- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
- Chương 12
Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
Chương 12
Ta không để ý đến động tác thân mật thình lình xảy ra của hắn, hơi hơi cúi người xuống nhìn mấy chữ hắn viết. Chỉ thấy trên mặt giấy trắng nõn kia có ba chữ sừng sững “Mạnh Thiểu Giác”.
Người xưa đã nói: nét chữ nét người.
Xem mấy chữ này, nét bút như nước chảy mây trôi nhẹ nhàng liền mạch, không có chỗ nào bị gãy. Từng nét cao to mà kiên nghị, kết thúc lại sạch sẽ lưu loát, không có nửa phần ướŧ áŧ bẩn thỉu. Điều này cho thấy thiếu gia hẳn là một người làm việc quyết đoán, ý chí kiên định nhưng lại giống như vô tâm không thèm để ý.
Lại nhìn khoảng cách giữa ba chữ này, hắn xử lý rất tốt. Các chữ phóng khoáng độc lập, khi đứng cùng một chỗ lại không chọi nhau, ngược lại rất hài hòa. Chậc chậc, tâm tư người này cực kỳ tinh tế, đến chi tiết nhỏ cũng chú ý, nắm rõ trong lòng bàn tay.
Sau đó ta lại nhìn thiếu gia, người mà trong lần đầu tiên gặp mặt sẽ gây cho người khác có cảm giác đây chỉ là một công tử nhà giàu bình thường, diện mạo tuấn mỹ, cẩm y ngọc thực, yêu thích sắc đẹp cũng kén cá chọn canh. Nếu muốn tìm bạn để chơi thì điều kiện của hắn rất phù hợp.
Nhưng nhìn hắn nhiều lúc để lộ ra ánh mắt sâu không thấy đáy, ý vị thâm trường thì biết, đây không phải là điều một vị công tử bình thường có thể có được. Có lẽ hắn cũng giống như mấy chữ này, rất lợi hại, khó lường, nhưng lại bị vẻ bề ngoài đẹp đẽ đào hoa che dấu. Giả vờ nông cạn chính là một thủ đoạn để mê hoặc người khác.
Mọi người luôn có bí mật riêng của mình. Ngươi có, ta có, thực hiển nhiên, hắn cũng có.
“Nhìn được cái gì sao?” Thiếu gia cũng cúi người xuống, vẫn ái muội dán vào bên tai ta, tóc đen uốn thành một độ cong xinh đẹp rơi xuống, tiến vào trong mắt ta.
Ta hơi hơi nghiêng đầu, chống lại đôi mắt phượng hẹp dài mang chút ý cười của hắn. Bỗng nhiên cảm thấy con ngươi hắn lúc này giống như một khu vườn hắc ám, sâu không lường được.
Ta chậm rãi mở miệng nói:“Chữ thiếu gia rất đẹp.”
Cặp lông mi của thiếu gia hơi run rẩy, thanh âm có chút dụ hoặc nói:“Còn gì nữa không?”
Ta mặt không đổi sắc tiếp tục nói:“Tên của thiếu gia rất êm tai.”
Thiếu gia ngữ điệu nhẹ nhàng,“Còn gì không?”
Ta chớp mắt,“Còn gì sao?”
Thiếu gia cầm ngón tay của ta hơi hơi vuốt,“Không còn gì nữa à?”
Ta nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu mới bừng tỉnh, kiên định nói,“Có!”
Mắt phượng xinh đẹp ý cười càng sâu, mơ hồ như muốn cổ vũ,“Hả?.”
Ta nhìn hắn ngốc ngốc cười cười, sau đó quyết đoán đẩy ngực hắn ra, tay xoa xoa thắt lưng của mình, thực buồn rầu nhìn hắn nói:“Còn có, thiếu gia, người đè ta, ta mỏi chết đi được.”
Ta vừa lòng nhìn ý cười trong mắt thiếu gia đông cứng lại, cùng lúc môi mỏng chậm rãi nhướng lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ có chút mê người tươi cười,“A Lam, ngươi biết không, thật ra......”
Ta thực ngu xuẩn nghiêng nghiêng đầu,“Thiếu gia?”
Thiếu gia rất nhanh giật lấy cây bút trong tay ta quẹt một đường lên mặt ta, sung sướиɠ nói:“Thật ra bổn thiếu gia cũng mỏi chết đi được.”
Ta có thể cảm giác được một chất lỏng lạnh lẽo theo độ cong khuôn mặt chảy xuống, cuối cùng tạo thành một giọt rơi xuống quần áo trước ngực ta, giống như một đóa hoa nhỏ màu đen nở rộ đang khoe sắc. Ta nghĩ, người này thực ác chiến a, ngươi nghĩ ta là ai? Ta là A Lam, ta A Lam gái tốt không đấu với ác nam, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, ta không tức giận, ta mới không giận hắn.
Nhưng mà, “Lui từng bước trời cao biển rộng”, cuộc sống lại thường không giống với những gì
người ta nghĩ, mọi người thường thường có thói quen “Được một tấc lại muốn tiến một thước”.
Lúc ta chuẩn bị nhìn hắn rộng lượng mỉm cười, hắn lại lộ ra nụ cười cực độ gian ác, vươn tay dùng sức chà lau mặt ta một hồi, ngón tay thon dài bị mực nhiễm bẩn, càng làm nổi bật vẻ trắng sáng. Hắn thực kinh ngạc nhìn ngón tay của mình rồi nhìn nhìn lại ta, lấy giọng điệu càng kinh ngạc nói:“A, hoa!.”
...... Ta nói, giọng điệu này sao lại quen thuộc như vậy.
Khóe miệng của ta hơi hơi giật, cúi đầu khép hờ đôi mắt che lấp con ngươi không bình tĩnh của mình, đáy lòng mắng thầm: Ta cho ngươi hoa, ngươi mới hoa, cả nhà ngươi đều hoa, trong vòng mười tám dặm xung quanh ngươi đều hoa!
Thiếu gia đột nhiên đến gần ta, tay nâng cằm ta lên, tốt lắm, tư thế này thực kinh điển thực ái muội, nhưng mà lời hắn nói......
“Chậc chậc, thực xấu, cùng lắm cũng chỉ giống một con mèo hoang mà thôi.” Hắn lắc lắc đầu lấy loại giọng điệu “Trẻ con không thể dạy” nói, ánh mắt tràn đầy khıêυ khí©h.
Nói thật, ta chưa bao giờ có khát vọng muốn cắn một người đến như vậy.
Giọng nói của ta vẫn như trước khô khan, trong lòng lửa cháy ầm ĩ, “Thiếu gia, bẩn.”
Thiếu gia đồng ý gật gật đầu, vô cùng tự nhiên đem tay dính mực chùi chùi lên ống tay áo của ta,“Ngay cả quần áo cũng bẩn hết rồi, ngươi thật là không cẩn thận chút nào. Nhanh chạy đi rửa mặt đi, quần áo đợi lát nữa về rồi hãy thay.”
Mẹ khϊếp, ta nhịn. Ngươi biết ninja rùa không? Ta chính là huynh đệ của Ninja rùa, ninja rùa!
Nhưng cho dù ta có là ninja rùa đi chăng nữa, ta vẫn hiểu được ta nên tỏ thái độ một chút. Cuối cùng tầm mắt ta dừng lại trên nghiên mực, ngay trước mắt hắn chậm rãi cầm nghiên mực lên, lại chậm rãi hất lên người hắn......
“Thiếu gia, nô tỳ thật sự biết tức giận.” Lúc này ta không phải thật sự tức giận, ta chỉ là rất trịnh trọng nói rõ lại lần nữa, để sau này hắn có muốn lên mặt, cũng đừng có mà không biết chừng mực như vậy.
Bộ quần áo xinh đẹp của thiếu gia xem như đã bị hủy, nhưng hắn lại không có chút tức giận, con ngươi đen láy ý cười lay động, cười càng thêm thoải mái,“A Lam, nhìn thấy bộ dáng tức giận của ngươi ta rất là vui, thật sự là rất ngốc, thú vị cực kỳ.”
Ánh mắt của ta đột nhiên u buồn, rất quan tâm mở miệng nói:“Thiếu gia, ngươi......” Tay ta chỉ vào đầu mình, ngón tay xoay vòng vòng vài lần,“Hả?”
Ý ta chính là: Ngươi con mẹ nó có bệnh à.
Thiếu gia đương nhiên chỉ chú ý vào ba chữ kia, tay hắn vò đầu ta một hồi,“Ngốc tử, bổn thiếu gia sao có thể giống ngươi được?”
Ta nghĩ, đúng vậy, ngươi sao có thể giống ta được, ta làm sao có thể so được với ngươi.
Ngươi so với ta còn điên hơn.
Một khắc chung sau, ta cầm khăn khô chà lau vết mực cuối cùng trên mặt, đối với chậu nước đang phản chiếu khuôn mặt cứng ngắc của mình kia, cố gắng nặn ra một chút vẻ tươi cười tự nhiên. Sau đó lại đau lòng phát hiện, làm mặt ngốc lâu lắm rồi, ta dường như đã quên mỉm cười tự nhiên là như thế nào. Bi kịch, đây thật sự là một bi kịch cực kỳ tàn ác.
Ngoài cửa sổ gió mát thổi vào làm mấy sợi tóc trên trán ta bay bay. Ta bưng chậu nước rửa mặt lên chuẩn bị mang đi đổ, lại phát hiện dưới chân có mảnh giấy. Tùy tay nhặt lên xem xem, mảnh giấy rất nhỏ, còn có dấu vết cháy xém, đây rõ ràng là “Cá lọt lưới”. Nét chữ trên trang giấy thực bình thường, lại thêm một chữ “Được” rất bình thường nữa, có lẽ là do vừa xem qua chữ của thiếu gia, ta tự nhiên đem hai nét chữ ra so sánh.
Nếu nói nét chữ của thiếu gia là trẻ trung đầy sức sống, là bộc lộ tài năng, như vậy nét chữ này chính là thâm trầm sâu sa, chín chắn ổn trọng. Mỗi một nét đều cực kỳ vững chắc, hùng hậu hữu lực, hiển nhiên là nét chữ của người lớn tuổi. Chẳng qua, người viết này là ai, nội dung hắn viết là gì, vì sao thiếu gia lại thiêu hủy nó? Thực rõ ràng, chuyện này rất là mờ ám, nhưng mà, cũng không liên quan gì đến ta.
Ta tùy tay ném mảnh giấy, vừa nâng chân lên chợt nghe thấy giọng nói của Oánh Lộ vang lên.
“Ca ca, ca ca, huynh bảo muội đến đây làm gì?.” Oánh Lộ đẩy cửa đi vào, lúc thấy ta, khóe môi nhếch lên nở nụ cười,“Sao vậy, A Lam, ngươi mài mực thôi mà cũng làm đổ lên cả người? Tay nghề của ngươi quá cao siêu rồi.”
Ta còn chưa mở miệng trả lời, thiếu gia đã vén rèm đi ra, trên người đã thay bộ quần áo bẩn lúc nãy, cả người từ trên xuống dưới một màu bạc trắng.“Sao tính tình của muội vẫn cứ không đổi như vậy, người chưa đi đến cửa đã nghe được tiếng muội gào.”
Oánh Lộ bĩu môi, đến bên cạnh ta nói:“Ngốc, đứng ở đây làm gì, đem nước đi đổ trước đi đã.”
Ta “Vâng” một tiếng, nghe lời đi đổ nước. Lúc vào cửa nghe thấy thiếu gia nhàn nhã nói: “Bùi Ngọc các mới nhập về nhiều loại ngọc tốt, muội cùng Như Nhứ đi nhìn thử xem.”
Oánh Lộ nghe vậy không vui kêu lên một tiếng,“Ca ca, sao huynh có thể lú lẫn kêu muội đi với nàng ra, nàng ra là ai hả, sao huynh cứ phải lo lắng như vậy!”
“Lo lắng? Ai cũng không làm ta lo lắng bằng muội. Đã lớn như vậy rồi mà còn như con nít. Sáng mai liền đem muội gả ra ngoài, để cho người khác chịu tai họa đi, ta cùng tiểu thúc đỡ mệt.” Thiếu gia gõ gõ quạt ngọc trong tay, nửa đùa nửa thật nói.
Giọng nói Oánh Lộ có chút giận dữ,“Lão nói muội không hiểu chuyện, muội sao lại không hiểu chuyện. Chẳng lẽ muội cứ phải cùng Liễu Như Nhứ cả ngày dùng vẻ mặt như quan tài nhìn nhau sao.”
Ta thực không phúc hậu âm thầm vui vẻ, quan tài, lại thấy quan tài! Nếu mặt Liễu Như Nhứ là quan tài, đó tuyệt đối là “Một cái khuynh thành” quan tài.
Thiếu gia cũng dâng lên chút ý cười,“Xem muội kìa, nói chuyện chẳng biết chừng mực chút nào, thật bướng bỉnh.”
Tay Oánh Lộ chỉ vào chính mình nói: “Muội cùng Liễu Như Nhứ sẽ không bao giờ đi chung một đường, sau này đừng có để nàng ta đi cùng đường với muội nữa.”
Khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu gia như có như không cười,“Vậy muội nói xem, ai sẽ đi cùng đường với muội?”
Oánh Lộ bộc lộ tài năng đập bàn một cái, dứt khoát chỉ vào người ta nói: “Nàng.”
Thiếu gia xoa cằm đánh giá ta, lơ đễnh nói:“Không thể ngờ a, muội lại đi thích cái ngốc tử như vậy.”
Oánh Lộ đắc ý túm cánh tay ta,“Người một nhà, tuyệt không phân biệt! Muội mặc kệ, buổi chiều huynh phải đem người cho muội mượn, muội cùng nàng đi Bùi Ngọc các.”
Thiếu gia gõ nhẹ quạt ngọc vào lòng bàn tay, môi mỏng khẽ mở, trả lời dứt khoát,“Được.”
Từ đầu đến cuối, thân là nhân vật chính ta đây không phát biểu một lời. Ta đang bận nghĩ đến việc khác, vì sao ta cảm thấy, hình như thiếu gia chính là muốn Oánh Lộ mang ta ra ngoài?
Chẳng lẽ là có âm mưu gì......
Cái này thật sự là so với bi kịch càng bi kịch, thảm kịch.
Lúc ta cùng Oánh Lộ đi trên đường, đột nhiên cảm thấy chính mình hình như đã trải qua mấy đời. Đám người rộn ràng nhốn nháo, tiểu thương mời chào rao hàng náo nhiệt, mấy con nhóc trang điểm cực xinh, vài thiếu niên ra vẻ phong lưu...... Ta thở dài thầm nghĩ: “Trời à, ông quả nhiên vẫn xanh như vậy. Người à, ngươi quả nhiên vẫn sinh động như vậy.”
“Các ngươi đến Bùi Ngọc các chờ ta, ta đến sau.” Oánh Lộ phân phó mấy tên gia đinh đi phía sau, quay đầu nhìn ta nói:“A Lam, chúng ta đi dạo đi.”
Ta dùng hành động bày tỏ ý kiến, kéo tay nàng nói:“Vâng.”
Mặt Oánh Lộ nhăn nhăn, nhíu đôi mày nhỏ,“Đi đâu bây giờ?”
Ta túm tay nàng,“Tiểu thư, cứ đi theo ta.” Đi theo ta, sẽ có cái ăn.
Nhưng mà....một lát sau ta liền cảm thấy mình thực mê mang.
Vì sao người bán kẹo hồ lô kia đã thay đổi? Thật ra có thay đổi hay không cũng không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là, sao hắn lại giống Mục Nhất bên người đại biểu ca như vậy?
Vì sao người bán bánh trẻo cũng thay đổi? Thật ra hắn có nhiệt tình tiếp khách hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, cái khuôn mặt thổ phỉ của hắn cùng Mục Nhị bên người đại biểu ca sao lại không có gì khác biệt như vậy?
Vì sao lão nương bán bánh rán kia lại thay đổi? Thật ra nàng có đẹp giống Tây Thi hay không, thật sự không liên gì đến ta, nhưng vì sao cái tư thế quyến rũ người của nàng ta lại giống y như nam nhân bà Linh Chi bên người đại biểu ca như vậy?
Được rồi, ta thừa nhận chính mình bị dọa loạn rồi. Sau đó, ta rất thiếu đạo đức thầm nghĩ: Chẳng lẽ phủ tướng quân làm ăn thua lỗ đến mức, hắn phải để cho tam đại cao thủ đi bán hàng rong để kiếm sống?
Ta thật thất bại, vô lực nghĩ, đại biểu ca, Vũ Văn Duệ, ngươi rất được, rất rất được......
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
- Chương 12