Chương 9

Người phía sau hơi cúi đầu xuống, một lúc sau, ngây thơ ngẩng lên như đang suy nghĩ ý tứ lời của Kỷ Chước.

Vài giây sau, hắn nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Kỷ Chước, đưa tay lên, dò dẫm lấy điện thoại của mình vụng về bấm một loạt tin nhắn.

“…”

“Được rồi.”

Kỷ Chước chẳng suy nghĩ gì nhiều, chỉ thở dài, ngăn Hoắc Nguyệt Tầm lại và nhẹ nhàng chạm tay vào má hắn:

“… Để tôi đút cho anh nhé.”

Nghe vậy, Hoắc Nguyệt Tầm bất chợt ngước lên, đôi mắt sâu thẳm như mang đầy sóng biển. Nhưng rồi, trước khi Kỷ Chước kịp nhìn rõ, ánh mắt ấy đã thoáng qua, như thể chỉ là ảo giác.

Kỷ Chước cảm thấy khuôn mặt Hoắc Nguyệt Tầm nghiêng vào lòng bàn tay mình, lông mi dài khẽ run nhẹ tạo cảm giác ngứa ngáy, khiến cậu thấy rùng mình.

Cậu ngừng lại vài giây để tim ổn định trở lại, cắt một miếng dưa hấu nhỏ rồi từ tốn đưa đến trước mặt Hoắc Nguyệt Tầm, nói nhỏ: “Nào, a ——”

Hoắc Nguyệt Tầm ngoan ngoãn mở miệng, cúi xuống nhận lấy miếng dưa ngọt.

Khuôn mặt nghiêng nghiêng khi cắn miếng dưa ấy làm cả người hắn trông thêm phần… đáng yêu kỳ lạ.

Kỷ Chước nhìn vài giây, rồi giật mình ho một tiếng, quay đi để che giấu, cầm thêm một miếng khác lại nói: “Ừm, đúng rồi. Há miệng nào, a ——”

Lần này, Hoắc Nguyệt Tầm khẽ nhếch môi, đầu lưỡi màu hồng nhạt thoáng ra, nhưng lại lỡ làm cái nĩa nhỏ bị trượt ra rơi lạch cạch vào đĩa.

Hoắc Nguyệt Tầm ngây ngô cúi đầu, nhìn chằm chằm cái nĩa nhỏ mà ngỡ ngàng, hơi đáng thương.

“… Không sao đâu.” Kỷ Chước trấn an: “Cả đĩa này đều là của anh, tôi còn cái nĩa khác đây…”

Nói xong, cậu với tay lấy thêm quả nho; nhưng cứ mỗi lần định xiên nho, trái nho lại lăn tròn trượt khỏi tầm kiểm soát.

Lặp đi lặp lại vài lần, Kỷ Chước đâm ra sốt ruột.

Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc nĩa vô dụng, rồi nhìn sang Hoắc Nguyệt Tầm với ánh mắt dịu dàng.

Ngay sau đó, cậu không suy nghĩ nữa.

“A ——”

Kỷ Chước kẹp trái nho giữa hai ngón tay, đưa thẳng đến môi Hoắc Nguyệt Tầm, nghiêm túc nói: “Này, thử đi.”

Bỗng chốc, không gian như ngưng đọng.

Ánh sáng mờ ảo của đèn neon chiếu sáng khắp quán bar, âm nhạc sôi động tạo thành không khí náo nhiệt, mọi thứ xung quanh như chòng chành theo từng nhịp bước.

Kỷ Chước vô thức cúi xuống, dựa gần bàn để giữ thăng bằng, nâng cánh tay, không nhận ra động tác của mình lúc ấy trông như một lời mời gọi.

Không biết bao lâu trôi qua, có thể là vài giây, cũng có thể là nửa phút. Đến khi cảm nhận được ánh nhìn từ phía khác, Kỷ Chước mới ngượng ngùng nhận ra mình đang nhìn Hoắc Nguyệt Tầm, thấy hắn cúi đầu, khẽ ngậm lấy trái nho.

Đôi môi mềm mại rời đi nhưng còn nán lại trên ngón tay cậu.

“…”

Tim Kỷ Chước bỗng giật mạnh, nhận ra Hoắc Nguyệt Tầm thật sự say rồi. Cậu thở dài, nắm lấy tay hắn và nói:

“Hoắc Nguyệt Tầm, để tôi đưa anh ra xe, bảo tài xế đưa về…”

Như thể hiểu ý, Hoắc Nguyệt Tầm không phản kháng chút nào.

Người đàn ông cao lớn cúi đầu, khuôn mặt tuấn mỹ lại toát lên vẻ ngoan ngoãn, tựa vào người Kỷ Chước, rời khỏi ghế dài.

Kỷ Chước nhẹ nhàng thở phào, dẫn Hoắc Nguyệt Tầm ra khỏi quán.

Đúng lúc ấy, âm nhạc trong quán bar đột ngột giảm âm, loa phát thanh vang lên, người quản lý cầm micro lên nói lớn:

“Chào các vị! Xin tạm dừng mọi hoạt động, vì tôi có một thông báo đặc biệt đây!”

Từ khi đến đây, Kỷ Chước chưa từng thấy quán bar có tình huống như thế.

Cậu hơi khựng lại, quay đầu nhìn.

Mọi người xung quanh háo hức hơn cậu nhiều, có người còn huýt sáo: “Có tin gì vậy?”

“Đúng rồi, nói nghe thử xem, đừng câu giờ nữa.”

Quản lý giơ tay ra hiệu dừng, đợi mọi người yên tĩnh lại, rồi cầm điện thoại lên đọc lớn:

“Hôm nay, quán bar của chúng ta có một vị khách thần bí, anh ấy vô cùng hào phóng đã chỉ đạo tôi gửi đến các vị một tin cực kỳ đặc biệt… Miễn phí hóa đơn cho tất cả các khách hàng!”

Bầu không khí lặng đi hai giây, rồi cả quán bar bùng nổ trong tiếng reo hò.

Chưa ai từng gặp cảnh tượng như trong phim này: “toàn bộ chi phí của quán do một đại gia chi trả.” Gần như tất cả mọi người đều hét lên phấn khích.

Cách đó không xa, anh chàng râu ria và cậu trai nhỏ cùng vui sướиɠ, đập tay nhau và đứng lên, muốn ra ngoài ngay lập tức.

Kỷ Chước nhìn lướt qua, không quá quan tâm, nhẹ nhàng quay lại nhìn Hoắc Nguyệt Tầm:

“Được rồi, chúng ta đi thôi…”

“—— nhưng, xin mời vị khách ở ghế A8 chờ một lát.”

Người quản lý nói lớn, ánh đèn tụ quang bỗng nhiên chiếu thẳng về phía cậu thanh niên râu ria và cậu trai nhỏ.

Họ đột ngột trở thành tâm điểm, cứng đờ người, nhìn nhau hoang mang.