền cháu đâu, cám ơn cháu nhé!" Bà cụ trả lời.
"Không có gì đâu ạ, bà ơi, cháu sức lực cháu rất khỏe", sau đó liền đoạt lấy chiếc xe đẩy của bà cụ.
"Cảm ơn cô bé", bà cụ nói.
"Không có việc gì ạ, đúng rồi, bà muốn đẩy nó đi đâu?"
"Đến nơi tái chế phế phẩm, đi tiếp về phía trước, tới ngax ba đường, rẽ phải, đi một chút là đến, thật sự làm phiền cháu ~"
"Không phiền không phiền ạ ~"
Phương Duyệt Tần kéo xe ở đằng trước, bà cụ ở đằng sau phụ đẩy xe, hai người chậm rãi tiến về phía trước.
Kỳ thật sức Phương Duyệt Tần không lớn, nhưng cô vì giúp bà cụ, đã nói dối, hiện đang dùng toàn bộ sức lực để kéo.
Lúc này, Tô Ngự tình cờ đi ngang qua, thấy được cảnh tượng này, lập tức bị cô gái hấp dẫn, sau đó liền tiến tới hỏi, "Xin chào, có cần giúp đỡ gì không?"
Lúc này Phương Duyệt Tần đang vùi mình đẩy, bị tiếng hỏi này làm cho kinh ngạc ngẩng đầu lên, bởi vì thời tiết nóng nực, mặt Phương Duyệt Tần đã trở nên đỏ bừng.
Thật sự, rất đáng yêu.
Đột nhiên nhìn nhau, Tô Ngự giật mình, trong lòng đập thình thịch, đây là lần đầu tiên Tô Ngự tim đập như vậy khi nhìn thấy một cô gái, đây là cảm giác trước kia cậu cưa từng trải qua.
Để che giấu sự bối rối trong lòng, không đợi cô gái trả lời, liền đoạt lấy xe đẩy, nói một câu, "Để tôi làm cho".
"Hả? Ừm, được, cám ơn". Phương Duyệt Tần luống cuống tay chân đáp lại, bởi vì cô không nghĩ sẽ có người đến hỗ trợ, lại còn trực tiếp đoạt lấy, dù sao có rất nhiều người đi đường lướt qua mà không ra tay giúp đỡ, trong lòng cô không hiểu sao cảm thấy thật ấm áp.
Tới nơi tái chế phế phẩm, giúp bà cụ bán chúng xong, hai người liền chào tạm biệt bà.
"Em muốn đi đâu?" Tô Ngự hỏi.
"Đi đến ga tàu điện ngầm", Phương Duyệt Tần trả lời.
"Thật trùng hợp, tôi cũng thế, vậy cùng đi đi!" Tô Ngự nói.
(Lời tác giả: Thật hiếm khi gặp được một cô gái có thể khiến trái tim mình loạn nhịp, tất nhiên phải nắm bắt cơ hội rồi, cao lãnh cái gì chứ? Không còn quan trọng nữa.)
Hai người cùng nhau đến ga tàu điện ngầm. Trên đường, hai người cũng không biết mở miệng nói chuyện như thế nào. Đi tiếp đi tiếp, bầu trời đột nhiên tối sầm xuống, sau đó đổ mưa lớn, để trốn mưa, hai người liền vào một quán mì.
Hai người ngồi xuống, người bán hàng lấy thực đơn lên hỏi, "Xin chào, hai vị muốn ăn gì?"
(Lời tác giả: Chúng ta hãy nhìn xem, Tô Ngự mở miệng.) Chờ người phục vụ rời đi, Tô Ngự hỏi, "Em ăn gì?"
"Mì thịt bò đi", Phương Duyệt Tần tự hỏi một chút rồi trả lời.
"Xin chào, phục vụ, gọi món", người phục vụ vội vàng đi đến.
"Hai phần mì thịt bò, cám ơn", Tô Ngự nói với phục vụ.
Trong tiệm có rất nhiều người, nhất là nữ sinh, các cô từ khi Tô Ngự và Phương Duyệt Tần tiến vào đều lén lút nhìn trộm nhìn hai người bọn họ, dù sao trai tài gái sắc, mọi người rất tò mò với những người có giá trị nhan sắc cao.
"Chàng trai đó rất đẹp trai nha, thật muốn WeChat của anh ấy", một nữ sinh nhỏ giọng nói với bạn.
"Đừng mơ tưởng, cậu không nhìn thấy cô gái bên cạnh anh ta sao? Người ta là hoa đã có chủ", bạn của nữ sinh kia nói.
"Nhỡ đâu là em gái thì sao?" Nữ sinh kia mới vừa nói xong, liền thấy chàng trai buộc giày giúp cô gái, trái tim nhất thời tan nát.
Kỳ thật tình huống là như này, thời điểm Tô Ngự cúi đầu xem điện thoại, trùng hợp nhìn thấy dây buộc giày của Phương Duyệt Tần bị lỏng, bởi vì Phương Duyệt Tần mặc váy ngắn, Tô Ngự liền giúp Phương Duyệt Tần buộc dây giày.
(Editor: đoạn này lặp từ Phương Duyệt Tần 3 lần nhưng tác giả viết như vậy nên mình để nguyên) Lúc Tô Ngự đang ngồi xổm xuống giúp Phương Duyệt Tần buộc dây giày, Phương Duyệt Tần theo bản năng rụt vào một chút.
"Dây giày bị lỏng, em mặc váy không thể tự mình buộc", Tô Ngự nói.
Vừa nói điều này, Phương Duyêt Tần liền hiểu, sau đó nói cảm ơn với Tô Ngự.
Hai người ăn no thì cơn mưa cũng ngừng.
"Tôi đi trả tiền trước", lúc này Tô Ngự nói.
Phương Duyệt Tần đã nghĩ để cô trả, vừa mới ra một tiếng "tôi", Tô Ngự đã đến quầy, đang thanh toán.
"Thêm WeChat của anh ấy, chuyển tiền qua vậy", Phương Duyệt Tần trong lòng nghĩ.
"Đi thôi", Tô Ngự nói với Phương Duyệt Tần, sau khi đã trả tiền xong.
"Ừm, được."
Hai người rời khỏi quán mì, đi về phía ga tàu điện ngầm. Đi được một lúc, Phương Duyệt Tần nói với Tô Ngự, "Chúng ta thêm WeChat đi?"
Sau khi nghe được, Tô Ngự dừng bước chân nhìn Phương Duyệt Tần.
Thấy Tô Ngự dừng lại, Phương Duyệt Tần cũng ngừng, vốn cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng Tô Ngự nhìn cô như vậy, trong lòng nghĩ, "Chẳng lẽ là bị hiểu lầm rồi?" Sau đómở miệng giải thích, "Không phải anh vừa thanh toán tiền sao? Tôi nghĩ thêm WeChat để trả lại tiền cho anh. ~"
Tô Ngự à một tiếng, mở WeChat trên điện thoại ra.
(Lời tác giả: Trong lòng Tô Ngự thoáng mất mát một chút, bởi vì để chuyển tiền cho hắn mà thêm WeChat chứ không phải vì cái khác. ~) "Để tôi quét đi", Phương Duyệt Tần nói.
"Ừ."
"Tôi tên là Phương Duyệt Tần, anh tên gì?"
"Tô Ngự."
"Mì thịt bò vừa nãy bao nhiêu tiền?"
"Không cần."
"Không được, hôm nay anh giúp tôi, hẳn là tôi nên mời anh mới đúng."
"Như vậy đi, lần sau gặp em mời tôi."
Phương Duyệt Tần nhỏ giọng a một tiếng.
"Chúng ta đã thêm WeChat, hơn nữa đều là người Yến Thành, về sau khẳng định sẽ có cơ hội gặp lại, ngoài ra tôi đã muốn trả, sẽ không lấy lại tiền", Tô Ngự giải thích.
(Tác giả: Vốn là một người ít nói, nhưng để gặp lại cô, đành cố gắng vậy.) "Kia ~ được rồi, lần sau nhất định tôi sẽ mời khách", Phương Duyệt Tần cũng chỉ có thể thỏa hiệp, cô cũng chỉ là cảm thấy con trai đều như vậy, mời con gái ăn cơm, sau đó không muốn lấy lại tiền.
Hai người đi đến ga tàu điện ngầm, đã là bảy giờ tối, lúc này Tô Ngự nói với Phương Duyệt Tần, "Để tôi tiễn em về, con gái đi một mình về không an toàn."
"Không cần, nhà của tôi không xa lắm, tôi đi một mình về cũng được, không cần làm phiền đến anh, hơn nữa hôm nay đã rất phiền toái anh rồi."
"Nhà em ở đâu?" Tô Ngự hỏi, hoàn toàn phớt lờ lời Phương Duyệt Tần vừa nói.
Phương Tần
vẻ mặt mộng(*) ~ cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp, nói ra địa chỉ nhà mình.
(*)vẻ mặt mộng: Đưa Phương Duyệt Tần đến tiểu khu, chú bảo vệ vừa vặn nhận ra Phương Duyệt Tần, lộ ra vẻ mặt hóng hớt hỏi, "Duyệt Tần, bạn trai à? Thoạt nhìn không tồi nha."
"Á? Không phải, chi là bạn bè thôi ạ." Phương Duyệt Tần lắp bắp trả lời, bởi cô cũng không nghĩ tới việc sẽ bị hiểu lầm.
Phương Duyệt Tần biết càng giải thích càng rối, nên đơn giản là không giải thích, sau đó quay đầy nói với Tô Ngự, "Ngại quá ~ chú bảo vệ tương đối vui tính, hay nói giỡn, anh đừng tưởng thật, còn nữa cám ơn anh đã đưa tôi về nhà."
"Không có việc gì, vậy em đi về trước đi", Tô Ngự trả lời.
(Kỳ thật trong lòng Tô Ngự rất vui vẻ, hắn thực ra không nghĩ đến đời này sẽ thích ai, kết quả gặp cô, lại là nhất kiến chung tình.) "Được, tôi đi đây, lúc anh trở về nhà chú ý an toàn."
"Ừ."
Tô Ngự nhìn thấy thân hình chậm rãi biến mất, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, không biết còn tưởng rằng đưa bạn gái về nhà thật.