Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Thần Biến Thành Mèo

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Linh Ngọc

Nguồn: Diễn đàn

Lúc Tề Tiểu Uyển nói lời này, mắt cũng không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm Lục Thiền, giống như rất mong chờ được thấy dáng vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ của Lục Thiền.

Lục Thiền sửng sốt một chút, cúi đầu cười cười: "Cám ơn em."

Tề Tiểu Uyển có chút thất vọng, nhưng cũng không nói cái gì, thả lỏng nằm trên ghế sa lon nhà Lục Thiền, chưa từ bỏ ý định nhìn bộ dáng cau mày ôm máy tính đánh chữ của Lục Thiền, lại hỏi một câu: "Chị không muốn nói gì sao?"

"A?" Ước chừng khoảng nửa phút sau Lục Thiền mới thoát khỏi màn hình trắng tinh khiết, ngơ ngác nhìn Tề Tiểu Uyển: "Em nói cái gì?"

Tề Tiểu Uyển hoàn toàn không có tí sức lực nào rồi, bĩu môi vùi một góc trên ghế salon không quất rầy cô gõ chữ nữa.

Nếu như lúc này Tề Tiểu Uyển tỉ mỉ quan sát, sẽ không khó phát hiện, lúc Lục Thiền đánh chữ ngón tay run rẩy vô cùng, lúc đầu ngón tay tiếp xúc với bàn phím, nhiều lần nhấn đều bị trượt ra ngoài, trật tự các chữ viết chi chít theo đó mà vô cùng hổn loạn, lỗi chính tả tràn ngập bài viết.

Lục Thiền hít thở sâu một hơi, cuối cùng buông máy tính xuống, chán nản gãi đầu một cái.

Tề Tiểu Uyển thấy thế vội vã đến gần, cười híp mắt nói: "Không gõ nữa?"

Với trạng thái này nếu cứ tiếp tục cũng không ra được gì, Lục Thiền gật đầu: "Nghỉ ngơi một chút."

Ánh mắt Tề Tiểu Uyển sáng lên: "Vậy chị trò chuyện với em đi, gần đây em có nhiều chuyện phiền lòng."

"Ừ." Lục Thiền ngoan ngoãn gật đầu: "Em làm sao vậy?"

"Em và Lâm Luật Dương chia tay."

Lục Thiền hoài nghi mình có nghe lầm hay không: "Em nói cái gì?"

Tề Tiểu Uyển giơ tay lên nhéo nhéo lỗ tai của cô: "Lỗ tai của chị hôm nay không tốt sao? Nói cái gì chị đều không nghe thấy, em nói là, em! Chia! Tay! Rồi!"

Mấy chữ cuối cùng cũng kêu lên như thế.

Sau đó vách từng chợt có tiếng đập.

"Chia tay thì chia tay cô rống cái gì chứ! Có để cho người ta ngủ hay không!"

Giọng nói Trần Thuật cao vυ"t to rõ xuyên qua mặt tường tiến thẳng đến đây.

Lục Thiền sửng sốt một chút, lúc phản ứng kịp đã không nhịn được cười, ngã xuống ghế salon. Tề Tiểu Uyển lại tức giận đứng lên, nhìn mặt tường màu trắng, thiếu chút nữa Lục Thiền cho rằng cô ấy sẽ đập bức tường này, đánh tên to con đang ngủ say trên giường một trận.

Bộ mặt Tề Tiểu Uyển đen xì, cắn răng nghiến lợi nói: "Buồn cười!" Nói xong hấp tấp chạy ra khỏi cửa. Trong lòng Lục Thiền có chút áy náy với chuyện khi nãy mình bật cười, nên cũng vội vàng đi theo ra ngoài.

Sau đó cửa nhà Trần Thuật huyên náo hẳn không hề được yên ổn, với tính đại tiểu thư nhất định sẽ không gõ cửa, cũng không đau lòng đôi chân, hung hăng dùng giày cao gót phá cửa.

Nếu như phối với lời thoại của dì Tuyết (*) thì càng tốt.

(*) Dì Tuyết (Vương Tuyết Cầm) trong phim "Tân dòng sông ly biệt" do nữ diễn viên Vương Lâm thủ vai.

Trần Thuật mở cửa ra với cái đầu ổ gà mặt màu đen thui, Tề Tiểu Uyển vẫn theo bản năng đạp cửa, ai ngờ nhào vào một khoảng không, thân thể nhất thời mất đi trọng tâm, chợt té ngã xuống đất.

Trần Thuật cười như không nhìn cô ta trừng hai mắt thật to, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào bên cạnh cửa, từ từ nói: "Gặp tôi làm gì mà hành lễ lớn như vậy? Cô cũng quá khoa trương."

Tề Tiểu Uyển cười u ám: "Tôi còn chuẩn bị cho anh dao găm Thụy Sĩ, để anh tự thiến."

"Mẹ nó!" Trần Thuật bị Tề Tiểu Uyển nói như vậy, theo bản năng che bộ vị đó trên cơ thể lại, xoay người muốn đóng cửa lại bị Tề Tiểu Uyển nhanh tay lẹ mắt chặn lại, cười hì hì kéo Lục Thiền chui vào.

"Thần tượng tôi còn không tính đi vào, cô vào để làm gì?"

Tề Tiểu Uyển hừ một tiếng, thoải mái chạy đến ngồi trên ghế sa lon: "Ai kêu anh ngủ ngáy chứ! Chị Lục không sáng tác nổi!"

"..." Nồi này tôi không gánh!

Nhìn Trần Thuật và Tề Tiểu Uyển đấu võ mồm, cãi nhau qua lại. Lục Thiền không hiểu sao đã thả lỏng đi nhiều, cô nhìn Tề Tiểu Uyển gầy đi trông thấy, không biết rốt cuộc mình phải an ủi sao mới tốt.

Cô ấy chính là như thế, luôn cười với mọi người, không muốn trở thành một con sâu đáng thương trong mắt người bên cạnh, thẳng thắng nói: "Em chia tay rồi", làm bộ ra vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào, ai mà biết được."

Lục Thiền yên lặng thở dài.

Tề Tiểu Uyển và Trần Thuật náo loạn nửa ngày, gương mặt không có chút máu nào cuối cùng cũng hoạt bát hơn nhiều, cô ấy lười biếng nhìn Lục Thiền, vô ý thức nói: "Luôn cảm thấy thiếu đi thứ gì đó."

Trần Thuật sửng sốt, vội vã vươn cùi chỏ oán giận cô.

Thiếu thứ gì đó, không phải là Cải trắng thì còn gì?

Giờ phút này Lục Thiền không còn bình tĩnh như trước nữa.

Biết mình phạm sai lầm Tề Tiểu Uyển ngồi thẳng dậy quỳ trên ghế salon trước mặt Lục Thiền, chắp hai tay trước ngực đáng thương nhìn cô: "Em sai rồi chị Lục."

Lục Thiền nhếch miệng cười cười, ý bảo không có việc gì. Hai tay cô chống phía sau, ngửa đầu nhìn trần nhà, thở dài nói: "Thật là muốn ra ngoài mà."

Trần Thuật và Tề Tiểu Uyển càng yên lặng.

Hai người vô thức liên tưởng đến chuyện cá nhân của Lục Thiền bị công khai trên mạng.

Mặc dù cho đến bây giờ, internet chỉ ngạc nhiên trước khuôn mặt xinh đẹp cùng với trình độ học vấn cao ngất nhưng cũng đủ để nhiều tiếng nói truyền đến, quả thực đây cũng là bao bì lăng xê Lục Thiền, mặc dù tiếng nói nhỏ nhưng ai biết cuối cùng sẽ phát triển thành cái gì?

Điều Trần Thuật lo lắng chính là người chụp lén Lục Thiền lại ây ra chuyện gì nữa chứ.

Trần Thuật nhìn Lục Thiền, nghiêm túc nói: "Thần tượng, cô có biết người nào chụp lén cô không?"

Lục Thiền lắc đầu. Tề Tiểu Uyển liếc cậu ta một cái, không buông tha bất kỳ cơ hội để giễu cợt Trần Thuật: "Nếu như biết thì có ở đây để anh hỏi không?"

Trần Thuật không muốn đùa giỡn với Tề Tiểu Uyển nữa, đôi mắt đen nhánh không chớp một cái nhìn Tề Tiểu Uyển nói: "Không, tôi chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, chuyện này phát triển rất kỳ lạ. Nếu như người nói này có ác ý, vậy anh ta cũng không thu tay ở đây chứ, hơn nữa, tiếng đồn trên internet bị kìm lại rất nhanh." Nói đến đây, cậu ta đột nhiên chuyển hướng nói với Lục Thiền, "A Giang đã gọi cho cô sao?"

"... Không có."

Nói như vậy, quả thực cảm thấy tương đối quái lạ.

Tề Tiểu Uyển không suy nghĩ nhiều như vậy, có chút không đồng ý với suy đoán của Trần Thuật: "Vậy ngộ nhỡ người kia chỉ đơn thuần thầm mến Lục Thiền thì sao? Anh đừng có nghĩ mọi người ai cũng phức tạp như vậy có được không?

Trần Thuật nở nụ cười, ôm máy vi tính xách tay trong phòng ra, ngón tay linh hoạt nhún nhảy trên bàn phím, một tiếng âm thanh thật thấp xẹt qua, Trần Thuật chuyển máy vi tính xách tay đến trước mặt của Tề Tiểu Uyển và Lục Thiền, thản nhiên nói: "Tôi theo dõi máy tính của người kia... Phát hiện cái này."

Một file tài liệu màu vàng, sau khi mở ra thì phát hiện, toàn bộ đều là ảnh của Lục Thiền.

Bộ dáng đi học, dáng vẻ nằm úp sấp ngủ ở trong phòng học, hình dáng nói chuyện với bạn bè.... Ảnh chụp rất nhiều, nhất thời cũng không thấy hết. Nhưng lúc nhìn bức ảnh, sắc mặt Lục Thiền thay đổi, lảo đảo muốn ngã suýt ngất đi. Những thứ kia vốn đã biến mất trong kí ức bỗng cứ hiện ra, trong lòng ẩn giấu con quái vật cắn xé đấu đá lung tung kêu gào, như con mãnh thú và dòng nước lũ trong cơ thể cô hô đánh hô gϊếŧ.

Đều không ngoại lệ, những hình này lựa chọn góc độ rất khéo léo. Ít nhiều đều cho chúng ta cảm giác ánh sáng hồng phấn xung quanh, khoa trương nhất, còn có bức ảnh chụp Lục Thiền ở trong nhà tắm vương tay lộ nửa thân thể.

Tề Tiểu Uyển và Trần Thuật thấy thế lại càng hoảng sợ, hiển nhiên không nghĩ tới Lục Thiền phản ứng sẽ lớn như vậy, vội vàng khép máy vi tính xách tay lại. Tề Tiểu Uyển đỡ Lục Thiền bình tâm lại, hung hăng liếc mắt oán giận Trần Thuật: "Mỗi ngày anh ở đây làm gì vậy!"

Trần Thuật cảm giác mình có chút oan ức.

Một lúc lâu Lục Thiền mới bình thường lại, cô cúi đầu có chút xấu hổ nhìn Tề Tiểu Uyển và Trần Thuật (*), nói: "Tôi không sao."

(*) Cái này bản raw ghi là Lục Thiền, mình thấy không đúng nên sửa lại.

Lúc này Lục Thiền và Tề Tiểu Uyển đều tin tưởng lời nói của Trần Thuật.

"Anh nói, " Tề Tiểu Uyển không tin nhìn Trần Thuật, "Có người muốn Lục Thiền..."

Giờ này ai mà không thông suốt, bức ảnh như vậy truyền ra Lục Thiền nhất định thân bại danh liệt. Dù cho cô là một người bị hại, cũng không trốn khỏi đám người thích xen vào chuyện người khác trên internet, không cần nói bậy nói bạ, vẫn có cách để Lục Thiền từ nay về sau không ngốc đầu lên được.

"Những hình này có thể xóa không?" Lục Thiền run rẩy mở miệng.

Trần Thuật nói: "A, đã sớm xóa, tôi chính là vì để thần tượng xem mà đặc biệt dành riêng trong máy tính tôi."

"Đi chết đi!" Tề Tiểu Uyển hét lớn vào mặt Trần Thuật.

****

Lúc ra khỏi nhà Lục Thiền, gián điệp nhỏ chuyên nghiệp tỉ mỉ báo tin tức không sót chữ nào cho Tề Thiệu Diễn, nhưng lúc nhắn tin gửi đi, qua một lúc lâu cũng không nhận được phản hồi. Tề Tiểu Uyển nghĩ, anh hai chắc là đang bận.

Mấy ngày nay anh cả thấy cơ thể anh hai đã có chuyển biến tốt, liền muốn anh ấy bắt đầu tiếp nhận chuyện công ty, ai biết anh hai được chỉ mặt gọi tên lại muốn bắt đầu đi lên từ một công ty nhỏ thuộc quyền của Tề thị.

"Tình huống nước ngoài và trong nước không giống nhau." Đây là giải thích Tề Thiệu Diễn đưa ra.

Vâng, đây là một ý tưởng không tồi, nhưng... Anh, sao anh lại chọn một công ty điện ảnh chứ?

Đối với vấn đề này, Tề Thiệu Diễn tỏ vẻ không giải thích, nhưng Tề Thịnh Sở là người phản ứng trước hết, anh ấy tức giận mắng một câu: "Thật là điên rồ!" Sau đó buông tay để anh đi làm.

Cực kỳ vất vả? Mặc dù cái công ty này treo bảng hiệu của Tề thị nhưng cũng không ra hồn gì, thương hiệu trong ngành cũng bình thường, danh tiếng cũng tầm thường, trong vòng tinh phong huyết vũ (**) vẫn yên lặng vô danh như thế, phần lớn nguyên nhân cũng là do Tề thị không quá coi trọng. Muốn quản lí công ty như vậy, nói thật áp lực cũng không lớn, nhưng Tề Thiệu Diễn kiêu ngạo như vậy chắc chắn sẽ không trở thành ông chủ bỏ mặc công ty, cứ như thế, ông Tề bà Tề cũng bắt đầu oán giận nói mấy ngày rồi không thấy mặt con trai mình.

(**) 血雨腥风: huyết vũ tinh phong nghĩ là mưa gió máu tanh, đẫm máu.

Tề Thịnh Sở rất muốn nói mình cũng là con trai họ mà.

Đáng tiếc sau khi Tề Thiệu Diễn trở về, ánh sáng trên người anh cả nhà họ Tề lập tức tan hết/

Tề Tiểu Uyển đoán không sai, Tề Thiệu Diễn có nhiều công việc bận rộn, anh vừa mới thoát khỏi công việc chồng chất như núi trên bàn, nghe âm thanh như máy móc của thư ký, báo cáo cọng việc.

Lúc thấy tin nhắn đã là buổi chiều.

Anh cau mày nhìn hồi lâu, nhíu mày hồi tưởng trong chốc lát, rồi từ từ mở hòm thư ra bắt đầu gõ phím.

Buổi tối về đến nhà, ăn cơm với hai vị xong liền lên lầu nghỉ ngơi, bà Tề thấy sắc mặt Tề Thiệu Diễn rất xấu, có phải công ty nó đã xảy ra chuyện gì hay không, đau lòng nửa ngày trời.

Tề Thiệu Diễn vừa mở máy vi tính ra, đã nhận được tin nhắn.

Hiệu suất làm việc vẫn nhanh như trước. Anh nhanh chóng mở hộp thư ra, xem từng chút từng chút một, ai biết càng xem tiếp, sắc mặt anh càng đáng sợ.

Tề Thiệu Diễn ngồi phịch ở ghế trên thở một hơi thật dài, sau đó cầm áo khoác lên, ra khỏi cửa.

Lúc xuống tới dưới lầu, thấy Tề Thiệu Diễn ăn mặc chỉnh tề, bà Tề vội vàng kêu lên: "Con đi đâu thế?"

Tề Thiệu Diễn cũng không quay đầu lại nói: "Gặp bạn gái của con."

Bà Tề sợ đến sắc mặt xụ xuống: "Gì cơ?"

Chờ một chút, con trai thứ hai nhà bà vừa mới về nước đã gặp tai nạn, nằm trên giường bệnh mãi chưa tỉnh, cuối cùng tỉnh lại thì mất tích, sau một khoảng thời gian mới tìm về, cũng bắt đầu từng bước theo quỹ đạo. Bạn gái ở đâu ra?

Bà Tề có chút mất phương hướng.

Lục Thiền vừa kết thúc chương đầu tiên của tiểu thuyết, bả vai cô hơi đau giật giật, cô đứng dậy nhẹ nhàng nhảy nhảy, cố gắng thả lỏng bắp thịt cứng ngắt của mình.

Trần Thuật lại đeo túi xách đi ra, trước khi đi còn cố lên tiếng chào Lục Thiền, nụ cười tràn đầy: "Thần tượng, tôi phải đi ra ngoài một khoảng thời gian, nếu cô có buồn chán có thể xuống lầu đi lại một chút."

Lục Thiền cười đồng ý.

Trần Thuật bám lấy khung cửa nhà Lục Thiền, không biết nghĩ tới điều gì khuôn mặt đột nhiên đỏ, lỗ tai cũng đỏ, đôi mắt đen láy mềm mại nhìn Lục Thiền, giống như còn có chút tiếc nuối, cậu ta ấp a ấp úng nói: "Thần tượng, cô nói xem, nếu như tôi muốn theo đuổi Tề Tiểu Uyển, có bao nhiêu phần thắng?"

"Gì?" Lục Thiền nhất thời có chút không phản ứng kịp.

Trần Thuật để lại Lục Thiền còn choáng váng đi mất.

"Tôi cũng không biết, chính là thích trêu chọc cô ấy, vẻ tức giận của cô ấy đặc biệt tốt, cười lên còn rất đẹp nữa," Lời nói của Trần Thuật còn vang bên tai, vẻ mặt cậu không tự nhiên của cậu ta như vẫn còn sờ sờ trước mắt cô, "Trước kia tôi nghĩ cô ấy đã có bạn trai, tôi yên lặng nhìn cô ấy từ xa là tốt rồi, dù sao cũng là người của hai thế giới, nhưng mà người như tôi, mặt lớn, yêu cũng hy vọng hão huyền, nghe nói cô ấy đã chia tay, nghĩ rằng bản thân mình cuối cùng cũng có cơ hội."

Không biết là trước đây Trần Thuật che giấu tốt ra sao, Lục Thiền chung đυ.ng cậu ta nhiều lần cũng khó phát hiện những thứ vụn vặn nhỏ bé này.

"Tôi không biết cô ấy nhìn nhận tôi như thế nào, nhưng tôi muốn thử một lần."

Lúc Trần Thuật nói câu này, hình như đôi mắt phát sáng lên.

Lục Thiền tiện tay cầm áo khoác màu đậm, mang mũ lưỡi trai và đẹo kính đen xuống lầu.

Như vậy cũng không khác biệt gì lắm nhỉ? Cô cũng không phải minh tinh gì, dù sao bộ phận người quan tâm cô cũng chỉ chiếm phần nhỏ. Lục Thiền tự an ủi mình như vậy.

Vừa xuống lầu đã đυ.ng phải dì Trần vừa mới nhảy xong ở quảng trường khiêu vũ về. Lúc dì Trần thấy Lục Thiền thì thân thiện lên tiếng chào cô: "Tiểu Lục muốn ra ngoài sao? Ai nha dì đã lâu không gặp con."

Lục Thiền cười cười: "Vâng, chuẩn bị ra ngoài mua một ít đồ ạ."

Dì Trần nhìn Lục Thiền, cười híp mắt nói: "Tiểu Lục, bạn trai đưa sao?"

Lục Thiền run lên, từ từ lắc đầu.

Dì Trần cười càng hoà nhã dễ gần: "Tiểu Lục, con tuổi này cũng không còn nhỏ, phải nhanh chóng tìm bạn trai. Con cũng đừng chê dì lắm miệng, dì cũng chỉ quan tâm con thôi. Đúng rồi, Tiểu Lục, con còn nhớ cháu trai dì không? Trước đây học cùng lớp ở trung học với con đó, bây giờ cũng có tiền đồ, đang đi làm, nói cái gì làm giám đốc quản lí gì đó?"

Lục Thiền cười không được khóc không xong, tật xấu chuyên tìm vấn đề của người khác của dì Trần cô đã nghe nói qua, chỉ là không nghĩ mình cũng có ngày này. Lục Thiền há miệng nhưng dì Trần cứ nói lưu lóat, câu "Con còn nhỏ" mãi cũng không tìm được thời cơ thích hợp để nói ra.

"Lục Thiền, sao em còn ở đây?" Một giọng nam trầm thấp đột nhiên truyền vào tai cô.

Lục Thiền và dì Trần đều sửng sốt, ngẩng đầu lên thì thấy bóng dáng cao to lạnh nhạt dưới đèn đường từ từ đi tới chỗ cô, người đàn ông mỉm cười, mắt không chớp nhìn Lục Thiền.

"Ơ." Dì Trần cười cười, bát quái trong lòng dấy lên hừng hực, "Người này là...?"

Âm cuối kéo dài.

Tề Thiệu Diễn cười, lễ phép gật đầu với dì Trần, sau đó nhìn Lục Thiền đã ngây dại, kéo cổ tay cô: "Đi thôi, chờ em đã lâu rồi đó."
« Chương TrướcChương Tiếp »