Lục Thiền nằm bò ra bàn nhìn Trần Thuật lấy tốc độ nhanh nhất tiêu diệt cơm trong bát, động tác rất mãnh liệt. Hắn xoa xoa miệng, đưa bát cho cô, chớp mắt nhìn cô nói: “Thêm một bát nữa.”
Lục Thiền nghĩ, bản thân cuối cùng đã lĩnh ngộ được khái niệm “ba ngày không ăn cơm” cụ thể là gì. . .
Hàng xóm của cô là quỷ đói sao?
Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, cô đành phải lấy ra canh trứng và cải tím cùng đậu sốt cà chua còn thừa lại buổi trưa hâm nóng bưng lên cho Trần Thuật, từ trước đến nay lúc cô nấu ăn thường nấu nhiều một ít, như vậy có thể ăn nhiều hơn. Đúng ra mà nói, cơm và đồ ăn đều đủ để cô ăn đến no căng, mà hiện tại ------ sau trận càn quét này, đến hộp gia vị cũng bị liếʍ sạch sẽ luôn rồi.
Lục Thiền tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Hết rồi.”
Trần Thuật bĩu môi, lưu luyến nhìn thoáng qua bát đĩa trống trơn, đứng dậy đỡ eo, mơ mơ màng màng bổ nhào về phía sô pha: “Thật hạnh phúc.”
Lục Thiền rốt cục nhịn không được, giơ tay nhéo lỗ tai Trần Thuật, hung tợn nói: “Ăn xong cơm rồi thì cút đi! Đừng hòng chơi xấu “
Trần Thuật không kịp né ra ma trảo, tai bị nhéo thành một mảng đỏ. Hắn vội vàng rụt người về phía sau, dùng đệm che mặt, cau mày cúi đầu nói: “Động khẩu bất động thủ! Giương nanh múa vuốt như vậy, xem cô sau này gả ra ngoài như thế nào!”
Lục Thiền một tát đem đệm ấn lên mặt Trần Thuật: “Không liên quan đến anh! Xách mông lên và cút!”
Trần Thuật hiếm khi không mở ra hình thức trào phúng, ngược lại cười hì hì ném đệm lên sô pha, vẻ mặt chờ mong: “Lần sau đến đây còn được ăn cơm không? Tôi cam đoan bỏ qua hết tất cả thương tổn mà cô gay ra cho tôi.”
Trên mặt Trần Thuận bỏ trong ngoặc kép chính là ba chữ “không biết xấu hổ”
Lục Thiền tay cũng không rút nhỏ giọng tức giận đuổi hắn đi, chợt nghe đến tiếng vang dữ dội ngoài cửa, tiếng đập cửa “thùng thùng”, có vẻ như dùng chân đá, thanh âm kịch liệt, thiếu chút nữa làm Lục Thiền hoảng sợ.
Trần Thuật nghe đến hồi đập cửa mang theo tức giận, sắc mặt tối sầm, sải bước bước đến cửa, Lục Thiền có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng Trần Thuật rời đi, ngây người hơn nửa ngày liền ôm tâm tư hóng hớt đang rục rịch vụиɠ ŧяộʍ chạy tới cửa đẩy ra một cái khe nhỏ để nhìn trộm.
Nha, gương mặt táo bón quen thuộc ngoài kia Lục Thiền liếc mắt một cái liền nhận ra người đá cửa là ai.
Chính là tên đàn ông gặp qua ở lối nhỏ hành lang, trên mặt lộ vẻ lạnh lẽo, vết sẹo chói lọi trên lông mày lại tăng thêm vài phần khí tức hung thần sát ác.
Trần Thuật thoạt nhìn như đã quen, vẻ mặt không chút gợn sóng, chẳng qua lúc nhìn thấy cửa nhà mình bị đá thành hình chữ “C” gân xanh bên thái dương có chút như ẩn như hiện. Hắn nhịn xuống khó chịu trong lòng, lạnh lùng nói: “Cậu tới làm gì?”
Người đàn ông biểu tình mặt than nói: “Thăm.”
Phụt ------
Lục Thiền có cảm giác danmei xuất hiện bay ngập trời.
Cô vội vàng khép cửa lại, tựa lưng sau cửa nhỏ giọng thở phào, bên tai có chút ửng đỏ. Đột nhiên nhớ tới hội độc giả nói > do cô viết mười phần hủ khí, thế nhưng trời đất chứng giám là cô viết không cp, có viết cũng chỉ là tình huynh đệ thuần túy. Rồi sau đó bị độc giả bổ não thành một đống đoản văn đối với Lục Thiền rất dụ dỗ, từ đó về sau Lục Thiền liền bước vào thế giới của hủ.
Phản ứng tốt đẹp nên được rèn luyện hàng ngày của một nhà văn chính là, thấy một màn ngoài cửa phải nhanh chóng bổ não ra mười vạn chữ yêu hận tình thù.
Khi trở lại phòng khách, Lục Thiền liền thấy được quả cầu màu trắng cùng đống thức ăn cho mèo không chút thay đổi trong đĩa.
Cải Trắng rời khỏi suy nghĩ nhìn về phía cô, ánh mắt có chút lăng liệt, Lục Thiền không biết phải hình dung một màn trước mắt như thế nào, trên mặt một con mèo thế mà lại có nhiều biểu tình đến vậy, có hèn mọn, có khinh thường, thậm chí giống như bây giờ, trên mặt như là kết một tầng băng sương, hàn khí bức người.
Lục Thiền lúc này mới phát hiện bản thân lơ là Cải Trắng nửa ngày, tự thấy trong lòng áy náy, vội vàng ngồi xổm xuống, sờ sờ bộ lông của Cải Trắng nói: “Cải Trắng sao thế?”
Cải Trắng trừng cô một cái, thân mình rụt về phía sau, né tránh Lục Thiền.
Lục Thiền sửng sốt, hoàn toàn không biết vì sao Cải Trắng lại kháng cự.
Cũng may đã quen với chính mình bị mèo ghét bỏ, Lục Thiền tiện đà ưỡn mặt cười với Cải Trắng tới trăm hoa đua nở: “Cải Trắng? Tiểu Trắng Trắng? Có phải đói bụng không? Có muốn ra ngoài tản bộ không? Sao? Tản bộ cũng không đi à? Chúng ta chơi trò chơi nha? Bắt chuột được không? Cải Trắng à biểu tình của em là cái quái gì vậy!”
Mỗi lúc Lục Thiền nói xong một câu, sắc mặt Tề Thiệu Diễn liền đen dần, thẳng đến cuối cùng không thể nhịn được nữa, thiếu chút là một vuốt cào mặt cô.
Cười như là thiếu đòn ấy.
Tề Thiệu Diễn không biết cỗ khó chịu đột nhiên nảy lên từ đáy lòng mình là gì, chỉ là khi nhìn thấy cái tên tự xưng là hàng xóm kia nghênh ngang chạy đến đây ăn chực, hắn liền nhanh chóng dùng hành động của mình tỏ vẻ không muốn làm bạn.
Nhất là lúc nhìn thấy tên kia có thể thoải mái ăn được cơm uống được canh trứng.
Cúi đầu nhìn đĩa của mình, ngoại trừ thức ăn cho mèo chính là thức ăn cho mèo và thức ăn cho mèo.
Nhớ tới nguyên một tháng thức ăn đều là cái mùi này, cả người Tề Thiệu Diễn liền nổi da gà. Nếu không phải hiện tại chỉ số vũ lực không đủ, hắn nhất định khiến tên được ăn trên bàn cơm thơm ngon kia biết thế nào là nhai sáp.
Nhưng mà lúc này Tề Thiệu Diễn hoàn toàn không ý thức được, nguyên nhân chân chính khiến mình tức giận là gì.
Đối với hành động của Tề Thiệu Diễn, Lục Thiền có chút bất lực, cô không hiểu Cải Trắng tại sao đột nhiên mở ra hình thức vô hạn lạnh lùng với mình, vì không hiểu cấu tạo tế bào trong lòng của con mèo nào đó tròn méo ra sao, cô đành phải đi thu dọn đống hỗn độn trên bàn.
Lục Thiền mới vừa đem nồi cơm trên bàn mang vào phòng bếp, chuẩn bị lau bàn, vừa bước ra liền thấy vẻ mặt Cải Trắng đầy oán niệm nhìn chằm chằm bàn ăn. Ánh mắt thê lương mà bi ai.
Nhưng lúc nhìn thấy bóng dáng Lục Thiền lại bật người thu hồi tầm mắt, vẻ mặt cao lãnh chạy vòng vòng quanh bàn trà.
Ngoài ý muốn chọc trúng điểm yếu trong Lục Thiền. Cô nhịn không được, cười ra tiếng.
Một trận cười thanh thúy kia ngay lập tức chọc giận Tề Thiệu Diễn, hắn quay mạnh đầu lại trừng mắt nhìn Lục Thiền, cũng không thèm quản chừng mực, dùng sức nhiều quá nên đầu cắm thẳng xuống bàn trà.
“... .....”
Lục Thiền cười tới nước mắt cũng phải chảy ra.
Cũng may cô vẫn còn chút lương tâm, vội vàng chạy tới ôm Cải Trắng xoa xoa. Mái tóc mượt mà của cô buông xoã, từ trên đầu vai rơi xuống, chảy trên lưng Cải Trắng. Tề Thiệu Diễn cảm thấy có chút ngứa, nghiêng người né tránh, đôi mắt thoáng qua nhìn thấy ý cười trong mắt Lục Thiền.
Trong đôi mắt đen nhánh là ảnh ngược bộ dáng của bản thân, quanh thân là bộ lông mềm mại bồng bềnh, ánh sáng tinh tế bao vây bản thân hắn ở trong đó.
Đáy lòng Tề Thiệu Diễn cứng lại, lập tức tim không thể khống chế đập loạn. Bộ lông trắng trắng mềm mềm lờ mờ hiện ra một tia đỏ ửng khả nghi.
“Meo!” Đừng có nhìn tôi như vậy! Thật kì quái!
“A?” Lục Thiền nghiêng đầu nhìn lông Cải Trắng đột nhiên dựng đứng, vẻ mặt mờ mịt.
Đột nhiên lương tâm Lục Thiền trỗi dậy, nhớ tới vẻ mặt chờ mong lúc ăn cơm chiều của Cải Trắng, trộn chút cơm cùng đậu phụ khô đưa tới trước mặt Cải Trắng, sau đó….cô liền thấy ánh mắt mệt mỏi của Cải Trắng dần dần tỏa sáng, lông mi cong cong giống cây quạt tựa như vụt sáng, cái đuôi đang rủ xuống ngay lập tức dựng đứng lên, vui vẻ lắc lắc.
Cao hứng như vậy?
Lục Thiền nhìn Cải Trắng từng tí từng tí đem cái đĩa nhỏ liếʍ sạch sẽ, vẻ mặt còn rất nghiêm túc, khóe miệng không tự giác giơ lên.
Tề Thiệu Diễn giữa trưa không ăn cơm, khuôn mặt mập mạp gầy một vòng, trong bụng trống rỗng. Hai mắt dại ra chạy vòng vòng quanh bàn trà vài vòng liền không còn khí lực, đành phải nằm bò ra bàn, mơ mơ màng màng ngủ.
Mùi cơm ngay lập tức kí©h thí©ɧ tỉnh Tề Thiệu Diễn, cái đĩa cơm cùng đậu phụ khô kia thiếu chút nữa làm Tề Thiệu Diễn nước mắt lưng tròng.
Ô ô ô ô! Gần một tháng, cuối cùng cũng được ăn cơm rồi!
Thật cảm động!
Mang theo loại cảm giác mang ơn kì dị, Tề Thiệu Diễn lấy tốc độ cực nhanh ăn sạch sẽ đồ ăn trong chén, so sánh với Trần Thuật lúc nãy chỉ có hơn chứ không kém.
Ăn qua cơm, Cải Trắng cuối cùng không duy trì bộ mặt lạnh lùng với Lục Thiền. Nội tâm Lục Thiền còn lại: ha ha ha ha……
Thì ra mèo nhà cô dễ dỗ như vậy, cho tí cơm ăn là được rồi sao?
Ban đêm, trong khu trọ thật im ắng, dưới lầu chỉ có vài cụ già mang tâm trạng vui tươi hớn hở nhảy vũ điệu quảng trường, gió mát thổi vào tai, cảm giác nhè nhẹ thổi phất qua, trời đêm u lam yên tĩnh thỉnh thoảng lóe lên vài ngôi sao.
Lục Thiền khoanh tay, chậm rãi đi dạo quanh khu trọ, ánh mắt ngẫu nhiên dừng lại trên người Cải Trắng đang chạy băng băng trên đường.
Cải Trắng nhìn qua thật vui vẻ.
Khóe môi Lục Thiền cong một cái, những việc phiền lòng tại khoảnh khắc này hiện hết lên trong đầu. Cô lắc lắc đầu, biểu tình dần dần âm trầm xuống.
“Đang suy nghĩ gì vậy? Quý cô Sherlock Holmes?”
Một giọng nam đột nhiên truyền vào tai Lục Thiền.