- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
- Chương 33
Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
Chương 33
Vân Chiến quốc lần này phái hai sứ thần dung mạo không xuất sắc lại đây, hoàn toàn không phô trương thanh thế như mọi năm. Đối với việc này, người trong cung nghị luận là: Vân Chiến vừa thay hoàng đế, chỉ sợ chuyện trong nước vẫn chưa ổn định, quyền lợi hoàng đế cũng không thật, trong tay không có nhiều bạc như vậy, keo kiệt cũng là chuyện thường.
Đối với việc này ta không cho là đúng. Năm vừa rồi Vân Chiến phô trương như thế nhưng chỉ đưa tới một chút vật thông thường, năm nay mộc mạc mà đến, chẳng lẽ là mang theo chút bảo bối?
Đáp án không thể nào biết được, chỉ có thể đợi thọ yến ba ngày sau mới có thể vạch trần đáp án.
Lúc người trong cung bận rộn việc chuẩn bị đại thọ năm mươi tuổi cho phụ hoàng, ta cùng con nhóc Mạnh gia hai người không có việc gì làm, tìm cái ao nhỏ đi câu cá. Ao nhỏ nuôi đều là những giống cá vàng tôn quý, nhưng vậy thì đã sao? Cá, chính là để câu.
Oánh Lộ chống cằm ngơ ngác nhìn hồ nước, đột nhiên mở miệng nói: “A Lam, chúng ta ngồi nãy giờ, sao chưa có con cá nào mắc câu?”
Ta nắm cần câu không nhúc nhích, lạnh lạnh nói: “Từ khi chúng ta ngồi ở đây, ngươi nói những lời này đã ba lần.” Hai chúng ta ngồi đây cũng chỉ có 15 phút mà thôi.
Oánh Lộ mày liễu nhăn lại, “A? Ta đã hỏi đến ba lần, nó còn không mắc câu, đây là cá gì, có phải là nó không ăn giun hay không?”
Ta liếc nàng một cái, “Ngươi sai rồi, thật ra nó không phải cá, nó là cua.”
“A?” Oánh Lộ há hốc mồm, “Con cua?”
“Cua không ăn giun.”
“......”
Ta từ từ nói: “Oánh Lộ, nếu ngươi muốn câu được nó, ngươi phải niệm hai chữ này.”
Oánh Lộ tò mò hướng ta bên này nhích nhích, “Hai chữ gì?”
“Kiên nhẫn.”
Oánh Lộ nghe vậy sửng sốt một chút, nói tiếp: “Đã biết đã biết, kiên nhẫn, ta có.” Nàng quay sang im lặng nhưng chưa quá 3 phút liền quay lại nói với ta: “A Lam, vì sao ngươi lại giả ngốc?”
Ta cảm thấy vấn đề này có chút khó trả lời, vì sao giả ngốc? Giả ngốc cũng cần vì sao sao? Cuối cùng ta vẫn lười biếng mở miệng, “Lười.”
Oánh Lộ ném cần câu trong tay, “Lười?”
Ta gật đầu, “Ừ.”
Nàng gợi lên đôi môi đỏ mọng cười sáng lạn, đôi mắt đẹp sóng sánh nước, “Lý do này của ngươi quả không sai, sáng mai ta cũng thử xem.”
Ta trợn nàng một cái, “Đến lúc đó ngươi vui sướиɠ, nhưng ca ca ngươi cùng tiểu thúc có khi bị ngươi hù chết.”
Tay nhỏ bé của Oánh Lộ vung lên, “Nên dọa hai người bọn họ a, ai bảo bọn họ xem Liễu Như Nhứ kia như bảo bối, nhìn liền phiền.”
“Phật viết: Nhắm mắt làm ngơ.” Ta cực kỳ bình tĩnh nói.
Oánh Lộ vươn ngón tay chọt ta một chút, “A Lam, ngươi nói ca ca ta cùng tiểu thúc tại sao lại đối tốt với Liễu Như Nhứ như vậy, đừng có nói là nàng mới là máu mủ đi?”
Ta nghĩ, có thể không đối tốt sao. Liễu Như Nhứ là chủ mẫu tương lai của Vân Trạch. Nếu ta là Mạnh Thiểu Giác, ta liền hận không thể đem trăng trên trời cao hái xuống làm bóng đèn cho nàng soi, vẫn là duy nhất. Ta quay đầu nhìn Oánh Lộ, “Oánh Lộ, vì sao ta không thấy ngươi nhắc đến cha mẹ ngươi?”
Biểu tình của Oánh Lộ có chút mất mát, “Cha và mẹ ta à, bọn họ không còn nữa.”
Ta nhìn phản ứng của nàng có chút kỳ quái, theo lý thuyết mà nói, khi nhắc đến cha mẹ đã mất dù thế nào cũng nên có chút khổ sở, nhưng vì sao cảm xúc của nàng chỉ có mê mang cùng mất mát?
Đại khái Oánh Lộ cũng phát hiện ra ta tò mò, thở dài nói: “Lúc ta chín tuổi bị ngã, đem những việc trước chín tuổi gì đó đều quên hết, gồm cả cha và mẹ ta.”
Ta không phủ nhận ngay từ đầu ta có ý muốn thăm dò ý tứ của Oánh Lộ, nhưng một khắc này ta lại cảm thấy mình có chút đần độn vô vị. Làm gì vậy, chuyện của Mạnh Thiểu Giác Oánh Lộ căn bản không biết gì, bằng không, nàng sẽ không như trước kia vào trong cung tìm ta. Oánh Lộ chính là Oánh Lộ, là nha đầu yêu kiều rất ngây thơ vô tư lại có tâm sự mất mát mà ta quen biết.
Ta đột ngột kéo cần câu, chỉ vào con cá đang vùng vẫy vui vẻ đắc ý nhìn nàng cười nói: “Học tập, cái này gọi là kiên nhẫn.”
Oánh Lộ lập tức xoay mặt, hùng hổ trở lại vị trí của mình cầm lấy cần câu, “Kiên nhẫn kiên nhẫn, bổn tiểu thư không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.”
Ta không nói gì vỗ vỗ cái trán, Oánh Lộ, ngươi nói thừa một chữ, phải là “Bổn tiểu thư thiếu nhất chính là kiên nhẫn.”
Lúc ta câu được N con cá nhỏ mà Oánh Lộ vẫn chưa câu được con nào thì hoàng tỷ tao nhã tiêu sái đến bên người chúng ta hỏi, “Hai người đang làm cái gì vậy?”
Oánh Lộ không nhúc nhích trả lời: “Câu cá.”
Hoàng tỷ nhìn nhìn cái xô nước trống rỗng bên người Oánh Lộ, nghi hoặc hỏi: “Ách, cá đâu?”
Ta không nhìn Oánh Lộ, trên mặt run rẩy ý cười, chỉ vào hồ nước nhìn hoàng tỷ khoái trá nói: “Đều ở trong này.”
“Ta đoán, người nhàn nhã nhất trong cung chỉ có mình muội.” Hoàng tỷ kéo váy tiến lên nhìn nhìn hồ nước, “Đại biểu ca cùng thất biểu ca mấy ngày nay đều không thấy đâu.”
Ta nghĩ, không phải sao, hai vị này đều là người bận rộn nhất, đương nhiên, hoàng tỷ khẳng định cũng không nhàn rỗi gì. “Hoàng tỷ, lần này tỷ biểu diễn cái gì?”
Hoàng tỷ xoay người thở dài, “Còn có thể là cái gì, nghê thường vũ.”
“Nghê thường vũ? Cái gì là nghê thường vũ?” nha đầu Oánh Lộ tò mò tiếp lời.
Ta suy tư tìm từ để hình dung, “Ừ, nghê thường vũ chính là…chính là điệu múa rất đẹp rất đẹp.”
“Vậy điệu múa rất đẹp rất đẹp là cái gì?” trong ánh mắt Oánh Lộ lấp lánh ánh sao.
Ta lại suy tư một lát, “Điệu múa rất đẹp rất đẹp chính là nghê thường vũ.”
Hoàng tỷ cười ra tiếng, “Oánh Lộ, ngươi thật sự muốn biết cái gì là nghê thường vũ?”
Oánh Lộ vội vàng gật đầu, vẻ mặt tò mò.
Hoàng tỷ gợi lên cánh môi xinh đẹp, khẽ nheo ánh mắt phong tình vạn chủng, “Như vậy, ta nhảy cho ngươi xem được không?”
Oánh Lộ đáp ứng không chút do dự, “Được!”
Ta nhìn quần áo bị nước dính ướt nhẹp của mình, ngẩng đầu nói: “Hoàng tỷ, muội đi thay quần áo.”
Vì thế Oánh Lộ ở lại cạnh ao thưởng thức kỹ thuật nhảy tuyệt mỹ của hoàng tỷ, ta lại từ từ hồi cung thay quần áo rồi lại chuẩn bị trở lại hồ nước. Chẳng qua là lúc trở về lại phát hiện ngoại trừ Oánh Lộ, còn có một người đang thưởng thức kỹ thuật nhảy của hoàng tỷ. Hơn nữa, hắn là nam nhân.
Dáng người nam tử kia so với nam tử bình thường thì cao lớn hơn một chút, đưa lưng về phía ta ẩn sau một gốc cây đại thụ nhìn kỹ thuật nhảy duyên dáng của hoàng tỷ, bộ dáng hắn không nhúc nhích dường như xem đến nhập thần. Ta vuốt cằm đánh giá hắn hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng tiêu sái đến bên cạnh hắn mờ mịt hỏi một câu, “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Nam tử quay lại nhìn ta, biểu tình hơi hơi có chút bối rối, nhưng con ngươi mơ hồ phiếm vàng kia lại thâm thúy không chút sợ hãi, “Ta đã sớm nghe người ta nói ở Vân Di quốc có nữ tử xinh đẹp khuynh thành, hôm nay vừa thấy quả nhiên không giả.”
Ta nháy mắt mấy cái, “Ngươi đang nhìn hoàng tỷ khiêu vũ sao?”
“Hoàng tỷ?” Tướng mạo của nam tử cực kỳ bình thường, hai mắt sáng ngời hữu thần ẩn hàm khí phách, “Cô nương là...... Ngũ công chúa?”
Ta có chút kinh ngạc, a a, thanh danh của ta đã truyền xa đến ngoại quốc? Ta nhìn hắn nồng đậm ý cười, “Ta là A Lam.”
Đôi mắt tuấn của nam tử khẽ nheo, giọng nói trầm thấp thuần hậu, “Thì ra là ngũ công chúa...... Quả nhiên, cũng là danh bất hư truyền.”
Ta nghĩ, chỗ nào danh bất hư truyền? Ngốc truyền?
“Như vậy, ngũ công chúa có thể chỉ đường cho ta không?” Nam tử hướng ta cười cười, tướng mạo tuy bình thường nhưng lại sinh ra vài phần khí phách, “Ta là sứ thần Vân Chiến, hoàng cung Vân Di thật sự là lớn, trong lúc không để ý ta liền.....”
Ta dưới đáy lòng nhướng mày, chỉ đường? Được đó, cái này ta lành nghề. “Ngươi muốn đi đâu?” Ta hỏi cực kỳ nghiêm túc.
“Triêu Dương điện.” Hắn thản nhiên nói.
Tay nhỏ bé vỗ, “Triêu Dương điện à, đơn giản, đi bên này.” Ta không chút do dự chỉ hướng ngược lại nói.
Chữ “Ơn” ở trong miệng nam tử còn chưa nói ra, chân hắn vốn đang chuẩn bị bước liền ngừng lại, biểu tình có chút cứng ngắc, “Công chúa, ta muốn đi Triêu Dương điện.”
Ta cười nói: “Đúng vậy, đây là đường đi Triêu Dương điện.”
“Công chúa xác định Triêu Dương điện đi hướng này?” Nam tử hỏi lại một lần.
Ta cực kỳ thành khẩn gật gật đầu, “Chính là hướng bên này.”
Nam tử trầm mặc một hồi lại nói: “Công chúa, ta hình như nhớ ra rồi, Triêu Dương điện có phải hay không nên đi bên này?”
“Không phải.” Cho dù con đường hắn chỉ là đúng, nhưng trong mắt ta kia cũng là sai lầm, “Triêu Dương điện chính là đi hướng bên kia.”
Khóe miệng nam tử co giật, “Nhưng mà ta cảm thấy bên này có vẻ quen thuộc......”
Ta có chút thở dài, “Triêu Dương điện thật sự là đi đường ta chỉ.”
Khóe mắt nam tử cũng khả nghi co giật, “Công chúa, ta thật sự cảm thấy đường ta chỉ mới là đúng.”
“Ai~.” Ta thở dài thật to, nhìn hắn bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, ngươi nói đúng nói đúng.”
Nam tử nghẹn một chút, “Triêu Dương điện quả thật là con đường này......”
“Là đó là kia.” Ta khoa tay múa chân, “Liền bên này liền bên này.”
“Không phải,” Nam tử có chút không bình tĩnh, “Nó vốn chính là bên này......”
“Kia đúng kia đúng.” Ta gật đầu gật đầu, “Vốn là bên này vốn là bên này, có thể đi?”
Màu vàng trong con ngươi của nam tử càng đậm, “Nó vốn chính là bên này!”
Ta trầm mặc, sau đó nghi hoặc nhìn hắn, “Ta đã nói Triêu Dương điện đi bên này, ngươi còn không vừa lòng?”
Nam tử hít một hơi thật sâu, trên trán gân xanh ẩn ẩn nhảy lên, “Đa tạ công chúa chỉ đường, ta đây đi đã.”
Nói xong liền vội vàng tăng thêm lực rời đi, làm ta có chút đăm chiêu cười.
Sứ thần Vân Chiến tướng mạo bình thường, nhưng cặp mắt kia lại khí phách không bình thường.
Ta hái một phiến lá cây tùy ý thưởng thức, phụ hoàng a phụ hoàng, thọ yến lần này của người, tình hình cũng thật không nhỏ.
Sứ thần Vân Chiến đến, sau đó sứ thần Vân Trạch cùng các tiểu phiên bang khác cũng lục tục đến. Thọ yến chuẩn bị khẩn cấp, không khí trong hoàng cung một ngày so với một ngày càng náo nhiệt, mọi người ngầm đề phòng cũng càng ngày càng sâu.
Màn đêm buông xuống, ta không có cách nào ngăn cản thời gian trôi qua cho nên chỉ có thể thuận theo phiêu đãng. Ta thổi tắt nến chuẩn bị lên giường ngủ, nhưng lại bị người từ trước đến nay không mời mà tới cưỡng chế di dời cơn buồn ngủ.
Ta một tay chống nạnh, vô lực nhìn nam tử tuấn mỹ cười thoải mái, “Mạnh thiếu gia, ngươi có thể hay không đừng quay lại tự nhiên như vậy?”
Cho dù Mạnh Thiểu Giác một thân hắc y nhưng phong thái vẫn như ngọc, hắn nheo mắt phượng cười dụ hoặc, “Mèo con, ta nhớ nàng.”
Ta cười khan vài tiếng, chỉ vào bụng mình nói: “Ngươi nhớ con sâu trong bụng ta sao?”
“Xem nàng nói kìa, nó không phải sâu, nó là bảo bối của ta.” Hắn đi tới bên người ta, nhẹ nhàng vỗ về mặt ta nói: “Nàng hiện tại ăn bảo bối của ta, nói cách khác, nàng phải thay thế nó làm bảo bối của ta.”
Ta lui từng bước, “Mạnh tiểu gian tế, có gì nói nhanh đi, ta muốn ngủ.”
Mạnh Thiểu Giác liếc ta một cái, từ trong tay áo lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho ta, “Cầm, bổ máu.”
Ta cầm cái bình tấm tắc lên tiếng,“Gà giả làm phượng.”
“Cái gì?” Hắn nhíu mày.
“Không có gì.” Ta vất cái bình lên giường, “Không có việc gì? Không có việc gì thì đi nhanh đi.”
Mạnh Thiểu Giác nghe vậy tà mị gợi lên môi mỏng, mắt phượng khẽ nheo nói: “A Lam, nàng thật sự không lo lắng ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Ta nhẹ cười nhìn hắn, “Lo lắng có thể ngăn cản các ngươi?”
Mạnh Thiểu Giác một tay kéo ta lại trước người hắn, trên mặt tuấn mỹ tràn đầy ý cười, “A Lam, nàng thật sự là một nha đầu thông minh. Như vậy thật làm ta luyến tiếc không muốn buông tay......” Mắt phượng hẹp dài của hắn hiện lên một tia sáng, con ngươi thâm trầm ngăm đen, “A Lam, nếu Vân Di bị diệt, nàng có nguyện đi theo ta?”
Ta nhìn thẳng hắn, từng chữ từng chữ nói: “Mạnh Thiểu Giác, ngươi tin không, cho dù ta không làm gì, ngươi cũng không thắng được Vũ Văn Duệ.”
Ý cười trong con ngươi của Mạnh Thiểu Giác dần dần lui, khuôn mặt tuấn mỹ dâng lên một chút tà khí, hắn nắm chặp cằm của ta, giọng nói trầm thấp từ tính,“A Lam, ta chống mắt chờ xem.”
Sau khi nói xong, Mạnh Thiểu Giác liền rời đi. Ta nhìn bóng dáng của hắn, đáy lòng bỗng nhiên có chút không yên.
Ngày mai, sẽ xảy ra chuyện gì?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
- Chương 33