Chương 6

" Răng rắc. " Cửa từ bên ngoài bị mở ra.

Người đến dày da bóng loáng, nhìn lên trên là một chiếc quần tây tối màu bao vây lấy đôi chân dài miên man, trên người khoác lên một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản cũng không che được hai cánh tay cơ bắp . Khuôn mặt kia góc cạnh rõ ràng, hơi nâng cằm càng lọ ra những đường cong lãnh ngạnh.

Lúc trước Hà Chi Vận còn buồn bực, nguyên chủ cứ nghĩ nâng lên giá trị con người bằng cái vẻ bề ngoài giàu có, sao lại chú ý một tên nghèo rớt mùng tơi như Lý Vưu vậy ?

Hiện tại thì Hà Chi Vận cũng đã rõ được uy nghĩ của cô ấy, người đàn ông này chính là cái cây hoocmon di động đó.

Không phải do thân hình như huấn luyện viên phòng tập thể hình mà là bởi vì từ khuôn mặt đến thân thể của hắn đều không có một chỗ có thể bắt bẻ. Đặc biệt là khí chất lạnh lùng của hắn , làm cho người đứng đối diện chân mềm nhũn.

Lúc Lý Vưu đi vào thì thấy nữ nhân kia đã gấp không chờ nổi mà nằm ở trên giường lớn. Hắn ánh mắt chợt lóe, người phụ nữ này cũng rất biết hưởng thụ. Giống như trước kia, cô luôn muốn chính mình được thoải mái còn người khác thì...

" Hello nhϊếp ảnh gia có thể bắt đầu rồi sao ? " Cô nằm nghiêng, hai chân khép lại, khuôn mặt không son phấn vẫn khuynh quốc khuynh thành.

Lý Vưu sửng sốt một giây.

Không nhận ra hắn ? Chẳng lẽ là tình cũ quá nhiều hay là cố tình làm vậy ?

Hắn không cần suy đoán. Bởi vì nếu giả vờ thì sẽ lộ ra dấu vết mà thôi.

Lý Vưu nhanh chóng lướt qua cái suy nghĩ khác thường trong lòng, cầm lấy một cái máy ảnh đi đến.

Hà Chi Vận cũng không biết khẩu vị của Lý Vưu là gì, nhưng với ấn tượng quá kém của hắn đối với nguyên chủ thì nếu cô tùy tiện tới cầu thao thì sẽ chỉ nhận đến khinh thường, cười nhạo.

Hà Chi Vận càng nghĩ càng khẳng định . Nếu vậy thì không thể đi theo con đường bình thường, chỉ có cách lấy độc trị độc. Dù sao thì hình tượng của mình trong mắt hắn đã rất xấu, nên xấu thêm chút nữa cũng không sao.

Nhìn hắn bất động đứng ở đàng kia , cô cười nhẹ: " Sao ? Có phải do tôi quá đẹp, đẹp đến anh cũng không có tâm trạng làm việc. "

Người ta nói chuyện cũ như gió thoảng mây trôi, Lý Vưu đều khịt mũi coi thường. Có những việc dù đã từng khắc sâu nó ở trong lòng nhưng thời gian sẽ làm nó phai màu dần quên đi, dù vậy nó cũng không thể làm nhạt đi vết ố vàng trên tường. Kí ức chính là như vậy.

Lúc này hắn cũng khó đem cô với kí ức của mình chồng lên nhau.

Hắn chuẩn bị xong camera, nhắm ngay đến cái người đang nằm trên giường.

Khóe miệng Hà Chi Vận không dấu vết mà nhếch lên, õng ẹo tạo dáng. Như có như không vô tình câu dẫn.

" Máy ảnh không chụp gần hả ? " Hà Chi Vận lắc lắc bộ ngực. Đôi nhũ thịt trắng nõn kia cũng run rẩy mấy cái, giống như cành cây chịu không nổi sức nặng của tuyết vào mùa đông.

Lý Vưu dù có chút chán ghét Hà Chi Vận, cũng rất khinh thường cô nhưng cũng không khống chế được phản ứng sinh lý của chính mình. Bên ngoài không nói sai, hắn là một người không trọng dục, cũng giỏi khống chế bản thân mình, chẳng qua là do nữ nhân này quá quyến rũ.

Làn da trắng nõn của cô bởi vì động tình giống như phiếm ra ánh sáng màu hồng nhạt, bộ ngực vì mấy động tác của cô mà run run, hai núʍ ѵú cũng đáng thương hề hề mà run lên, như là oán giận không có ai vuốt ve nó. Càng làm cho người ta không chịu nổi là cặp mắt kia,vĩnh viễn nhìn chằm chằm màn ảnh, giống như là nhìn hắn, hắn cảm thấy máu của mình đang sôi trào.

" Thì ra nhϊếp ảnh gia của Mị Nhi lại cao lãnh như vậy ! " Nữ nhân bĩu môi, đôi mắt ngập nước vẻ mặt vô tội. Cô đang oán giận Lý Vưu không xoa vυ" cho cô.

***

Edit: Tiểu tiên nữ ác ma &.&