Chương 4

Ta mở mắt ra, trả lời: "Đầu có hơi choáng, điện hạ bị thương ở đâu?"

Hạ Hân đặt hoa lan xuống, đỡ ta ngồi dậy: "Trên đường đi săn bị rắn độc cắn, nhưng độc rắn đã giải rồi, không sao nữa."

Kiếp trước, Hạ Hân đi săn bị rắn độc cắn.

Ta đoán chính là cây hoa lan đó hóa thành người, giúp hắn hút nọc rắn.

Hiện tại ta vẫn chưa thể xác định được, kiếp trước liệu lúc Lan Thục giúp hắn hút nọc rắn có khống chế hắn hay không. Vẫn là hắn không thể chịu đựng được vẻ đẹp của Lan Thục, bị nàng mê hoặc.

“Không sao là được rồi." Ta nhìn chằm chằm hoa lan trên bàn, khen ngợi: "Điện hạ, cây hoa lan này đẹp quá."

Hạ Hân đưa hoa lan lên trước mặt ta, giọng nói dịu dàng: "Nếu Khinh Lan thích, cô sẽ tặng nàng."

Ta hơi giật mình.

Hạ Hân ở trước mắt, tính cách còn chưa thay đổi nhiều. Vẫn là chàng thiếu niên Hạ Hân năm xưa.

Chẳng lẽ, hoa lan chưa hóa hình mê hoặc hắn?

"Tạ ơn điện hạ." Ta nhận lấy hoa lan, nhìn chằm chằm vào đoá hoa đang nở rộ.

Nghĩ bụng, nếu đã là yêu, trên đời này có rất nhiều người biết bắt yêu.

Đêm đó.

Sau khi ta và Hạ Hân nghỉ ngơi, từ thư phòng truyền đến một mùi hương.

Ta bị mùi hương hấp dẫn, bèn đứng dậy đi tới.

Hoa lan trên bàn sách phát ra ánh sáng màu xanh lam, đây là dấu hiệu sắp hóa hình.

Chậm nhất là ngày mai, ta phải nhờ bắt yêu sư thu phục nàng.

Tránh sau khi hóa hình nàng lại ra ngoài hại người.

Mùi hương càng lúc càng nồng nàn, đánh thức Hạ Hân đang ngủ.

Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh ta, thấy ta đi chân trần, liền bế ngang ta lên: "Sao lại đi chân trần xuống rồi? Đừng để bị cảm lạnh."

"Bỏ ta xuống." Giọng ta pha lẫn một chút lạnh lùng.

Mùi hương hoa lan chui vào chóp mũi, khiến ta mất đi lý trí, ánh mắt Hạ Hân cũng trở nên sâu thẳm.

Ta bỗng nhiên hiểu ra, mùi hương của hoa lan này cũng có tác dụng mê hoặc.

Không chỉ có tác dụng đối với nam nhân, mà còn có tác dụng đối với nữ nhân.

Hạ Hân bế ta lên giường, động tình nói: "Khinh Lan, thay cô sinh một hoàng tử, được không?"

"Không được." Ta cầm lấy gối ngọc đập cho Hạ Hân ngất đi.

Nam nhân thối tha, kiếp trước gϊếŧ ta, kiếp này còn muốn ta sinh hoàng tử cho ngươi? Mơ đẹp quá.

Ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng, ta nhân lúc Hạ Hân hôn mê bất tỉnh, ôm lấy hoa lan rời khỏi cung.

Trong kinh thành có không ít kẻ tự xưng là bắt yêu sư. Nhưng cũng có bắt yêu sư chân chính.