Tim Kỷ Chước đập loạn nhịp, cậu bấm mạnh vào điện thoại, bản năng khiến cậu quay đầu theo tiếng nói vừa phát ra. Chưa kịp phản ứng lại lời đó, ánh mắt cậu chợt thấy người đàn ông bên cạnh tiến lên một bước, giọng ôn tồn:
“Cảm ơn vì đã nhắc nhở, nhưng tôi không thấy có gì không đúng. Chuyện là tôi làm, nên tôi phải bồi thường cho bạn Kỷ Chước, đúng không?”
“Đặc biệt là…”
Bầu trời chợt tối sầm, cơn mưa lớn tích tụ từ lâu nay bắt đầu trút xuống, hạt mưa rơi ào ào. Xung quanh mọi người hoảng hốt bung dù, tìm chỗ trú mưa.
Kỷ Chước theo bản năng đưa tay che mặt, vừa lúc thấy Hoắc Nguyệt Tầm quay lại, mở cửa xe với thái độ tao nhã, giọng nhẹ nhàng hoàn tất câu nói còn dang dở: “Trong thời tiết thế này, làm lỡ việc của bạn Kỷ Chước ra ngoài.”
“Kỷ Chước, lát nữa bạn định đi đâu? Để tôi đưa bạn đi nhé?”
“…”
Kỷ Chước cảm thấy mặt nóng bừng, cậu định từ chối thiện ý của Hoắc Nguyệt Tầm.
Thế nhưng Hoắc Nguyệt Tầm không cho cậu cơ hội, vừa cười vừa nắm vai cậu, có phần kiên quyết mà ép cậu ngồi vào ghế phụ.
Trong xe, đệm ngồi mềm mại thoang thoảng hương thơm dễ chịu.
Kỷ Chước ngồi cứng đờ, như bị yểm bùa không nhúc nhích. Mãi đến khi Hoắc Nguyệt Tầm ngồi vào bên cạnh, mang theo một làn gió nhẹ ẩm ướt, cậu mới hoàn hồn, nắm chặt cặp sách, giọng có chút lạnh lùng và vội vàng:
“Không cần phiền anh đưa, chỉ cần bồi thường đúng hẹn là được, tôi có thể tự đi.”
“Ầm!”
Sấm lớn vang lên, tia chớp như muốn xé toạc bầu trời, mưa như trút khiến gạt nước không kịp hoạt động.
Một bên mặt của Hoắc Nguyệt Tầm ẩn trong bóng tối, đôi mắt một mí cười cong lên, sau một hồi mới chớp mắt, giọng nhẹ nhàng đến lạ: “Bạn chắc chứ, Kỷ Chước?”
“…”
Kỷ Chước im lặng vài giây, rồi từ bỏ ý định.
Giữa trưa cậu còn phải làm việc ở tiệm lẩu, đến 12 giờ là vào ca, bây giờ đã gần 11 giờ 45, không còn thời gian để chần chừ. Cậu nhập địa chỉ tiệm lẩu vào chỉ đường, ổn định chỗ ngồi, chờ xe khởi hành.
Nhưng vài giây trôi qua, Hoắc Nguyệt Tầm vẫn chưa có ý định xuất phát.
Kỷ Chước ngạc nhiên, nhịn không được liếc mắt nhìn sang.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Sau một lúc lâu, Hoắc Nguyệt Tầm mỉm cười, đột ngột cúi người tiến đến gần cậu.
Lông mi dài khẽ cụp xuống, làn da trắng nổi bật, mùi hương dễ chịu toát lên, khoảng cách gần đến nỗi tưởng chừng như có thể hôn. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Kỷ Chước gần như có ảo giác rằng cậu sắp bị hôn.
“Cạch —”
Hoắc Nguyệt Tầm thu người về, giữ khoảng cách như ban đầu.
“An toàn là trên hết, bạn học Kỷ Chước.” hắn cười dịu dàng: “Xin lỗi nếu tôi tự ý cài dây an toàn giúp bạn.”
“… Cảm ơn.” Kỷ Chước rút ánh mắt về, cảm thấy người mệt mỏi dựa hẳn vào ghế, trong lòng dâng lên một chút áy náy.
Cậu bắt đầu nghĩ, có lẽ tin đồn về Hoắc Nguyệt Tầm đúng là như vậy: ôn hòa, hiền lành, rõ ràng có địa vị nhưng không kiêu ngạo.
Một con người đáng ra không thể nào dính dáng đến cậu. Vậy mà giờ đây, anh ta lại vì một sơ suất mà muốn bồi thường cho cậu.
Nhưng thật ra, cậu không mong điều đó, vì cậu thực sự đã đường cùng.
… Xin lỗi, Hoắc Nguyệt Tầm.
Kỷ Chước nhắm mắt, lặng lẽ xin lỗi trong lòng.
Xin hãy tha lỗi cho tôi.
-
11 giờ 58 phút.
Mưa càng lúc càng lớn, con đường dài dẫn đến cửa sau tiệm lẩu ngập nước, hạt mưa nện xuống nặng trịch, bất kỳ lúc nào cũng có thể làm ai đó ướt sũng.
Đến điểm quen thuộc, Kỷ Chước hoàn hồn, cảm ơn Hoắc Nguyệt Tầm rồi định xuống xe. Nhưng vừa mở cửa, Hoắc Nguyệt Tầm đã nắm lấy cổ tay cậu.
Kỷ Chước quay lại nhìn.
Bên ngoài mưa lất phất bay vào xe, che khuất hình dáng chân thành của Hoắc Nguyệt Tầm. Hắn buông cổ tay Kỷ Chước, lấy từ bên cửa ra một chiếc ô đen chắc nịch.
“Mưa lớn thế này, mang theo ô nhé?”
Kỷ Chước nhìn chiếc ô sang trọng, vừa định từ chối thì đã bị nhét vào tay.
“… Cảm ơn.” không còn cách nào, cậu đành gật đầu: “Lần sau tôi sẽ trả anh.”
Hoắc Nguyệt Tầm mỉm cười.
Hắn nhìn theo Kỷ Chước bước xuống xe, cầm ô đi vào tiệm lẩu. Đến khi bóng dáng nhỏ bé của cậu khuất hẳn, nụ cười lịch sự trên mặt Hoắc Nguyệt Tầm dần biến mất.
Thay vào đó là một nụ cười lạnh, đượm chút ý đồ khó đoán.
Hắn tắt máy xe, tay vươn qua chỗ ghế phụ, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ Kỷ Chước vừa ngồi.
Mùi xà phòng dịu nhẹ vẫn còn thoang thoảng. Hắn chậm rãi rút tay về, đôi tay thanh lịch, móng tay bấm vào lòng bàn tay, tạo thành một dấu vết mờ mờ.
Hoắc Nguyệt Tầm mở ứng dụng ghi chú, viết một dòng ngắn vào lịch trình từ thời tiết đến thời gian, rồi mở WeChat, nhìn vào tên liên hệ đã được cố định trên top, mỉm cười.
“… Cuối cùng cũng bắt được em.”
Hoắc Nguyệt Tầm khẽ lẩm bẩm, giọng cười dịu dàng.
Một người cứng rắn bên ngoài nhưng mềm mại như kẹo bông bên trong. Một người thiện lương, mà đời này vốn không thể nào liên quan đến mình.
Cuối cùng cũng thuộc về mình.
Xin lỗi, Kỷ Chước.
Hoắc Nguyệt Tầm giơ tay, khẽ chạm vào lòng bàn tay còn đọng lại chút hơi ấm của người thanh niên.
Em sẽ tha thứ cho tôi, phải không?