Chương 13: Anh đã nhớ rồi phải không? Nhớ tới chúng ta không có kết hôn, không có bất luận quan hệ gì với nhau.

Tác giả: A Nan Nhược Hề

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt


(ര̀ᴗര́)و ̑̑(ര̀ᴗര́)و ̑̑(ര̀ᴗര́)و ̑̑(ര̀ᴗര́)و ̑̑

Giang Uyển Chuyển bưng trái cây từ phòng bếp ra, “…”

Không phải đã dạy hắn phải nói như thế nào sao? Hắn… hắn lại đang nói bậy gì đó? Quả nhiên nàng không nên tin tưởng một tên có bệnh tâm thần.

Giang Uyển Chuyển hung tợn trừng mắt nhìn Nhan Tử Trừ, để trái cây lên bàn trà, quay đầu ngoan ngoãn cười, “Mẹ, ăn trái cây.”

Hạ Vân Phương xua xua tay, “Cơm chiều sắp xong rồi, giữ lại một lát ăn cơm xong lại ăn.”

Bữa tối hôm nay cũng không gian nan như trong tưởng tượng của Giang Uyển Chuyển, rốt cuộc có Nhan Tử Trừ ở đây, hỏa lực đều tập trung vào trên người hắn.

Giang phụ Giang mẫu đều ôn hòa hiểu lý lẽ, là người có tu dưỡng, cũng không khiến người khác khó xử nan kham, chỉ hỏi mấy câu như tuổi, chức nghiệp, nhà ở chỗ nào, trong nhà có người nào.... Đều là những vấn đề bình thường, chỉ là sau khi biết được Nhan Tử Trừ là thủ trưởng của Giang Uyển Chuyển, Hạ Vân Phương nhẹ nhàng nói một câu, “Nhân ngôn đáng sợ, có đôi khi lòng phải phóng khoáng một chút, đừng bị chuyện râu ria quấy nhiễu sinh hoạt của mình.”

Sau đó còn khen Nhan Tử Trừ, nói hắn tuổi tác còn trẻ mà có thể đảm nhiệm chức Tổng Giám đốc, thật có bản lĩnh.

Sau khi ăn xong, Nhan Tử Trừ cùng Giang Văn ở phòng khách trò chuyện, Giang Uyển Chuyển bị Hạ Vân Phương kêu vào phòng.

“Con có điện cho Trịnh bác sĩ chưa?” Nàng hỏi.

Giang Uyển Chuyển lắc đầu, “Không có.”

Hạ Vân Phương thở dài, đứa nhỏ này, đã 25 tuổi, chuyện nào cũng không thể xử lí thỏa đáng, “Đã có bạn trai thì không nên giận dỗi đi xem mắt, Trịnh bác sĩ sẽ nghĩ con là người như thế nào?”

Giang Uyển Chuyển khóc không ra nước mắt, nàng rất oan uổng có được không!

“Ngày hôm qua hắn tìm không thấy con, lo lắng đến nỗi thiếu chút nữa báo cảnh sát.”

“Mẹ, con đã biết, đợi chút nữa sẽ gọi điện thoại xin lỗi Trịnh bác sĩ.”

Nghe nàng nói như vậy, Hạ Vân Phương mới tính vừa lòng, “Tiểu Uyển, còn có chuyện này.”

“Còn có cái gì nha mẹ?”

Hạ Vân Phương mở một cái hộp màu đen tinh xảo ra, lót nền là tơ lụa đen, bên trong là nguyên bộ trang sức trân châu, đặt biệt là chiếc vòng cổ kia, viên viên mượt mà no đủ, ánh sáng ôn nhuận, đường kính khoảng chừng 13mm, còn có hoa tai ngọc lục bảo phối hợp hình giọt nước, trân châu là màu hoa tử la lan hiếm thấy, đặc biệt đoan trang, cực kì thích hợp với tuổi của Hạ Vân Phương.

“Vật trân quý như vậy….”

“Mẹ.” Nàng đánh gãy lời nói của Hạ Vân Phương, “Đây là một phần tâm ý của Nhan Tử Trừ, cái gì mà quý trọng với không quý trọng, mẹ nhận lấy là được.”

Hạ Vân Phương khép lại hộp, nhìn nàng, “Nhìn tiểu tử kia lễ nghi khí độ đều không tồi, ra tay hào phóng như vậy, gia cảnh cũng khá tốt đi?”

Giang Uyển Chuyển nghĩ đến biệt thự Nam Sơn giá 3000 vạn kia, còn có tin truyền lưu của đồng nghiệp trong công ty, “Là khá tốt.”

“Vậy ba mẹ hắn thế nào?”

“….”Nàng nào biết ba mẹ hắn thế nào?

Quả nhiên rải một lời nói dối liền phải liên tiếp dùng lời nói dối để che lấp, Giang Uyển Chuyển chỉ có thể nói, “Nhan thúc thúc lãnh đạm, không thích nói chuyện, nhưng dì rất ôn nhu, đối với con cũng rất tốt, còn kêu con có rảnh thì đến chơi.”

“Vậy là tốt rồi.” Hạ Vân Phương cũng không muốn trộn nhiều vào tình cảm của con cái, biết ba mẹ bên kia không để ý hào môn danh vọng liền an tâm rồi.

Thời gian bất tri bất giác đã tới 8 giờ rưỡi, Nhan Tử Trừ nhìn đồng hồ, Giang Văn ra ý kiến, “Tiểu Nhan, nếu không đêm nay liền nghỉ tạm ở chỗ này? Trong nhà còn có phòng trống.”

Nhan Tử Trừ xin miễn nói, “Không được, thúc thúc, ngày mai con có mấy cái bằng hữu đến nhà, hẹn con cùng Uyển Uyển đến Thế Kỷ Trang chơi.”

“Được rồi được rồi, vậy con mau trở về đi, đã muộn rồi.”

“Thúc thúc, vậy con đi thúc giục Uyển Uyển, chỗ ở của nàng và con không tiện đường, đưa nàng trở về cũng tốn không ít thời gian.”

Giang phụ Giang mẫu ở bên cửa sổ nhìn chiếc xe chạy mất mới buông bức màn, ngồi trở lại trên sô pha, không tránh được muốn cho nhau hỏi một câu, “Lão già cảm thấy tiểu tử này thế nào?”

Giang Văn cười ha hả, “Không tồi, thật không tồi, diện mạo cũng rất đẹp trai.”

“Nhan Tử Trừ, anh nói không giữ lời còn chưa tính, còn nói dối, nào có bằng hữu hẹn chúng ta?” Giang Uyển Chuyển tức giận đến khuôn mặt nhỏ hồng lên một mảnh, lúc đầu nàng không nên cùng hắn dây dưa, trực tiếp gọi 120 đem hắn đưa vào bệnh viện tâm thần là tốt rồi.

Nhan Tử Trừ nhấp môi, lạnh lùng, cũng không trả lời.

Giang Uyển Chuyển rõ ràng cảm giác được hắn trở nên lạ thường.

Nga, không, ngày hôm qua đã trở nên khác ngày hôm kia, hiện tại lại giống như ngày hôm qua. (Lâu lâu edit hack não một câu ><)

Nàng là người cực kì nhạy bén, cắn cắn cánh môi, hỏi, “Nhan Tử Trừ, anh đã nhớ rồi phải không? Nhớ tới chúng ta không có kết hôn, không có bất luận quan hệ gì với nhau.”

Đáy mắt Nhan Tử Trừ đen lại, vươn ra một tay nắm lấy tay nhỏ của Giang Uyển Chuyển, “Uyển Uyển, có phải em lại không muốn thừa nhận hay không? Có phải em muốn ly hôn với anh để đi tìm Tô Hàng hay không?”

Giang Uyển Chuyển, “….”

“Bằng không vì cái gì em lại không thừa nhận chúng ta đã kết hôn trước mặt ba mẹ?”

Giang Uyển Chuyển, “….”

Nàng ném tay hắn ra, “Anh lo lái xe đi.”

Hắn lại nắm càng chặt, “Uyển Uyển, em đáp ứng anh, không được liên lạc Tô Hàng nữa.”

Tô Hàng là ai nàng cũng không biết, liên lạc bằng niềm tin à? Ngoài miệng lại đáp ứng, “Được, không liên lạc, anh chuyên tâm lái xe đi.”

Mười phút sau, “Nhan Tử Trừ, anh mau dừng xe, dừng xe, không phải nói đưa tôi về chung cư sao? Anh đây là muốn đi đâu vậy?”

“Uyển Uyển đừng náo loạn, sau khi kết hôn chúng ta liền ở cùng một chỗ, tiểu chung cư kia của em lâu ngày không có người còn có thể ở được sau? Vừa rồi là vì ứng phó ba mẹ anh mới nói như vậy.”

Hắn lạnh lùng nhìn nàng một cái, “Còn không phải vì tạm chấp nhận em muốn ẩn hôn mới nói dối sao, nếu là trực tiếp nói rõ với ba mẹ, thì làm sao lại phiền toái nhiều như vậy?”

Giang Uyển Chuyển ngậm miệng không nói, hắn điên mặc hắn điên!