- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
- Chương 21
Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
Chương 21
Vũ Văn Duệ nói ta phải hồi cung. Ta tính ngày, quả thật lúc này cũng nên trở về.
Ta ra ngoài một tháng, bỏ lỡ vụ ám sát ầm ĩ trong cung, gặp được một số người trong Mạnh phủ, xảy ra một ít chuyện rất thú vị, mà nay, cũng đã đến lúc ta phải trở về cái nơi u ám
ngột ngạt cất dấu nhiều bí mật lớn được gọi là hoàng cung kia.
Ta nhìn mình trong gương, vươn tay nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt của mình. Khuôn mặt này ta đã ngắm hai đời, một đời nó ngay thẳng, không có chút băn khoăn lo lắng nào, một đời nó dại ra không có chút biểu tình. Ta đột nhiên nghĩ tới một câu: bề ngoài dù có giả mạo, cuối cùng vẫn là giả mạo.
Vốn đã quen ăn ngọt ngào, đến lúc nếm vị cay đắng, sức đề kháng của ta lại biến thành yếu kém như vậy.
“Đang nhìn cái gì vậy?” Vũ Văn Duệ đi tới sau lưng ta, ngón tay lạnh như băng xoa nhẹ mặt ta. Nhiệt độ của hắn luôn thấp như vậy, cho dù đang trong ngày hè nóng rực cũng mang theo hơi lạnh dễ chịu.
“Nhìn mình.” Ta cứng nhắc trả lời, “A Lam, khó coi.” Ta nói ta là đặc biệt, ở hoàng gia, nơi chuyên sản xuất ra tuấn nam mỹ nữ này, ta chính là ngoại tộc.
Vũ Văn Duệ cười khẽ một tiếng, “Khó coi? Vậy cái gì là đẹp, cái gì là khó coi?”
Ta trịnh trọng xòe bàn tay, giơ từng ngón từng ngón đếm,“Đại biểu ca xinh đẹp, thất biểu ca xinh đẹp, hoàng tỷ xinh đẹp. A Lam, khó coi.”
Vũ Văn Duệ đột nhiên ôm ta xoay một vòng, mắt đối mắt nhìn ta nói nói: “Vậy, muội làm sao biết mình khó coi?”
Ta thực kinh bỉ nhìn hắn nói:“Biểu ca, muội không phải là đứa ngốc, làm sao lại không biết.”
Mặt Vũ Văn Duệ hơi co giật một chút, cùng lúc môi mỏng khẽ cong lên, mắt hồ ly dài nhỏ nửa híp nói: “Ách, ừ, muội nói đúng. Muội không phải là đứa ngốc, làm sao lại không biết. Muội nói, đúng không?.”
Ta chỉ nhìn hắn, không nói lời nào, thằng nhãi này, câu hỏi cuối cùng kia rõ ràng ý tứ hàm xúc.
“A Lam.” Hắn vô cùng thân thiết dùng trán dán lên trán ta, khoảng cách giữa chúng ta gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, “Muội sợ ta không?”
Ta nghe vậy, rất nghiêm túc trả lời: “Sợ.”
Vẻ tươi cười của Vũ Văn Duệ cứng lại một chút, con ngươi thâm thúy hiện lên một tia sáng lạnh, “Tốt lắm, muội quả nhiên là A Lam, A Lam độc nhất vô nhị của ta, A Lam vĩnh viễn thành thực của ta.” Hắn siết chặt bàn tay đang đặt ngang hông ta, sau đó giọng nói trầm thấp ôn nhu lại vang lên, “Nhưng muội có còn nhớ rõ ta đã nói gì với muội không? Ta nói, muội đừng sợ ta nữa.”
Ta rũ mí mắt xuống, không sợ?
Thực xin lỗi, ta là người, một người rất bình thường, ta có thể mãnh liệt khống chế suy nghĩ của mình, nhưng không cách nào khống chế nỗi sợ hãi muốn trốn tránh sinh ra ở trong lòng.
Vũ Văn Duệ, cho đến giờ này ngày này, ta vẫn không thể quên được cái cảm giác hít thở không thông khi tay ngươi lạnh như băng siết chặt cổ ta.
Đó là loại cảm giác gọi là cái chết, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng cùng lúc ập đến, ngươi làm cho ta lần nữa hiểu được, thì ra, người thân mật nhất, lại là người có thể khiến cho mình tổn thương sâu sắc nhất.
“Đại biểu ca.” Ta đẩy ngực hắn ra, kéo ra chút khoảng cách, rất chân thành nói: “A Lam sợ huynh, cho nên, huynh cách A Lam xa một chút, được không?”
Biểu tình của Vũ Văn Duệ trong nháy mắt liền u ám, nhưng hắn lập tức khôi phục lại nụ cười nhạt ban đầu. Môi mỏng xinh đẹp chậm rãi mở, kiên định phun ra hai chữ, “Không. thể.”
Ta uể oải gục đầu xuống, “A, vẫn vô dụng.” ta dường như đã hết hy vọng có thể nghe được câu trả lời khác từ miệng hắn.
Vũ Văn Duệ trầm thấp cười một tiếng, nhưng bên trong không có nhiều sung sướиɠ, bàn tay trên lưng ta hơi hơi dùng lực, ta liền vùi vào trong ngực hắn. Hít vào trong mũi vẫn là hương thơm dễ chịu của hắn, làm người ta say đắm lại tỉnh táo tinh thần, Vũ Văn Duệ, ngươi quá mức nguy hiểm.
“A Lam.” Vũ Văn Duệ như có như không vuốt tóc ta, giọng nói ôn nhu lại ẩn chứa bá đạo, “Mọi người có thể sợ ta, nhưng muội không thể.”
Ta nhắm mắt lại, không để ý. Vũ Văn Duệ, ngươi có biết, người ta hy vọng không sợ nhất, chính là ngươi.
Hắn ôm ta thật chặt, cúi đầu, giống như đang tuyên thệ nói: “Một ngày nào đó, muội sẽ không còn sợ ta.”
Ta nghĩ, nếu thực sự có một ngày như vậy, cũng đồng nghĩa với việc, ta đã trở thành loại người như ngươi.
Bởi vì, Vũ Văn Duệ ngươi, sẽ không vì ai mà thay đổi.
“Ôi~, ta nói công tử, kiệu đều đã được chuẩn bị tốt cả rồi, người còn ôm công chúa làm gì. Nếu làm vậy lúc trời tối, cảnh tối lửa tắt đèn, xảy ra chuyện gì thì thật là khó coi a.” Rất uốn éo rất quyến rũ rất hồ ngôn loạn ngữ*, không cần đoán, không phải là nam nhân bà Linh Chi thì còn ai.
(*Nói xằng nói bậy)
Thân hình Vũ Văn Duệ giật giật, sau đó buông lỏng tay ra,“A Lam, hồi cung đi.”
Ta gật gật đầu đứng lên, mặc hắn dắt tay đi ra ngoài.
Ừ, hồi cung thôi.
Ta hồi cung ----- chẳng khác nào hoa nở rơi xuống đất, cái đó gọi là lặng yên không tiếng động. Cung điện hẻo lánh của ta so với trước kia càng thêm lạnh tanh vắng vẻ, tuy rằng cái bàn sạch sẽ kia đã nói cho ta biết mỗi ngày đều có người tới quét dọn, nhưng nó vẫn vắng vẻ như trước, không hề có hơi người.
Ta nhung nhớ vuốt giường của mình, cảm thán nghĩ, thì ra yên tĩnh là cái có thể làm cho người ta thư thái như vậy.
“Công chúa, người ở bên ngoài đã lâu, có cảm thấy nơi này xa lạ không?” Tế Tế có chút kỳ quái hỏi.
Ta đem thân mình vùi vào chăn, “Ưm, không tồi.”
“Như vậy, người ở bên ngoài đã lâu, có cảm thấy Tế Tế không còn thân thiết không?” giọng nói Tế Tế có chút khó chịu. A, đây là….
Ta nhìn nàng cười cười, “Ưm, vẫn là Tế Tế tốt nhất.”
Tế Tế nghe câu ngày xong thõa mãn nở nụ cười, động tác nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn đi ra cửa, “Công chúa chờ một lát, nô tỳ đi ngự phòng gọi người chuẩn bị chút điểm tâm.”
Ta nhìn bóng dáng nàng đi xa, nằm trong chăn thản nhiên cười cười. Xem, Tế Tế là một nữ tử đáng yêu như vậy, cho dù nàng là gian tế Vũ Văn Duệ đặt bên người ta, một gian tế tận trung làm hết phận sự.
Ta nhắm mắt hồi tưởng lại giọng nói của Vũ Văn Duệ vừa rồi, nở nụ cười.
Trước khi ta mười tuổi, hắn trong trí nhớ ta vẫn ôn nhu dễ gần như vậy, cho dù hắn thỉnh thoảng phúc hắc thỉnh thoảng buồn nôn thỉnh thoảng quậy phá. Ta vẫn cho rằng, hắn là một bé trai xinh đẹp lòng dạ không xấu. Đúng vậy, ta đối với hắn sinh ra lưu luyến, ta không muốn rời xa sự thân mặt của hắn đối với ta, không muốn rời xa người từ lâu nay vẫn cưng chiều ta.
Sau đó, chuyện xảy ra sau đó làm cho sự lưu luyến sâu sắc không muốn rời xa của ta đối với hắn đột ngột dừng lại.
Ta cứ như vậy vô tình bắt gặp hắn đang gϊếŧ người. Ta nhớ rõ ràng ngày ấy là một ngày nắng ấm, ta nhớ rõ ràng thiếu niên áo trắng tuấn mỹ nhã nhặn đang đứng đó, ta nhớ rõ ràng máu tươi dính trên quần áo xinh đẹp của hắn khi trên khuôn mặt trong trẻo kia là biểu tình tàn nhẫn lạnh như băng, cùng với, người đang đau đớn thống khổ trước mặt hắn, khuôn mặt thiếu niên kia vặn vẹo.
Ta nhớ rõ thiếu niên kia là gã sai vặt hắn vừa mới thu nhận, diện mạo thực thanh tú thực vui vẻ, nhưng bây giờ hắn lại biến thành dữ tợn như vậy, xấu như vậy.
Sau đó, mặt của ta, cũng biến thành xấu xí giống như hắn, có lẽ, so với hắn còn xấu hơn.
Ta dại ra nhìn khuôn mặt vẫn ôn nhu như trước nhưng mang theo nét tà mị, nghe hắn nhẹ nhàng nói: “A Lam, ngưoi thấy được tất cả đúng không, tất cả đều thấy được?”
Ta không trả lời, căn bản là không thể trả lời. Cổ của ta bị bóp chặt đến phát đau, suy nghĩ của ta bắt đầu hỗn loạn. Thậm chí trong lúc hỗn loạn ta còn thấy được khuôn mặt của Nhan Hữu, nghe được giọng nói mềm mại của An Thanh nói với ta:
“An Nhiên, em cùng Nhan Hữu ở chung một chỗ.”
Ta đột nhiên liền nở nụ cười, thì ra cái gọi là thiên trường địa cửu* đều là con mẹ nó P, thì ra thật lòng sủng ái đều là con mẹ nó chuyện hoang đường.
(*Lâu dài như trời đất)
An Thanh phản bội ta, Nhan Hữu phản bội ta, bây giờ, Vũ Văn Duệ cũng muốn gϊếŧ ta.
Ta cảm thấy thực buồn cười, thì ra sống hai đời, ta đều chết trong tay người ta tưởng là
sủng ái mình nhất.
An Kha Lam, ngươi con mẹ nó chính là cái đồ ngu xuẩn, sống đến tận bây giờ, cả cuộc đời đều là cái đồ ngu xuẩn.
Lúc này Vũ Văn Duệ đột nhiên buông lỏng tay ra, vuốt ve mặt của ta, quỷ dị hỏi: “A Lam, ngươi đang nhìn ai, ngươi đang suy nghĩ về ai, ngươi đang cười ai. Là ngươi, là ta, hay là người khác?”
Ta nhìn mặt hắn cảm thấy thực vô lực, thì thào tự nói, “Ngươi cùng bọn họ, có khác gì nhau đâu.”
Đúng vậy, Vũ Văn Duệ, ngươi cùng bọn họ, không có khác gì nhau.
Vũ Văn Duệ cũng cười, cúi đầu, sung sướиɠ, thú vị, “A Lam, làm sao ta có thể gϊếŧ ngươi được, ngươi rất thú vị.”
Ta lạnh lùng nghĩ, ta thú vị, cho nên, hắn luyến tiếc. Vì thế sau này, khi ta đã nhìn rõ khuôn mặt thật của hắn, tuy hắn đối với ta vẫn cẩn thận ôn nhu như trước, nhưng trong lòng ta lại mơ hồ nảy sinh xa cách.
Vũ Văn Duệ, ngươi muốn ta giữ bí mật của ngươi, ta làm được. Ngươi muốn ta không sợ ngươi, ta bất lực.
Giống như thủy tinh bị đập vỡ, muốn khôi phục nguyên trạng, rất khó, hiếm khi làm được.
Nhưng ngươi lại nói với ta: A Lam, không có chuyện gì là ta không làm được.
Ta vùi mình vào sâu trong chăn, buồn ngủ dần dần dâng lên, lúc ta sắp rơi vào mộng đẹp thì cửa bị người “Phanh” một tiếng đẩy ra. Hiếm thấy giọng nói của hoàng tỷ không bình tĩnh vang lên, “A Lam, A Lam, muội đứng lên cho ta! Không cho phép ngủ!”
Ta hoảng sợ lập tức tỉnh táo, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, “Hoàng tỷ, sao tỷ lại đến đây.”
“Sao ta lại đến đây? Sao ta lại đến đây???” Trên mặt của hoàng tỷ vừa rất vui mừng vừa rất tức giận, “Muội nói xem chuyện gì xảy ra với muội, đang tốt lành đột nhiên liền biến mất, thật khiến cho người ta sốt ruột a!”
Ta ngơ ngác cười nói: “Hoàng tỷ, tỷ lo lắng cho muội à.”
Hoàng tỷ chối bay chối biến, “Ai lo lắng cho muội, ta đây là lo lắng cho thất ca bị đại biểu ca nổi giận! Hừ, ta mới không lo lắng cho đồ ngốc nhà muội! Thối ngốc tử!”
Ta nghĩ a, hình tượng thục nữ của hoàng tỷ lúc bình thường đi đâu hết cả rồi, lúc này lộ ra bản tính như thế nếu để người khác nhìn thấy thì phải làm sao......“Hoàng tỷ, lại có người cầu hôn tỷ?”
Biểu tình của hoàng tỷ lập tức liền trở nên cực kỳ u buồn, nàng theo thói quen lôi kéo tay ta nói: “A Lam, lần này là đại hoàng tử Vân Chiến Hạ Liên Thần, nhưng mà, ta không có cảm giác.”
Thật ra ta rất muốn dạy dỗ nàng, bé con, đây là thời đại nào, ngươi còn muốn cảm giác đến cảm giác đi? Cảm giác là cái gì? Là tình yêu à. Nhưng tình yêu là thứ gì? Tình yêu không phải đồ vật!
Thứ đồ chơi tình yêu này giống như quỷ, nhiều người nghe, ít người gặp.
Ánh mắt hoàng tỷ có chút buồn bã, “A Lam, muội nói xem, tại sao chàng vẫn thờ ơ như vậy, cho dù người khác có cầu hôn ta chàng vẫn không hoảng hốt bất loạn, chàng căn bản là không cần ta.”
Ta đương nhiên biết chàng là thất ca. Hoàng tỷ, thất ca không phải là không quan tâm ngươi, là do cái loại quan tâm này không phải là thứ ngươi muốn mà thôi.
“A Lam, trước đây thất ca đối tốt với ta như vậy, nhưng vì sao chàng lại thay đổi. Khi đó chàng còn nói muốn kết hôn với ta, muốn ta là nương tử duy nhất của chàng. Nhưng mà, nhưng mà bây giờ chàng đều đã quên.” Giọng nói hoàng tỷ nhẹ nhàng như vậy, buồn bã xót xa vờn quanh thân thể nàng.
Ta lẳng lặng nhìn nàng, hoàng tỷ, ngươi nói thất ca thay đổi, nhưng ngươi có nghĩ tới chuyện, có lẽ thất ca bây giờ, đã sớm không phải là thất ca.
Ta cùng hoàng tỷ đang ở nơi này suy nghĩ chuyện nữ nhi lập gia đình, cửa một lần nữa bị người đẩy ra, sau đó nam tử tuấn mỹ thân hình tuấn dật chậm rãi đi đến trước mặt chúng ta. Mắt hoa đào hẹp dài sâu sắc nhìn ta hỏi: “Tiểu ngốc tử, cuối cùng muội đã trở lại, ở bên ngoài chơi vui không?”
Ta hết chỗ để nói rồi, thất ca, ta không phải đi chơi, ta đây bị lạc mới về, ý ngươi muốn nói là chuyện này?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
- Chương 21