Bố tôi cao giọng hỏi mà tôi giật mình thon thót. Tôi bạn bè gì với hắn mà đòi bạn trai với chẳng bạn nam? Mà cái từ này còn tùy vào người nói nghĩ thế nào và người nghe nghĩ thế nào. Và trong cái trường hợp thế này thì tôi thừa thông minh để hiểu bố tôi đang hiểu theo nghĩa nào.
-Bố ơi, bạn trai có nghĩa bạn là con trai đó bố.
Tôi chỉ nhả vài chữ hèn mọn mà đã bị bố tôi lườm một cái cho im re. Huhu, số phận một người tài năng xinh đẹp như Phí Dạ Thiên Trà tôi sao lại éo le như vậy?
Bố tôi vẫn bình tĩnh nhìn hắn, chờ đợi.
Hắn khẽ cười, trả lời:
-Nói đúng ra thì là cháu đang theo đuổi Trà. Giờ có mặt đông đủ mọi người, cháu xin phép được giới thiệu cháu năm nay 18 tuổi, là chủ tịch tập đoàn BT – Beauty Style. Cháu đã phải ngồi ghế nhà trường vào học lại những kiến thức cơ bản chỉ để theo đuổi cô gái này. Con gái bác đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong cháu vào 5 năm trước. Lúc đấy, cháu còn nhỏ nên chưa biết đến tình cảm nam nữ, nhưng sau này khi lớn lên, cháu vẫn chỉ nhớ đến Trà và lấy cô ấy làm tiêu chí để đánh giá phụ nữ.
Hắn nói đến đâu, mọi người trong nhà tôi bất ngờ tới đó, và tất nhiên là kể cả một đứa ngu ngơ như tôi. Haha, tin được không, tôi đang ngồi bên cạnh chủ tịch tập đoàn nổi tiếng đó sao? Thì ra cái thằng cha chủ tịch không bao giờ xuất hiện trước mọi người lại là hắn. Chắc sợ ra mắt báo chí thì khách hàng chạy hết vì hàn khí của hắn chứ gì?
Bố tôi nhìn hắn, khuôn mặt hằm hằm sát khí đã biến đâu mất:
-Cậu nói thật sao?
Hắn không nói mà cười một cái thay cho câu trả lời.
-Mục đích cậu đến đây hôm nay là gì?
Hắn tiếp tục:
-Cháu nói rằng cháu muốn theo đuổi con gái bác. Nhưng theo cháu biết thì bác không ủng hộ Trà có tình cảm nam nữ vào lúc này vì sợ ảnh hưởng đến học tập. Tiện đây, cháu muốn thưa chuyện với bác về chuyện cho cháu và con gái bác tìm hiểu nhau.
Bố tôi nhíu mày:
-Không được, con gái của tôi làm sao mang cho dễ dàng thế được? Cậu còn chưa hỏi ý kiến của nó nữa mà. Liệu nó không thích cậu thì sao? Mà cậu lấy gì đảm bảo rằng chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng đến học tập của con bé khi phải dành thêm thời gian tìm hiểu cho cậu?
Hắn nghĩ một lúc, nói:
-Vậy trước tiên cho cháu hỏi, bác muốn Trà học tập thật giỏi để làm gì ạ?
Bố tôi không ngần ngại mà trả lời:
-Để vào được đại học hàng đầu, để ra trường có thương lai sán lạn, để sau này đủ đầy sung sướиɠ.
Hắn gật đầu đồng ý như bố tôi đã đoán trước ý hắn, hắn tiếp tục:
-Vậy bác nghĩ Trà nên học chuyên ngành nào là hợp lí nhất?
Bố tôi không cần suy nghĩ, trả lời:
-Tất nhiên là kinh tế.
Mắt hắn như lóe lên một tia sáng, rành rọt nói:
-Thưa bác, tập đoàn BT không chỉ thiên về lĩnh vực thời trang mà còn hoạt động mọi lĩnh vực. Công việc của cháu cũng là quản trị, là làm về kinh tế. Vậy cháu xin có đề nghị thế này. Chuyện học tập của Trà, cháu sẽ đảm bảo khi kết thúc lớp 11 cô ấy sẽ nhận được giấy báo đỗ đại học. Mỗi ngày, cháu đều có thể gia sư cho cô ấy. Những buổi nghỉ, Trà sẽ đến nhà cháu học, buổi tối cháu sẽ đến tận đây gia sư. Khi học đại học, cháu có thể đưa Trà vào làm trong công ty để tích lũy kinh nghiệm. Vậy, ý bác thế nào ạ?
Bố tôi nghe chừng đã xuôi xuôi:
-Nhưng còn ý con gái tôi...
Cả nhà đều hướng tầm nhìn về phía tôi. Đại ca tôi lại ăn khoai ngứa, chen vào:
-Con này số hưởng. Được đúng một người tuyệt với để ý. Anh nghĩ mày nên đồng ý vì tao thấy mày cũng có tình ý với thằng đó, mà mày đồng ý có khi anh mày còn được đi ké siêu xe.
Hắn nhìn đại ca tôi, nói giọng ngoan ngoãn:
-Anh nói thật có lí.
Haha, đại ca tôi thế nào thì kệ đại ca tôi. Tư tưởng của tôi là không thể thay đổi. Nhưng nghe đề nghị của hắn hấp dẫn quá, chưa gì đã thấy tương lai xán lạn rồi. Mà tương lai xán lạn thì không tránh khỏi việc tiền tiêu không hết. Nhưng chẳng lẽ một người xinh đẹp tài giỏi như tôi mà bị quyến rũ bởi những thứ đó sao? Tôi không cần biết mai này có làm việc cho tập đoàn lớn của hắn không, không quan tâm rằng mấy lần tim tôi loạn nhịp vì tên ác ma này. Tôi nhất quyết là không đồng ý.
-Dạ, thưa bố con...
Hơ hơ, tôi muốn nói nốt ba chữ cuối là: không đồng ý nhưng...huhu, ánh mắt này, ánh mắt hắn nhìn tôi thế này là sao? Tôi vô tình lại bị cuốn vào ánh mắt ấy. Nó chất chứa hi vọng, chất chứa tin tưởng, tôi còn thấy nụ cười ngọt ngào của hắn dành cho tôi dù chưa bao giờ thấy hắn cười tử tế, và tôi còn thấy cả sự đe dọa. Cảm giác như một sợi dây vô hình dang trói chặt tôi lại và ngàn mảnh băng nhọn hoắt đang chĩa vào cổ tôi chờ đợi. Cổ họng tôi nghẹn ứ, miệng lắp bắp theo phản xạ mà tôi còn không biết rằng tôi đã phun toẹt ra ba chữ:
-...con đồng ý.
Sợi dây bị cắt đứt, các mảnh băng đã tan. Giờ đây, tôi chỉ nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của hắn tràn ngập trong mắt. Nếu không phải đang ngồi trước mặt bố và tôi tự ý thức được lòng tự trọng của mình thì tôi đã vỗ đùi cái “đét” và thốt lên: “Đẹp, quá đẹp”. Xin hãy tha thứ cho sự dại trai của tôi.