- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
- Chương 29
Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
Chương 29
Vũ Văn Duệ...... Bị thương?
Ta không thể không thừa nhận rằng khi nghe tin tức này ta cảm thấy thực ngạc nhiên. Phải biết rằng Vũ Văn Duệ người kia, chính là người từ nhỏ tâm tư đã rất cẩn thận – Vũ Văn hồ ly, chưa từng bị thương dù chỉ là một vết kim đâm - Vũ Văn hồ ly. Rất ngạc nhiên càng khiến ta tò mò, tò mò không biết vì sao hắn lại trúng chiêu bị thương.
Ta buông quả đào, nhìn Linh Chi không còn cười nói cợt nhả như hồi xưa, hỏi: “Khi nào thì đi?”
Ánh mắt Linh Chi sáng lên, “Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.”
Ta gật đầu,“À.”
Hiển nhiên, càng nhanh càng tốt đồng nghĩa với việc lập tức đi ngay.
Ta vô cùng cảm thán ý thức được thế lực trong cung của Vũ Văn Duệ thật sự là càng ngày càng kiêu ngạo. Thậm chí ta không cần phải trải qua bất cứ thủ tục trình tự nào, chỉ cần thông báo một tiếng với quản sự trong cung liền an tâm mang theo Tế Tế xuất cung. Ta ngồi trong xe ngựa có chút ủ rũ, dựa vào Tế Tế chợp mắt một chút.
Một lúc sau nghe Tế Tế nhỏ giọng hỏi Linh Chi: “Đại công tử bị thương có nghiêm trọng không?”
Linh Chi thở dài: “Trên đao có độc, Tiết thái y mới vừa đưa giải dược cho đại công tử uống, bây giờ còn chưa tỉnh.”
Tế Tế có chút lo lắng cùng nghi vấn, “Thật sự là kì lạ, tâm tư của công tử so với hoa còn tinh tế hơn, lần này sao lại bị thương?”
“Còn không phải họa do Linh Tiên Nhi gây ra sao!” Linh Chi có chút tức giận, “Đã bảo nàng cùng Linh Diệu Nhi dẫn người đi tiêu diệt sơn tặc, nàng lại không nghe, một mình đem quân đánh thẳng vào sơn trại muốn lập công, không ngờ ngược lại bị bọn đạo tặc kia bắt! Đầu lĩnh sơn tặc kia cũng coi như có chút đầu óc, hắn không chịu đàm phán với chúng ta, một hai gì cũng muốn công tử ra mặt mới chịu thả người. Công tử đương nhiên xuất diện, nhưng không ngờ lúc đang đàm phán lại có một cô nương khoảng mười tám tuổi ra tay, thật sự là hỗn tạp!”
“À, rõ rồi” Tế Tế vẫn nghi hoặc: “Nhưng sao công tử lại để cho tiểu cô nương kia đánh trúng?”
Linh Chi đột nhiên nở nụ cười cười một tiếng, “Muội nói xem, chuyện này không biết là khéo hay do người sắp đặt. Bộ dáng tiểu cô nương kia non nớt mềm mại, cười rộ lên phúc hậu thật thà rất giống ngũ công chúa. Công tử nhìn nụ cười kia sửng sốt một chút, ngay sau đó trên vai liền trúng một đao.”
Tế Tế cũng cười lên, cổ ưu sầu vừa rồi tan thành mây khói, “Không thể ngờ được công tử cũng có lúc ‘Chết dưới đóa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu’.”
Linh Chi có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, “Ta xem con đường này công tử đi còn rất dài, đυ.ng phải vị công chúa ngốc ngếch nhà muội, ha ha, chỉ sợ nếu chọc công tử tức giận, vị kia nhà muội sẽ không có trái cây ngon mà ăn đâu.”
Tế Tế nói: “Muội thấy chưa chắc, đến lúc đó nói không chừng công tử còn bị vị kia nhà ta ức hϊếp cũng nên.”
“Cá không?”
“Ai sợ tỷ?”
Ta nhắm mắt lại cảm thấy hai vị này thực ngây thơ, một chuyện trầm trọng như vậy cuối cùng lại trở thành chuyện thú vị đem ra đặt cược, thật sự là phí công sống đến từng này tuổi.
Vừa rồi ta nghe Linh Chi nhắc đến hai cái tên, Linh Diệu Nhi cùng Linh Tiên Nhi. Hai vị này đúng là muội muội của Linh Chi, cái tên Linh Diệu Nhi này ta đã sớm không xa lạ. Ta nghe nói nhị muội của Linh Chi là võ tướng thủ hạ của Vũ Văn Duệ. Nữ tử này anh dũng cơ trí không thua gì nam tử, là tướng lĩnh khó có được trong quân đội của Vũ Văn Duệ, binh lính dưới quyền đều rất phục tùng nàng. Ừ, là một nữ trung hào kiệt. Mà Linh Tiên Nhi lại là tam muội của Linh Chi, nhỏ hơn Linh Chi ba tuổi, tính tình thì như một đứa trẻ. Chuyện tranh công lần này cũng đã chứng minh cho điều đó, quả thật nàng ta vẫn là một đứa nhỏ không hiểu chuyện.
Ta phải nói rõ về Vũ Văn Duệ. Lúc trước ta chỉ nói Vũ Văn Duệ là con của đại cữu cữu ta - Vũ Văn tướng quân, là kinh đô ngự lại hồng phúc thân cận nhất của hoàng đế, nhưng thật ra thằng nhãi này còn có một thân phận khác, chính là người đứng đầu hội phản quốc bí ẩn nhất cường đại nhất Vân Di này.
Ừ, nói như vậy các ngươi có thể hiểu không? Nói trắng ra là, Vũ Văn Duệ này rõ ràng nhận được tối vinh quang sủng ái, ngầm so sánh về thế lực thì đã ngang ngửa với phụ hoàng ta, hắn gặp ai cũng không thèm nhượng bộ.
Loại hành vi này của Vũ Văn Duệ trong miệng mấy đồng chí ngây thơ sẽ là: Hoàng đế đối với ngươi tốt như vậy, ngươi còn không thỏa mãn, muốn bị cắn ngược lại một cái, ngươi cũng quá tham lam.
Nhưng chỉ cần người gần gần một loại giống ta, sẽ không phúc hậu mà nghĩ, Vũ Văn Duệ quả nhiên là người thông minh, người như thế, có thể chống lại hắn quả thật không phải dễ.
Tình hình Vân Di cũng giống như đại đa số quốc gia khác, có vô số sủng thần gian thần cùng trung thần.
Cha Vũ Văn Duệ, Vũ Văn tướng quân là đại cửu* của đương kim hoàng thượng. Hai mươi năm về trước, hắn lập rất nhiều, vô số công lao to nhỏ hiển hách đủ loại, N lần bảo vệ quốc gia yên ổn cùng hòa bình, được dân chúng trong nước sùng kính không gì sánh kịp cùng uy tín cực cao, trở thành Vũ Văn gia tộc cường thịnh nhất Vân Di quốc này. Nói không lịch sự thì, ánh sáng mãnh liệt kia đã đem Vũ Văn gia tổ tông mười tám đời đều chiếu đến tỏa sáng rực rỡ.
(*Anh vợ)
Chẳng qua là dù có trăm ngàn năm trôi qua, luôn có một định luật vĩnh viễn không bao giờ lỗi thời - phồn thịnh cực hạn tất dẫn đến nghi ngờ.
Đại cữu cữu Vũ Văn tướng quân của ta là người từ trên chiến trường tàn khốc trở thành võ tướng trung hậu. Hắn anh dũng, hắn can đảm, hắn như thiên thần cao lớn uy vũ. Nhưng hắn không có gian, không có trá, có chăng chỉ là một lòng nhiệt tình yêu nước. Hắn đương nhiên không biết có vô số kẻ tiểu nhân ở trước mặt phụ hoàng nịnh nọt châm chích, hắn đương nhiên cũng không biết người muội phu đã từng tôn kính hắn kia đã trở thành một hoàng đế, một người ngồi ở vị trí tôn kính cao quý nhất một quốc gia - hoàng đế.
Vì thế, quyền lợi bắt đầu âm thầm bị chèn ép, vì thế nhiều năm hắn bị điều đi canh giữ trấn biên, vì thế dần dần hắn bị giáng chức. Vũ Văn tướng quân vẫn như trước chính trực không sợ, nhưng Vũ Văn gia lại từng bước một suy nhược. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Vũ Văn gia cùng tất cả vinh quang gia tộc cứ như vậy, giống như ngọn nến thắp sáng trong đêm, chậm rãi tắt.
Nhưng mà, thế gian luôn có nhiều việc ngoài ý muốn xảy ra.
Vũ Văn tướng quân sinh ra Vũ Văn Duệ, trong trẻo nhã nhặn xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhẹ nhàng tiếp nhận rồi tỏa sáng vinh quang chói mắt, bất tri bất giác ngăn cản tất cả suy bại, nói cười với thế gian nhưng luôn có một bức tường lạnh lùng cứng rắn vây quanh hắn.
Đây là Vũ Văn Duệ, nam tử luôn luôn tao nhã trong trẻo như giọt sương sớm nhưng thật ra lại giả dối như hồ ly ngàn năm - Vũ Văn Duệ, lạnh lùng âm lãnh như có thể đông cứng hết thảy mọi thứ - Vũ Văn Duệ.
Ta đột nhiên cảm thấy trái tim mình có chút quặng đau, Vũ Văn Duệ vĩ đại như vậy, như vậy vĩ đại Vũ Văn Duệ, hắn tôn kính bảo hộ phụ mẫu đến thế. Thử hỏi, lúc hắn nghe mẹ hắn nói ra sự thật kia, làm thế nào hắn có thể chịu nổi.
“Công chúa.” Tế Tế ở bên tai ta thấp giọng kêu: “Đến rồi.”
Ta chậm rãi mở to mắt, mông lung “A” một tiếng, bỏ qua cái loại cảm xúc băn khoăn mới vừa xuất hiện dưới đáy lòng kia.
Ta nghĩ, ta hiểu rõ một điều, Vũ Văn Duệ, không cần người khác thông cảm.
Ta theo Linh Chi đi thắng đến phòng Vũ Văn Duệ, trên đường bọn hạ nhân đối với sự xuất hiện của ta tập mãi cũng thành thói quen, nhẹ giọng chào hỏi một tiếng rồi tự động đi làm việc của mình. Lúc đến nơi, Mục Nhị đang đứng thẳng tắp canh giữ ở cạnh cửa, hắn nhìn thấy ta liền cung kính hô: “Công chúa.”
“Ừ.” Ta nói: “Biểu ca đâu?”
Mục Nhị nói: “Công tử đang ở trong phòng. Công chúa có thể ra trước đại sảnh chờ một lát được không? Ta gọi người mang nho ra cho người”
“Đợi chút cái đầu ngươi á!” Linh Chi thô lỗ đánh gãy lời nói của hắn, vươn tay chọt chọt vào l*иg ngực hắn, “Lúc công tử bị thương luôn miệng gọi người, lúc người đến ngươi lại dám kêu công chúa chờ, đầu óc ngươi đã tỉnh ngủ chưa?”
Mục Nhị có chút xấu hổ nhìn ta, sau đó bắt lấy cái tay vẫn đang chọt chọt hắn của Linh Chi, “Đừng quấy, công tử đang….”
“Đang nghỉ chứ gì, ta biết, công tử uống thuốc xong nên đã nằm nghỉ, ngươi không nên nói nhiều như vậy.” Linh Chi một tay nhéo lỗ tai hắn, kéo ra ngoài, “Đừng có cản trở công tử cùng công chúa gặp mặt, tránh ra cho ta.”
“Á.” Mục Nhị bị đau kêu ra tiếng nhưng không tức giận, chắc là đã tập thành thói quen với những hành vi bạo lực như vậy của Linh Chi. Nhưng mà, hắn vẫn như cũ không chịu, nói: “Ta nói, công tử đang…”
“Ngươi nhìn khắp nơi trong thiên hạ này mà xem, có đại nam nhân nào lề mề như ngươi không.” Linh Chi vô cùng khí thế bá đạo một hơi phản bác lại lời hắn, kéo tay véo véo thêm vài cái, sau đó Mục Nhị liền bị Linh Chi cô nãi nãi nhà hắn kéo một đường đi xa, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu đau đớn.
Ta đưa tay sờ sờ lỗ tai của mình, ách, vì sao ta cảm thấy lỗ tai mình có chút đau? Ta đau xót kịch liệt lắc đầu, đây là vợ quản nghiêm a vợ quản nghiêm. Mục Nhị, trong lòng ta hiểu rõ, ngươi là một nam nhân tốt, thật đấy.
Ta nhẹ nhàng đẩy cửa rồi đi vào, trong phòng vẫn là dáng vẻ mà ta quen thuộc, chẳng qua là trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị kí©h thí©ɧ, là vị thuốc nồng đậm lại không hoàn toàn là vị thuốc. Ta nhẹ nhàng dời bước vào buồng trong, nhưng không tìm thấy người ta muốn tìm ở trên giường. Ta đi đến cạnh bên giường nhìn đệm chăn chỉnh tề, nghi hoặc nhướng mày. Mục Nhị nói Vũ Văn Duệ ở trong phòng nhất định không phải gạt ta, nhưng Vũ Văn Duệ không ở trên giường, cũng không có ở phòng khách, vậy hắn ở nơi nào?
Ta hoang mang vài giây, sau đó đứng trong phòng đánh giá, hơn nữa cẩn thận vểnh tai nghe tiếng động. Vài phút sau cuối cùng ta cũng nghe được tiếng hít thở rất nhỏ rất nhẹ, từ từ thong thả đi tới chỗ phát ra âm thanh, cũng chính là mặt sau bình phong.
Sau đó, ta nhìn thấy một hình ảnh ngoài dự kiến.
Phía sau bình phong là một cái thùng gỗ rất lớn, bên trong thùng gỗ có một...... Nam nhân.
Nam nhân tuấn mỹ trong trẻo tùy ý tựa đầu vào cạnh thùng, con ngươi luôn lạnh nhạt thường ngày giờ phút này được thay bằng vẻ mỏi mệt đang nhắm lại, môi mỏng xinh đẹp hơi hơi tái nhợt. Mái tóc đen nhánh dày dài uốn lượn phân tán, xõa trước ngực càng làm cho da thịt thêm trắng nõn. Từng giọt nước mang theo hơi nóng tinh nghịch trên người hắn lưu luyến không rời chảy dọc theo da thịt rơi xuống.
Vũ Văn Duệ nằm ngủ bình yên như vậy, bỏ xuống toàn bộ sự đề phòng, suy yếu, xinh đẹp, giống như thiên sứ được Thượng Đế sủng ái.
Mê người như thế.
Ta vội vàng vươn tay bưng kín cái mũi của mình, đề phòng chất lỏng ấm áp phun ra. Thì ra vừa rồi lời nói bị đánh gãy của Mục Nhị chính là “Công tử đang tắm rửa.”
Ta cảm thấy không biết nên khóc hay cười, giây sau đó liền không kiềm chế được run rẩy. Vũ Văn Duệ thực hoàn mỹ, nhưng với điều kiện tiên quyết là, trên vai phải của hắn không có miệng vết thương màu đỏ hồng lộ ra cả thịt kia. Đột nhiên, đối với hành động của hắn, ta vừa cảm thấy buồn cười vừa hơi hơi tức giận. Ta cùng Vũ Văn Duệ ở chung nhiều năm như vậy đương nhiên biết hắn là người cực kỳ yêu sạch sẽ. Bất luận thời điểm nào, toàn thân hắn luôn có một mùi hương thơm ngát, nhẹ nhàng khoan khoái trong trẻo. Chẳng qua là ta không ngờ, đến mức này rồi mà hắn vẫn còn để ý chuyện đó, khoa trương hơn nữa là bị thương như vậy mà hắn cũng không chịu để người khác giúp hắn tắm rửa.
Này là một người cực kỳ ngoan cố a.
Giờ phút này ta không biết mình nên làm cái gì. Mở miệng đánh thức hắn? Nhưng hắn ngủ yên bình như thế. Để cho hắn ngủ? Như vậy chỉ sợ bệnh của hắn càng thêm nặng. Đang lúc ta phân vân do dự, nam tử tuấn mỹ đang ngủ say kia lại run nhè nhẹ chớp động lông mi, sau đó chậm rãi mở con ngươi mang theo mơ màng, có chút mềm mại nói: “A Lam?”
Trái tim của ta như là bị vậy gì đó hung hăng đâm vào, mẹ hắn, sao hắn vừa mở miệng liền giống như thiên sứ vậy! Ta nhìn chằm chằm hắn, “Ừ.”
“Muội đã đến rồi?” Hắn nhẹ nhàng cong lên môi mỏng, nở nụ cười ngây thơ mơ màng.
Ta chỉ còn thiếu nước đưa tay lên ôm ngực, má ơi, cái này con mẹ nó tuyệt đối là gϊếŧ người chớp mắt trong truyền thuyết! gϊếŧ người chớp mắt a!
Hắn rũ mắt, giọng nói bắt đầu khôi phục lại vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Muội chờ ta một chút, ta thay quần áo.”
Ta nghe vậy lập tức xoay người đi ra bình phong, mẹ khϊếp, lời này ngươi nên nói sớm một chút mới đúng.
Ta ngồi ở bên bàn chống má, vẻ mặt vừa rồi của Vũ Văn Duệ ta chưa bao giờ thấy qua, ngây thơ như vậy chất phác như vậy cũng không có vẻ phòng bị. Ta lại nghĩ tới hắn lúc bình thường, thầm than thở, trẻ con, rồi cũng có lúc phải lớn lên.
Lúc đi ra, Vũ Văn Duệ chỉ khoác một cái áo rộng, cho dù như vậy, ta cũng có thể nhìn thấy vết màu đỏ mơ hồ kia. Ta vừa định mở miệng thì lại bị hắn kéo, sau đó liền ngồi trên đùi hắn.
Hắn nửa nheo mắt hồ ly dài nhỏ, thản nhiên nói: “A Lam, giúp ta bôi thuốc đi.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
- Chương 29